Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 483: Phương Tiện Thay Đi Bộ

Ngay lúc Tô Hiểu dự định hỏi thủ lĩnh u sầu nguyên nhân chặn cầu, bên cầu đá đối diện truyền tới âm thanh rất nhỏ.

Gã cung tiễn thủ người đầy máu lăn từ trên sườn núi xuống, ngực hắn ta bị viên đạn Spider Queen xuyên thủng, suýt nữa trúng tim, hiện giờ không có sức đứng dậy.

- Bố Bố.

Tô Hiểu nhìn về phía Bố Bố, Bố Bố chạy nhanh tới kéo cung tiễn thủ kia qua, kéo tới gần chỗ Tô Hiểu mới phát hiện, bụng cung tiễn thủ cũng bị bắn thủng, lúc này đang ở gần ranh giới cái chết.

Tô Hiểu liếc mắt nhìn thủ lĩnh u sầu, dời mắt nhìn về phía vú em.

- Chữa trị cho hắn ta.

Tuy vú em không tình nguyện lắm, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.

- Vì sao chặn cầu?

Bởi vì cái gọi là vô lợi bất khởi tảo, những người này sẽ không vô duyên vô cớ chặn cầu, huống hồ chặn cầu có mạo hiểm, ví dụ như hiện giờ.

Cung tiễn thủ cúi đầu, thỉnh thoảng sẽ nhìn bốn phía, đang tìm kiếm đường chạy trốn.

- Ngươi muốn biết à?

Cung tiễn thủ ngẩng đầu, hắn ta đã tìm được đường chạy trốn, hơn nữa thương thế đã khôi phục tới một mức nhất định, hiện giờ chỉ thiếu một cơ hội.

Tô Hiểu rút đao không có dấu hiệu báo trước, một đao chém đứt hai chân cung tiễn thủ.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết tột cùng truyền tới, kế hoạch chạy trốn của cung tiễn thủ đã chết ở trong bụng.

- Đừng lôi thôi.

Tô Hiểu vung Trảm Long Thiểm, vết máu trên thân đao được hất bay.

- Ngươi…

Cung tiễn thủ còn chưa nói hết, Tô Hiểu đá một cước, đá vào gò má đối phương.

Cung tiễn thủ lăn rất xa trên đất, cuối cùng run rẩy vài cái bất động.

- Chữa trị cho hắn ta.

Một người có thể nói dối, nhưng ba người thì khác.

- Ta… Ta nói.

Vú em không chịu nổi áp lực.

- Đừng nói, nói nhất định sẽ…

Vẻ mặt thủ lĩnh u sầu lo lắng, hắn ta biết rõ, nói nhất định sẽ chết.

Trường đao chém xuống, đầu thủ lĩnh u sầu rơi xuống đất.

- Nói đi.

Hôm nay bất luận ba người khuất phục hay không, ba người đều phải chết, chuyện này không thể thương lượng.

- Bọn ta chặn cầu vì, vì…

Trong lòng vú em giãy dụa, nàng cũng biết, nói có thể sẽ chết.

- Được rồi, ta đã không có hứng thú.

Tô Hiểu chậm rãi tới gần vú em.

- Hả?

Vẻ mặt vú em ngạc nhiên.

- Ta… Bọn ta chặn cầu vì ấn ký Luân Hồi.

- Hả?

Tô Hiểu nhìn vú em với vẻ nghi ngờ.

- Ấn ký Luân Hồi?

Tô Hiểu chưa từng nghe nói tới ấn ký Luân Hồi còn có thể tróc ra.

- Đúng vậy, ấn ký Luân Hồi, lúc trước tiểu đội bọn ta bị tập kích, một Khế Ước Giả bị dã thú cắn chết, lúc bọn ta tìm kiếm đồ trên người hắn ta thì phát hiện, ấn ký Luân Hồi có thể ở trạng thái tróc ra trong thí luyện sinh tồn, nhưng tỷ lệ tróc ra khoảng 50%.

Tô Hiểu trầm ngâm một lát, chậm rãi tới bên cạnh thi thể của thủ lĩnh u sầu.

Kéo tay áo thủ lĩnh u sầu lên, ấn ký Luân Hồi trên tay thủ lĩnh u sầu đang tỏa ra ánh sáng nhạt.

Tô Hiểu thử tiếp xúc với ấn ký Luân Hồi, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

Lựa chọn tróc ra, ấn ký Luân Hồi trên tay thủ lĩnh u sầu dần tróc ra, cuối cùng hóa thành một cái thẻ.

Phẩm chất: Không biết.

Loại hình: Không biết.

Hiệu quả: Không biết.

Cho điểm: Không biết.

Giới thiệu vắn tắt: Không biết.

Giá cả: 1% Thế Giới Chi Nguyên hoặc 1000 Nhạc Viên Tệ.



Tác dụng của ấn ký Luân Hồi như CMND, đây là thứ mỗi Khế Ước Giả nhất định phải có.

Ấn ký Luân Hồi của Khế Ước Giả là từng vòng tròn, phía giữa là ngôi sao năm cánh, ấn ký Luân Hồi của Tô Hiểu thì khác, là đồ án một thanh lợi kiếm màu đen.

Một ấn ký Luân Hồi tương đương 1% Thế Giới Chi Nguyên hoặc 1000 Nhạc Viên Tệ, hai loại chỉ có thể chọn một.

Tô Hiểu bắt đầu tìm kiếm trên thi thể Khế Ước Giả ở xung quanh, có tổng cộng 12 thi thể, hắn tìm được tổng cộng 7 ấn ký Luân Hồi.

- Tàn nhẫn.

Tàn nhẫn mà Tô Hiểu nói, là nói Luân Hồi Nhạc Viên, Luân Hồi Nhạc Viên vì loại bỏ kẻ yếu, lại áp dụng biện pháp này.

Có thể tưởng tượng, nếu như tin tức này truyền ra, thí luyện sinh tồn sẽ biến thành trận trốn giết lớn.

Nhưng đây là chuyện bình thường, Luân Hồi Nhạc Viên bồi dưỡng Khế Ước Giả cũng cần tài nguyên, loại kẻ yếu là chuyện đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.

- Sớm muộn gì ngươi cũng thành ấn ký Luân Hồi trong tay kẻ khác.

Cung tiễn thủ nằm rạp trên đất thở dốc một cách khó nhọc.

Tô Hiểu dừng bước, trường đao trong tay đâm vào yết hầu cung tiễn thủ.

Chặn cầu chỉ có mình vú em may mắn sống sót.

- Đừng, đừng tới đây.

Trên đùi vú em có thương tích, hiện giờ đứng không vững, Tô Hiểu không bị thuyết phục, chậm rãi tới gần vú em, cho đến bây giờ hắn chưa từng đồng tình với kẻ địch.

Phát hiện Tô Hiểu không ngừng tới gần, vú em nghiến răng một cái, bắt đầu cởi quần áo.

- Ngươi… Ngươi muốn thế nào cũng được, đừng giết ta.

Hai tay vú em vây quanh ngực, mảng lớn trắng nõn như ẩn như hiện, không thể không nói, vú em này còn có chút tư sắc.

Tô Hiểu cho Trảm Long Thiểm vào bao, vú em thấy vậy thì rất vui mừng, chậm rãi bỏ tay vây quanh ngực ra, để lộ toàn bộ cơ thể.

Tô Hiểu tiến lên trước, tay được bao kim loại bao bọc xoa bả vai, xương quai xanh của vú em.

- Có thể… Có thể tới nơi không có ai không?

Vú em làm bộ như muốn từ chối nhưng ra vẻ mời chào.

- Không cần.

Bỗng nhiên bàn tay được bao kim loại bao bọc bóp cổ vú em, đồng tử vú em co rút nhanh.

- Cầu xin ngươi…

Rắc.

Bóp gãy cái cổ mảnh khảnh của vú em, Tô Hiểu phát hiện ấn ký Luân Hồi của đối phương trực tiếp tiêu tán, hắn liền ném thi thể vú em xuống dưới vách núi.

Tô Hiểu không bán ấn ký Luân Hồi tới tay đi, bán những ấn ký Luân Hồi này trước khi chấm dứt thí luyện sinh tồn là được, về phần bán ra Thế Giới Chi Nguyên hay Nhạc Viên Tệ, phải xem tình huống lúc đó.

Trên cầu có hơn mười thi thể, chấm dứt chiến đấu.

Tô Hiểu bắt đầu dọn sạch chiến trường, hắn đi tới chiếc xe bọc thép kia.

Xe bọc thép có màu lục quân đội, bốn bánh xe to, sàn xe rất cao, trần xe có một loạt chiếc đèn to.

Bộ dạng xe bọc thép này nhìn như xe Jeep cải trang, nhưng nếu so về hình thể thì lớn hơn xe Jeep nhiều, trừ vị trí lái và vị trí phụ ở trước, trong xe ít nhất còn ngồi được sáu người, chen lấn với nhau thì mười người cũng không thành vấn đề.

Kiểm tra xe bọc thép, tuy một bên tràn đầy vết đạn, nhưng không có dấu vết bị bắn xuyên qua.

Lúc trước Tô Hiểu cho rằng xe bọc thép này sẽ biến mất, không ngờ tới chính là, chiếc xe bọc thép này không phải là vật phẩm, mà ở giữa vật triệu hoán và vật phẩm.

Tô Hiểu không có cách nào đạt được cả xe bọc thép, nhưng sử dụng trong thí luyện sinh tồn cũng không tệ.

Ngồi trên xe bọc thép, trên đồng hồ đo còn thừa nửa thùng dầu, dưới ghế ngồi phía sau có mấy thùng dầu to, đủ sử dụng.

Xác nhận xe bọc thép không có vấn đề, Tô Hiểu ném đồ ăn và nước trên lưng Bố Bố ra ghế sau, Bố Bố thoải mái hơn nhiều.

Không chỉ có đồ ăn và nước của bọn họ, đồ ăn và nước của Khế Ước Giả chặn cầu cũng bị Tô Hiểu vơ vét.

Những đồ ăn này, nước ngọt dùng năm ngày cũng không thành vấn đề, trong đó có lượng lớn chocolate, bánh bích quy.

Tô Hiểu hơi nghi ngờ, nhiều đồ ăn nhiệt độ cao như vậy, tiểu đội chặn cầu mang theo thế nào? Mang nhiều đồ ăn như vậy nhảy dù thật sự không có vấn đề sao?

Không thèm nghĩ những chuyện này, đồ ăn, nước ngọt đầy đủ, phương tiện thay đi bộ cũng có, xe bọc thép dễ ẩn nấp, giữ ấm, an toàn, thoải mái dễ chịu nhất vào ban đêm.

Lão Baltic ngồi ở ghế sau xe bọc thép, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giống như chưa từng thấy xe bọc thép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận