Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 826: Khai chiến

Sau phong ba “chất lỏng không biết”, lấy Viêm Thần dẫn đầu, mấy tên đoàn trưởng bắt đầu bàn bạc đối sách phòng ngự.

Tiếng bước chân truyền tới, một người đàn ông mặc áo gió màu đen, người đàn ông giống như mới tỉnh ngủ, thỉnh thoảng ngáp một cái, phía sau hắn là một con “Husky”?

- Đây là người bên nào?

- Không phải bên ta à.

- Không nhận ra.

Tâm phúc của mấy tên đoàn trường đều phủ nhận.

- Huynh đệ, ở phía dưới đợi một lát đi, bàn bạc đối sách xong, bọn ta sẽ thông báo cho ngươi.

Một người đàn ông yếu đuối mặc âu phục thẳng tắp, đeo kính gọng vàng ngăn cản Tô Hiểu, thái độ của hắn ta khá lịch sự.

- Hả?

Tô Hiểu có chút chưa tỉnh ngủ ngậm thuốc lá, hắn nhân lúc rảnh rỗi ngủ bù một giấc, ai biết mười ngày kế tiếp có cơ hội nghỉ ngơi không.

- Bằng hữu, ta nói…

- Để hắn vào đi.

Giọng Viêm Thần truyền tới.

- Mời.

Người đàn ông mặc âu phục ra dấu mời, Viêm Thần là đoàn trưởng của hắn ta.

Tô Hiểu đi vào tầng bảy, không giống yên tĩnh lúc trước, hiện giờ tầng bảy rất náo nhiệt, mùi thuốc lá, mùi xì gà, mùi rượu xen lẫn vào nhau.

Từng Khế Ước Giả thần thái khác nhau đứng hoặc ngồi ở khắp nơi tầng bảy, bọn họ có người im lặng, có người lớn tiếng ầm ĩ, tương đồng duy nhất chính là, trên người bọn họ đều có huyết khí nhàn nhạt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, những người này đều là kẻ liều mạng, động một chút sẽ liều mạng với ngươi.

- Lại gặp mặt.

Viêm Thần cuồng em gái chào hỏi Tô Hiểu, sau đó tiếp tục bàn bạc kế hoạch phòng ngự với đám đoàn trưởng.

Tô Hiểu tiến lên trước, Viêm Thần hơi nghi ngờ.

- Đây là bản đồ chi tiết của di tích cổ, ta đến tương đối sớm, trong lúc tẻ nhạt đã vẽ ra.

Tô Hiểu đưa một địa đồ vô cùng tinh vi cho Viêm Thần, xoay người đi ra ngoài.

Viêm Thần liếc mắt nhìn Bố Bố sau lưng Tô Hiểu, đại khái đoán ra sao Tô Hiểu đến sớm.

- Ngươi đã giúp bọn ta đại ân, xem ra ngươi có năng lực vẽ bản đồ chuyên nghiệp.

Viêm Thần biết rõ giá trị của bản đồ này.

- Với năng lực của ngươi, không cùng bàn bạc với bọn ta sao?

Viêm Thần mời, Tô Hiểu xua tay một cái.

Tô Hiểu không tham dự bàn bạc của mấy tên đoàn trưởng, hắn biết rõ năng lực chỉ huy của mình, hắn chưa từng quản lý nhóm mạo hiểm, loại chuyện bảo đám Khế Ước Giả làm thế nào bố trí phòng tuyến, hắn càng không biết một chữ.

Đối với lĩnh vực không hiểu, Tô Hiểu chưa bao giờ can thiệp hoặc đưa ra ý kiến, so với Tô Hiểu, đám đoàn trưởng kia mới là chuyên gia phương diện này.

Ỷ vào thực lực mạnh, quơ tay múa chân trong lĩnh vực không hiểu, theo Tô Hiểu, loại người như vậy khiến người ta chán ghét nhất, đối với loại người như vậy, bình thường hắn đều chém trước tiên.

Phát hiện Tô Hiểu không có ý tham dự vào cuộc họp, Viêm Thần âm thầm gật đầu, thực lực của độc hành hiệp mạnh không giả, nhưng đa số độc hành hiệp kiêu căng khó thuần.

Chỉ là trong cuộc chiến lần này không xuất hiện độc hành hiệp kiêu căng khó thuần, có tổng cộng bốn độc hành hiệp có tư cách tới tầng bảy, hai nam hai nữ.

Trong bốn người, hai người phụ nữ kia rõ ràng là quen, kỳ lạ chính là hai người không tạo thành nhóm mạo hiểm, bọn họ là Elder và trùng muội, sau khi hai người phụ nữ nhìn thấy Tô Hiểu, nhanh chóng quay đầu.

- Sao quái vật lại ở đây?

Elder lén liếc Tô Hiểu.

- Không biết, hay là làm bộ không quen?

Trùng muội nhỏ giọng nói, ở thế giới thí luyện cầu sinh, Tô Hiểu ở bên trong trùng sào lưu lại ảnh hưởng quá sâu đối với hai người, ở trong lòng bọn họ Tô Hiểu chính là lão âm hiểm vô cùng nguy hiểm + quái vật.

Còn hai người khác, một người là Hôi Hùng lúc trước thưởng thức “chất lỏng không biết”, tên này ngậm một điếu xì gà, vẻ mặt rất âm trầm.

Người cuối cùng chính là Tô Hiểu, Tô Hiểu đang ngồi dựa vào một trụ đá, cầm máy tính bảng, nghe âm thanh trong máy tính bảng truyền ra giống như đang chơi game.

Thấy cảnh này, Viêm Thần cau mày, Tô Hiểu khiến người ta có cảm giác khiếp sợ, Viêm Thần căn bản không ngờ đối phương sẽ có ham muốn chơi game.

Khoảng một tiếng sau, mấy tên đoàn trưởng bàn bạc đối sách phòng ngự xong.

Diện tích của di tích cổ Alterac quá rộng, hơn 700 Khế Ước Giả, muốn hoàn toàn bảo vệ di tích cổ Alterac quả thực là nói chuyện viển vông.

Nếu không thủ được, mấy tên đoàn trưởng lựa chọn không thủ, giới hạn phạm vi phòng ngự, tập trung nhân thủ phòng ngự “cung điện Hoàng Hôn” và khu vực thứ hai gần đó.

Chỗ ba góc đối cung điện Hoàng Hôn có ba cái cầu đá, ba cầu đá này có thể nói là địa điểm đóng giữ tốt nhất, có thể cố thủ, cũng lùi vào bên trong cung điện Hoàng Hôn ở phía sau.

Đương nhiên, phía Luân Hồi Nhạc Viên sẽ không ban đầu đã lựa chọn đóng giữ ba cầu đá, trải qua thỏa thuận của mấy tên đoàn trưởng, bọn họ sẽ đóng giữ khu vực thứ hai ở bên ngoài trước, trong tình huống không phòng thủ được khu thứ hai, thì lùi tới cầu đá, nếu cầu đá thất thủ, vậy thì tiếp tục lùi.

Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên muốn đoạt Thế Giới Chi Hạch, trước tiên phải công phá khu thứ hai, sau đó là ba cái cầu đá, công phá cầu đá vẫn chưa tính là xong, bọn họ muốn đi vào trong cung điện Hoàng Hôn, phải đánh lên từng tầng, cho tới tầng thứ bảy.

Trong này độ khó rất cao, không thể không nói là, chiến tranh chưa bắt đầu, phía Thiên Khải Nhạc Viên đã rơi vào thế yếu.

Nếu như đổi thành Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên phụ trách phòng thủ [Thế Giới Chi Hạch], bọn họ chắc chắn sẽ không lựa chọn loại phương thức thủ vững này, từng tầng phòng ngự như vậy nhìn có vẻ nghiêm mật, nhưng thực tế có khuyết điểm trí mạng, chính là không có đường lui. Không phòng ngự được thì phải chết, căn bản không có đường chạy trốn, Hi dám bố trí như vậy, thuộc hạ của nàng sẽ trên 70% phản đối.

Nếu như phía Thiên Khải Nhạc Viên thực sự có thể đánh tới tầng 7 cung điện Hoàng Hôn, vậy nói rõ Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên đã gần như chết hết, trước đó, Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên tuyệt đối không đánh được tới.

Không thành công thì thành người, đây chính là phương thức phòng ngự của Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên.

Muốn đi lấy Thế Giới Chi Hạch sao? Vậy phải giết sạch bọn họ trước rồi nói, trước đó, Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.

Thỏa thuận xong kế hoạch, mấy tên đoàn trưởng và mọi người ở tầng bảy ra khỏi cung điện Hoàng Hôn, trên sân bên ngoài cung điện, mấy trăm Khế Ước Giả nhìn về phía mấy tên đoàn trưởng này.

Sau khi Viêm Thần nói rõ kế hoạch, đám Khế Ước Giả chỉ suy nghĩ một lát lập tức đồng ý với kế hoạch này, còn đường lui, căn bản không có người nhắc tới.

Nếu như cuộc chiến tranh giành thế giới thất bại, vậy thì đại biểu tất cả mọi người đều phải chết, ở dưới điều kiện tiên quyết này, cân nhắc đường lui căn bản không có ý nghĩa, thay vì nghĩ đường lui, không bằng nghĩ xem làm thế nào sống sót trong cuộc đấu đại loạn giữa Khế Ước Giả.

Các thành viên của nhóm mạo hiểm nhận được mệnh lệnh của mỗi đoàn trưởng xong, bắt đầu tản ra gần khu thứ hai, hình thành từng đạo phòng tuyến. Còn những tán nhân kia, bọn họ được phân tới trong thành viên của nhóm mạo hiểm, một số tay súng bắn tỉa tầm xa thì bò lên phía trên cung điện Hoàng Hôn, chỗ đó là điểm cao nhất.

Tô Hiểu đứng trước cầu thang đá cung điện Hoàng Hôn, tạm thời hắn sẽ không tham dự đóng giữ, hắn đang đợi một người, một tên nhất định sẽ tới tìm hắn.

- Byakuya, tuy ngươi không phải là thuộc hạ của ta, nhưng hiện giờ không phải lúc giấu làm của riêng.

Viêm Thần ngồi trên bậc thang đá, ánh mắt nhìn đám Khế Ước Giả đang phân bố phòng ngự ở khu vực thứ hai, khu vực thứ hai là mê cung thiên nhiên, bố trí phòng ngự không tính là quá khó.

- Tạm thời ta không có thời gian, có kẻ địch rất khó dây, ta phải đi giải quyết.

Tô Hiểu đang đợi Lan Tước, hắn tin, Lan Tước nhất định sẽ tới tìm hắn.

- Kẻ địch khó chơi ư? Có thể nói cho ta nghe đặc thù của hắn không, có lẽ ta có manh mối, liên quan tới Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên, ta có không ít tình báo.

Bởi vì cùng một chiến tuyến, cộng thêm lúc trước Tô Hiểu lấy địa đồ ra, Viêm Thần cũng không keo kiệt.

- Nếu nói về đặc thù, hắn ta là Cơ Giới Triệu Hoán Sư…”

Tô Hiểu còn chưa nói hết, Viêm Thần đã nói:

- Hắn ta dùng huýt sáo khống chế một cái tiễn kim loại? Vật triệu hoán máy móc có thể làm nổ?

- Đúng, ngươi từng gặp hắn ta à?

- Đương nhiên.

Viêm Thần cởi cúc áo, chỗ xương quai xanh hắn ta, có thể thấy được vết sẹo nhỏ cỡ đồng xu:

- Lúc trước bất cẩn, thiếu chút nữa bị tên kia giết, ngươi muốn đối phó hắn ta à?

- Đúng vậy, lúc trước giao đấu một lần, để hắn ta chạy trốn.

Nghe thấy từ “chạy trốn”, đôi mắt Viêm Thần sáng lên, hỏi ngược lại:

- Có nắm chắc không?

- Có, nắm chắc 7/10 hắn chết, còn lại 3/10 ta chết.

Tô Hiểu đã nghĩ ra phương pháp đối phó Lan Tước, chỉ là năng lực của đối phương quá toàn diện, mà trong chiến đấu có quá nhiều tình huống khiến người ta không tưởng tượng nổi, cho nên hắn ta có 3/10 khả năng chết trận.

- Không hổ là Trảm Thủ Dạ, nếu thuộc hạ của ta nhìn thấy hắn, ta sẽ thông báo cho ngươi qua kênh chiến đấu, haizz, không biết có thể sống sót hay không, em gái của ta rất đẹp.

Những lời này của Viêm Thần, thoạt nghe giống như đang khích lệ em gái mình đẹp, là quan tâm của huynh trưởng đối với em gái, nhưng mà sự thực không phải như vậy, Viêm Thần là sợ sau khi hắn ta chết, em gái hắn ta theo người đàn ông khác, vậy hắn ta chẳng khác nào chết còn bị đội nón xanh.

- Xem ra ngươi rất thương em gái ngươi.

Tô Hiểu mơ hồ nghe ra không đúng trong lời nói của Viêm Thần.

- Đương nhiên yêu thương, khắp mọi mặt, mỗi một tấc đều thương yêu.

Nói hết, Viêm Thần đi vào trong cung điện Hoàng Hôn.

- Tên cuồng em gái này.

Tô Hiểu không ngốc, đương nhiên nghe ra được chuyện gì, tính cách của Khế Ước Giả trong Luân Hồi Nhạc Viên buông thả một cách bất ngờ.

Hai mươi sáu tiếng trôi qua rất nhanh, đám Khế Ước Giả phía Luân Hồi Nhạc Viên đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, bố trí phòng tuyến kín kẽ không một lỗ hổng, nhưng mà không có một tên Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên tấn công tới, bọn họ thậm chí không xuất hiện, bên trong khu thứ hai vô cùng yên tĩnh.

Khoảng mười phút sau, loại yên tĩnh này bị phá vỡ.

Vèo… Vèo…

Tiếng xé gió dày đặc truyền từ bầu trời tới, đám Khế Ước Giả ngẩng đầu lên nhìn, có hơn trăm bình thiêu đốt ma trơi xanh.

- Không tập!

Đám Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên phản ứng không chậm, viên đạn, cung tên, niệm cầu, pháp thuật cầu, thậm chí đạn hỏa tiễn đều đón lấy những bình thiêu đốt ma trơi xanh kia.

Bùm, bùm, bùm…

Tiếng nổ mạnh nối thành một vùng, rất nhiều ngọn lửa màu xanh rơi xuống phía trước khu thứ hai, cây cối và hòn đá phong hóa bị đốt sạch.

Tiếng bước chân chỉnh tề truyền tới, có ít nhất 10 ngàn binh sĩ thú nhân từ trong rừng rậm khu thứ ba đi đến.

Hi trôi nổi trên không vùng rừng rậm, ở phía xa nhìn đám Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên.

- Giết.

Hi chỉ tay về trước, hơn một vạn binh sĩ thú nhân hành quân về trước, phía Luân Hồi Nhạc Viên có cửa hàng cống hiến và chức quan quân đội, đương nhiên phía Thiên Khải Nhạc Viên cũng có, đáng sợ chính là, tất cả chiến công của phía Thiên Khải Nhạc Viên đều chuyển nhượng cho Hi, chức quan của nàng đã đạt tới mức có thể điều động hơn một vạn binh sĩ thú nhân.

- Con mụ này khó chơi một cách bất ngờ, nhưng mà… Đóa hoa trong nhà ấm sẽ nhanh khô héo hơn.

Một thiếu niên tóc đen mắt đỏ kéo áo xuống, trên người hắn ta cột chi chít trên trăm loại bom.

Thiếu niên tóc đen mắt đỏ đột nhiên lao ra khỏi trận hình của Luân Hồi Nhạc Viên, trực tiếp xông về phía hơn vạn binh sĩ thú nhân, không cần nghĩ cũng biết, đầu óc của tên này không bình thường, người bình thường sẽ không cột bom toàn thân xông về phía vạn quân.

Hi thấy cảnh này, đôi mắt nheo lại.

- Đám người điên này.

Con mắt Hi biến thành màu đỏ rực.

Bùm!

Thiếu niên tóc đen mắt đỏ còn chưa xông vào trong thú nhân đã sớm tự bạo, ánh lửa ngút trời, bùn đất tung bay, khói lửa dâng lên.

Mấy giây sau, một bóng người có chút lảo đảo đứng trong khói lửa.

- Đau quá.

Thiếu niên tóc đen mắt đỏ cử động cổ, rắc một tiếng, trên người hắn ta lấp lóe tia sáng, lại xuất hiện hơn trăm loại bom.
Bạn cần đăng nhập để bình luận