Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 612: Pháo Đài

Một chiếc xe lửa bay vút qua trên đường ray, mấy con linh dương ở gần đường ray sợ quá chạy đi, trong đó có một con rất đặc biệt, nó không chỉ không trốn, trái lại nhìn chằm chằm xe lửa chạy tới.

Hai giây sau, con linh dương kia vùi đầu xông về phía xe lửa, rầm một tiếng, máu tươi tung tóe, thi thể của linh dương vặn vẹo rơi xuống gần đường ray.

...

Đoàn tàu chạy mười một tiếng xong, bên trong buồng xe, Tô Hiểu đang chợp mắt đột nhiên mở mắt ra.

Vù một tiếng ngồi dậy, chẳng biết vì sao, hắn đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh hơn, cảm giác này xuất hiện không có nguyên do, giống như có một bàn tay vô hình bóp lấy trái tim hắn.

Thình thịch, thình thịch...

Tim đập càng lúc càng nhanh, đồng tử của Tô Hiểu co rút nhanh, đây là năng lực của Tâm Nhãn + bản năng đang cảnh cáo hắn, nguy hiểm đang tới gần, không, có người dùng vũ khí tầm xa nhắm ngay hắn, bằng không sẽ không thể hiện rõ như vậy.

Trực tiếp kéo Bố Bố đang ngủ say dậy, vẻ mặt Bố Bố mơ hồ, nhưng khi thấy rõ biểu hiện của Tô Hiểu, Bố Bố lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, mũi rung động, bắt đầu tìm kiếm mùi khả nghi, đây là hiểu ngầm giữa một người một chó khi ở bên nhau lâu dài.

- Đi.

Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay, Tô Hiểu chém một bên toa xe của đoàn tàu ra, thả người nhảy từ trong buồng xe ra ngoài.

Emily ngơ ngác nhìn tình cảnh này, nàng đã bị dọa sợ.

Tô Hiểu chém một bên toa xe khiến trong buồng xe loạn lên, gió mạnh gào thét tràn vào trong buồng xe.

“Gâu.”

Bố Bố kêu một tiếng với Emily sau đó nhảy ra khỏi thùng xe, Emily hơi kinh ngạc.

- Đây là?

Sắc mặt Kenny không được tốt lắm.

- Ca, hình như con chó kia bảo chúng ta rời khỏi xe lửa.

- Muội có thể nghe hiểu ý nó à?

- Ừm, nó rất thông minh, sẽ dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình.

Kenny nghe xong lời em gái nói, lại liếc nhìn cái động trong buồng xe, sau khi do dự một lát, hắn ta ôm lấy em gái chuẩn bị rời khỏi thùng xe trước.

Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếng nổ mạnh truyền đến, cả đoàn tàu bắt đầu lay động dữ dội, vừa rồi Kenny đã có ý nghĩ rời khỏi thùng xe, khi âm thanh nổ tung vang lên, hắn ta đã nhảy từ trong buồng xe ra.

Bùm! Bùm! Bùm!

Nổ tung sản sinh ra quả cầu lửa bốc lên, khói đặc phóng lên trời, xe lửa bị nổ bay.

Xe lửa bị nổ nát ở giữa không trung, không chỉ xe lửa, ray đều bị nổ vặn vẹo, có thể thấy được uy lực của nổ tung.

Rất nhiều tàn thi rải rác ở gần đường ray, ngọn lửa thiêu đốt hừng hực.

- Pháo hoa thật mỹ lệ.

Một nam nhân mặc âu phục màu tím đứng trước đám xác tàu, hít một hơi thật sâu, hắn ta ngửi thấy mùi vị độc nhất của thi thể bị đốt khét.

- Sinh mệnh, đang tỏa ra.

Nam nhân mặc âu phục tím giang hai tay, trong không trung xuất hiện từng bóng mờ gương mặt vặn vẹo, đây là hành khách bị nổ chết.

- Đến đây đi, nếu như căm hận ta thì đến cướp đoạt cơ thể ta, ta cho các ngươi cơ hội, nếu thất bại, thì trở thành chất dinh dưỡng của ta, đây là trò chơi công bằng.

Mấy trăm gương mặt xông về phía nam nhân mặc âu phục, một nam một nữ bên cạnh hắn ta lùi về sau theo bản năng.

- Cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần, ta đều có cảm giác sởn cả tóc gáy.

Nữ nhân mở miệng, trên mặt nàng trang điểm đậm, một con chim sẻ đứng trên bả vai nàng.

- Đừng nói linh tinh nữa, ngươi muốn chọc giận lão đại à?

Nam nhân mở miệng, vóc người của hắn ta cường tráng, da ngăm đen, trên đầu mọc một cái sừng, cái sừng giống sừng tê giác.

- Diễm Yêu, Tê, tùy tiện thảo luận người khác là việc làm không lễ phép.

Nam nhân mặc âu phục nghiêng đầu, biểu cảm trên mặt hắn ta thay đổi không ngừng, giống như có rất nhiều ý thức đang cướp giật cơ thể này.

Mấy giây sau, biểu cảm của nam nhân mặc âu phục ổn định, hắn ta ợ một tiếng no nê.

- Một bữa tiệc lớn.

Nam nhân mặc âu phục là Tiểu Sửu Hồng Sắc, không biết là hắn ta dùng phương pháp gì, mà nắm giữ được hành tung của Tô Hiểu, bố trí mai phục trước.

- Lão đại, tên kia chạy rồi.

Diễm Yêu mở miệng, chim sẻ trên bả vai nàng kêu không ngừng, hình như đang truyền tình báo cho nàng.

- Không sao, 6 vạn Nhạc Viên Tệ mời người, nếu để Truy Liệp Giả chạy thoát dễ dàng, lữ đoàn quá khiến người ta thất vọng rồi, nàng là pháo đài đỉnh cấp trong đám cấp hai.

Tiểu Sửu Hồng Sắc vừa dứt lời, một tiếng súng truyền tới.

Tiếng súng này giống như tạo nên phản ứng dây chuyền, từng tiếng nối tiếp nhau vang lên.

- Người phụ nữ kia dùng súng tự động à?

Tê nghe thấy tiếng súng vang lên liên tục, biểu cảm hơi kinh ngạc.

- Không, nàng dùng pháo bắn tỉa, đường kính của pháo bắn tỉa gần 30 mm.

Biểu cảm của Diễm Yêu không đúng lắm, tần suất tiếng súng đừng nói là pháo bắn tỉa, cho dù là súng tự động, tốc độ bắn cũng quá nhanh, lẽ nào không sợ nổ ngực?

- Chúng ta đi thôi, đi nghênh đón “khách nhân” của chúng ta.

...

Lúc này trên một vùng đất hoang cách xác tàu nửa kilomet.

Tiếng gào thét chói tai vang lên không ngừng.

Leng keng một tiếng, đốm lửa tung tóe, lưỡi đao và viên đạm chạm nhau.

Tô Hiểu chém một viên đạn bay về phía hắn, hắn thấy rõ, viên đạn bị chém thành hai có thể tích to cỡ nào, đây đã không còn là viên đạn, nói đây là pháo cỡ nhỏ đều có người tin.

Pằng.

Viên đạn bị chém thành hai biến mất trong bùn đất, vụn cỏ tung tóe.

Nếu viên đạn chỉ là một viên hai viên thì không sao, nhưng loại đạn này mỗi giây bắn ra mấy viên, tốc độ bắn rất nhanh, cũng may tốc độ bay của loại đạn này không tính là biến thái, kém tốc độ đạn của Spider Queen rất nhiều.

Tuy nói như vậy, nhưng số lượng viên đạn thực sự quá nhiều.

Đánh bay liên tục mấy chục viên đạn xong, cánh tay của Tô Hiểu bắt đầu tê dại, tiếp tục như vậy không được, cho dù hắn có thể chịu đựng được, nhưng Trảm Long Thiểm không thể chịu nổi đánh chém cường độ cao như vậy, xung lượng của viên đạn quá mạnh.

Tô Hiểu đã biết vị trí của kẻ địch, cách nơi này một kilomet, tiếng súng dày đặc đã để lộ vị trí của kẻ địch.

Nhưng hắn không thể xông tới được, nơi đó giống như có mấy chục cửa pháo đài, cuồng oanh loạn tạc hắn.

Còn ai tập kích hắn, dùng mông nghĩ cũng biết, ngoại trừ Tiểu Sửu Hồng Sắc ra còn có thể là ai.

Tô Hiểu lợi dụng tố chất cơ thể vượt qua người thường né tránh một viên đạn, viên đạn kia gào thét bay qua tai.

Cánh tay phải truyền đến đau nhức luôn nhắc nhở Tô Hiểu, tuyệt đối không được chém đạn tiếp.

Một mặt khiên năng lượng xuất hiện trước mặt Tô Hiểu, đây là một tấm khiên năng lượng cường độ 300 điểm.

Pằng, pằng, pằng...

Viên đạn bắn vào khiên năng lượng rồi bay ngược ra, khiên năng lượng tỏa ra ánh sáng màu lam, không tổn hại chút nào.

Tuy khiên năng lượng ngăn cản được viên đạn, nhưng lực xung kích của viên đạn sẽ không biến mất, Tô Hiểu không khỏi lùi lại vài bước.

Lại bị cuồng oanh loạn tạc mười mấy giây, tiếng súng đột nhiên dừng lại, lúc này hai chân của Tô Hiểu đã rơi vào trong bùn đất.

Tô Hiểu thở phào một hơi, ra hiệu cho Bố Bố ở phía sau ẩn đi, lát nữa nhìn mắt hắn làm việc.

Bố Bố vèo một tiếng biến mất, nó chạy trốn sao? Đương nhiên không, lúc này Bố Bố ngồi xổm trong bụi cây gần đó, đợi lệnh của Tô Hiểu bất cứ lúc nào.

Ngay lúc tiếng súng dừng mấy giây, tiếng rít truyền tới, một viên đạn bay về phía Tô Hiểu.

Từ phía xa hắn đã thấy viên đạn này, viên đạn này dài ít nhất một mét, bên ngoài đầy hình vẽ xấu xí, đoạn đầu là đồ án miệng cá mập.

Trước khi viên đạn rơi xuống, bắp thịt trên tay Tô Hiểu nhô lên, đột nhiên chém ra ánh đao.

Boong.

Ánh đao chém viên đạn thành hai, tình huống ngoài ý muốn xảy ra, viên đạn này bắt đầu chia nhỏ ra, hóa thành mấy chục viên đạn loại nhỏ.

Bùm, bùm, bùm...

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, Tô Hiểu ngăn khiên năng lượng trước người, hai chân đi vào trong bùn đất.

Ở sườn núi nhỏ cách một kilomet, một khẩu súng ngắm dài hơn ba mét được gác trên sườn núi, riêng nòng súng của khẩu súng ngắm này đã dài hai mét.

Phía sau súng ngắm, là một cô thiếu nữ nửa ngồi nửa quỳ, đang quan sát tình hình thông qua ống nhắm.

- Không tệ, chẳng trách Tiểu Sửu nguyện ý ra 6 vạn mời ta.

Thiếu nữ cười khẽ một tiếng, màu tóc của nàng rất hiếm thấy, là màu lam, nàng thắt bím tóc thành đuôi ngựa, hai bím tóc này chạm tới mặt đất, nhìn dài ít nhất 1m5.
Bạn cần đăng nhập để bình luận