Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1406: Ta không phải ngươi đồ ăn

Trong một chiến hào được xây dựng bằng bê tông và văn loa cương.
Chiến hào này rộng khoảng ba mét, phía trước thành hình bậc thang, phía sau là một đám thiển động, đó là hầm trú ẩn, dùng để tránh né oanh tạc của địch nhân.
Trong chiến hào hơi lờ mờ truyền đến tiếng lẩm bẩm, mùi chân thối hòa lẫn máu tươi nồng nặc bao trùm, một vài binh sĩ đầu quấn băng vải dính máu đang ngủ say, một số khác lại thao thao bất tuyệt nói điều gì đó, thậm chí quỳ một chân xuống đất cầu nguyện.
"Thần hi chi thần ở trong lòng ta, xin ngài tha thứ tội ác cho ta."
Tiểu trợ thủ một tay đặt lên ngực, miệng lẩm bẩm những lời cầu nguyện, đáng chú ý là nàng dùng phương ngữ của một địa phương nhỏ thuộc Thái Dương vương quốc.
"Nữ binh, nếu ta đoán không sai, quê hương của ngươi là Yaphan."
Một quân nhân Fumaura của Thái Dương vương quốc ngồi cạnh tiểu trợ thủ, thái độ hắn rất hòa nhã.
"Hả?"
Tiểu trợ thủ vừa rửa mặt xong, dưới ánh đèn mờ ảo, làn da nàng trông rất trắng mịn.
Fumaura gật đầu cười, lộ ra hàm răng sún, ban ngày hắn bị khí lãng của đạn pháo thổi trúng, đập đầu vào vách chiến hào lấm bùn đất, mẻ mất nửa cái răng cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của tiểu trợ thủ, nhịp tim của Fumaura tiên sinh có chút gia tăng. Đánh nhau lâu như vậy, đừng nói là tiểu trợ thủ có nhan sắc không tệ, chỉ cần là một người phụ nữ thôi cũng đủ khơi gợi dục vọng trong lòng Fumaura này.
Cả hai càng nói chuyện càng trở nên thân quen, đây cũng là lý do chính mà Tô Hiểu mang theo tiểu trợ thủ. Tiểu trợ thủ rất am hiểu tình hình bên trong Thái Dương vương quốc, đeo kính sát tròng màu lam vào sẽ không dễ bị người khác nhìn thấu.
Fumaura hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi này bắt đầu tán tỉnh, tiểu trợ thủ rất giỏi ăn nói, đây là thiên phú lắm lời.
Ban đầu, Fumaura chỉ nghĩ đến việc giải tỏa sinh lý, nhưng sau một hồi trò chuyện, Fumaura phát hiện 'nhân phẩm' của tiểu trợ thủ rất tốt, thuộc tuýp phụ nữ có thể mang về quê hương kết hôn sau chiến tranh mà không có vấn đề gì.
Nhìn nụ cười rạng rỡ của tiểu trợ thủ, Fumaura cười có chút xấu hổ, hắn cảm thấy xấu hổ về những suy nghĩ xấu xa ban đầu của mình. Một cô gái tốt như vậy, mà hắn chỉ nghĩ đến chuyện sinh lý, đây quả là một hành vi bạc tình bạc nghĩa.
Tiểu trợ thủ nhạy bén phát hiện ra điều này, nàng hiển nhiên không muốn để chuyện này xảy ra, nếu đối phương không có hứng thú với nàng thì sao được? Nếu không có hứng thú thì lát nữa ai dẫn đường cho nàng? Làm sao nàng có thể chơi chết đối phương được?
Sau một hồi khơi gợi, Fumaura lại lần nữa cảm thấy hứng thú với tiểu trợ thủ. Để ý đến ánh mắt dần nóng rực của Fumaura, tiểu trợ thủ nở một nụ cười tươi rói. Như vậy mới đúng, nếu không lát nữa chơi chết đối phương chắc nàng sẽ áy náy lắm.
Fumaura châm một điếu thuốc lá, vô tình hỏi:
"Buổi tối muốn ăn gì?"
"Đồ ăn đóng hộp, khó ăn chết đi được, cái tên khốn nào đó không cho ta nhóm lửa, còn đạp ta một cái."
Tô Hiểu cách đó hơn mười mét liếc nhìn tiểu trợ thủ.
"Ngươi còn đang tuổi lớn, chỉ ăn đồ ăn đóng hộp sao được."
Nghe câu này, tiểu trợ thủ suýt nữa bật cười, nàng đã hai mươi tuổi rồi, đang tuổi lớn cái rắm.
"Đi theo ta."
Fumaura đứng dậy đi về một phía của chiến hào, tiểu trợ thủ nuốt nước bọt, rõ ràng, cái tên Fumaura 'vừa quen' này đã trao cho nàng thiên vị.
Tiểu trợ thủ đi theo Fumaura rời đi, thấy cảnh này, hơn mười tên lính xung quanh chửi thầm một tiếng, thực tế trong lòng bọn họ vô cùng hâm mộ.
Fumaura dẫn tiểu trợ thủ quanh co trong chiến hào vài vòng, sau đó tiến vào một đường hầm dưới mặt đất, đường hầm này thông đến bên trong cứ điểm St. Limen.
Xuyên qua đường hầm dưới đất, Fumaura dẫn tiểu trợ thủ đến khu vực dưới mặt đất của cứ điểm, cuối cùng đi vào một gian phòng bếp. Từ đầu đến cuối, Tô Hiểu đều theo dõi cách đó khoảng năm mươi mét.
Với vài bao thuốc lá hối lộ, năm người đầu bếp rời khỏi phòng bếp, bên trong phòng bếp chỉ còn lại Fumaura và tiểu trợ thủ.
Trong căn phòng bếp rộng lớn, Fumaura xắn tay áo lên, hỏi:
"Muốn ăn gì? Chút thịt thì không thành vấn đề."
"Trưởng quan, anh cũng tốt bụng thật đấy."
Tiểu trợ thủ đi đi lại lại trong phòng bếp, nàng đang xác nhận xem trong phòng bếp có người khác hay không.
"Thương cảm bộ hạ là việc mà mỗi quan tướng đều phải làm."
"Phải không, vậy anh đúng là một người tốt."
Tiểu trợ thủ đứng sau lưng Fumaura, một con dao găm đang múa may trong tay nàng.
"Cũng không hẳn là người tốt gì cho cam."
Fumaura nói được nửa câu thì đột ngột dừng lại, hắn cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào, hai cánh tay của hắn đã đầy máu tươi.
"Địch."
Phập, phập.
Tiểu trợ thủ túm lấy tóc Fumaura, kéo đầu hắn sang một bên, vung liên tiếp mấy nhát dao vào cổ hắn, động tác dứt khoát và tàn nhẫn, cuối cùng còn đâm thêm một đao vào lưng Fumaura.
"Phù" một tiếng, Fumaura ngã vào chiếc bàn bếp kim loại phía trước, thân thể hắn trượt xuống, nhanh chóng ngồi xuống đất, dựa vào bàn bếp.
Cổ họng Fumaura phát ra âm thanh ú ớ, hắn che cổ lại, ngẩng đầu nhìn tiểu trợ thủ.
"Xin lỗi, ta không phải đồ ăn của ngươi."
Tiểu trợ thủ đâm một đao vào hàm dưới của Fumaura, thân thể Fumaura co rúm lại, hoàn toàn mất đi âm thanh.
"Ngươi là người tốt, nên ta cho ngươi được thống khoái ra đi."
Tiểu trợ thủ lau máu trên mặt, nhanh chóng đi đến cửa phòng bếp, khi mở cửa ra, Tô Hiểu đang đứng ở cửa.
Tô Hiểu bước vào phòng bếp, mùi máu tươi nồng nặc khiến hắn nhíu mày.
"Chuyện này không thể trách ta, hắn muốn ngủ với ta, đương nhiên ta phải đâm hắn nhiều nhát rồi."
Tiểu trợ thủ nghiêng đầu, biểu thị sự bất đắc dĩ. Nếu Fumaura còn sống, chắc chắn hắn sẽ tức giận gầm lên một tiếng:
"Là mẹ nó ngươi câu dẫn ta trước!"
Tô Hiểu lấy mấy chiếc khăn mặt, bắt đầu dọn dẹp vết máu trên hiện trường.
Sau khi xử lý xong vết máu và thi thể, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ rời khỏi phòng bếp. Theo thông tin mà tiểu trợ thủ biết được, cứ điểm St. Limen có tổng cộng mười tầng, hai tầng dưới lòng đất dùng để chứa đồ, súng ống đạn dược, lương thực, các vật phẩm dễ cháy nổ đều được dự trữ ở tầng hai dưới lòng đất, tầng một dưới lòng đất là phòng ăn và phòng chờ của binh sĩ.
Tầng 1 đến tầng 4 là ký túc xá tập thể của lính bình thường, tầng 5 là nơi sinh hoạt thường ngày của các sĩ quan, tầng 6 đến tầng 8 cất giữ các loại vũ khí hạng nặng.
Mục đích của Tô Hiểu là tầng 5 của cứ điểm St. Limen. Đến đó, hắn sẽ mở ra năng lực trinh sát, tìm kiếm nơi ở của mục tiêu nhiệm vụ Du Bois.
Sau khi rời khỏi phòng bếp, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ tiến vào phòng ăn cực lớn ở tầng một dưới lòng đất. Trong phòng ăn có hơn ngàn binh sĩ của Thái Dương vương quốc.
Sắc mặt tiểu trợ thủ vẫn bình thường, thậm chí còn chào hỏi một binh sĩ quen biết. Đến nơi này, tất cả những gì lọt vào tầm mắt đều là địch nhân. Một khi bị lộ, sẽ bị đánh thành cái sàng trong nháy mắt.
Xuyên qua phòng ăn nồng nặc mùi thức ăn, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ đến được tầng trệt một cách an toàn. Ở đây có nhiều binh sĩ hơn, cũng may là không có trạm gác kiểm tra. Đến đây là lúc để phát huy kỹ năng diễn xuất.
Tô Hiểu đang thể hiện bản chất thật, đầy người huyết khí của hắn chính là giấy thông hành tốt nhất, còn tiểu trợ thủ thì có thể trò chuyện vài câu với bất kỳ ai, hơn nữa không để lộ sơ hở.
Tầng trệt, tầng hai. Khi đến tầng hai, một quả Apollo xuất hiện trong tay Tô Hiểu, hắn nhét quả Apollo vào khe hở dưới chân cầu thang. Quả Apollo chưa kích hoạt không hề dễ thấy.
Rất nhanh, Tô Hiểu và tiểu trợ thủ đến tầng bốn, phía trên nữa là nơi ở của các sĩ quan Thái Dương vương quốc. Muốn ra vào nơi này cần phải chứng minh thân phận.
Tô Hiểu và tiểu trợ thủ nhìn nhau, tiểu trợ thủ dùng ánh mắt dò hỏi.
"Dựa vào tường."
Tô Hiểu dán sát vào bức tường ngoài của cứ điểm, cố gắng tránh xa vị trí đặt quả Apollo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận