Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 227: Chìa Khóa Đặc Biệt

- Trong tổng bộ Quân Cách Mạng có người sử dụng Teigu không?

Hartley gật đầu.

- Mấy người?

- Phần lớn người sử dụng Teigu đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trong tổng bộ chỉ có một người.

- Năng lực.

- Phần Thành Dung Thiết: Hỏa Nhận.

Hartley bắt đầu tự thuật năng lực của Teigu, loại chuyện bán đứng có mở đầu thì không khó.

- Một người cộng thêm hai ngàn quân đội sao, xem ra phải cẩn thận rồi.

Tô Hiểu hiểu rõ đại khái tình huống ở tổng bộ Quân Cách Mạng.

- Kho Teigu của Quân Cách Mạng ở đâu, làm sao mới tiến vào được?

Hartley cúi đầu xuống, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

- Ta có một yêu cầu, nếu như ngươi đồng ý với ta, ta sẽ nói hết những tình báo mà ta biết cho ngươi, những chuyện này là ta tình cờ biết được.

Trước mắt Hartley tỏa sáng, thứ gọi là nhân tính sắp xuất hiện.

- Nói đi.

- Ta cần tiền, rất nhiều tiền, ngươi là người của đội ám sát hẳn là không thiếu tiền đúng không, hay là tiền đối với ngươi chỉ là một khái niệm mà thôi.

- Có thể.

Tô Hiểu lấy một túi bảo thạch ra ném trước người Hartley, Hartley cười thảm thiết.

- Ta biết rõ ta chết chắc rồi, cần những thứ này cũng vô dụng, đưa số tiền này cho vợ con ta đi.

Trong mắt Tô Hiểu lộ vẻ kỳ lạ.

- Ngươi không sợ ta giết bọn họ à?

“Ha ha ha ha ha.”

Hartley cười to.

- Ở thế giới này nếu ta chết rồi bọn họ sẽ thế nào, con trai của ta chỉ là một binh lính bình thường, con gái của ta thật sự quá xinh đẹp, đẹp đến mức khiến nhiều người thèm nhỏ dãi, có tiền thì khác, chỉ có tiền mới có thể giải quyết được vấn đề.

Khuôn mặt Hartley vặn vẹo, lão ta căm hận thế giới này, căm giận thế giới không công bằng.

- Có thể.

Tô Hiểu chỉ trả lời hai chữ đơn giản.

- Ta không tin ngươi lắm.

Tô Hiểu sửng sốt.

- Ngươi không có lựa chọn, ta không có nhiều kiên trì.

- Được rồi.

Hartley bắt đầu kể những chuyện mà lão ta biết, lão ta là một người cha tốt, nhưng không phải là binh sĩ tốt, từ xưa trung nghĩa không thể vẹn cả đôi đường, được cái gì thì phải trả giá cái đó.

Hartley từ bỏ niềm tin lựa chọn người nhà, đây là nhân tính, không phải chuyện đáng thẹn gì.

- Ta chỉ là tiểu đầu mục, không biết được nhiều hơn đâu.

- Vậy là đủ rồi.

Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay, ánh trăng chiếu rọi xuống lưỡi đao, trường đao cắt qua bầu trời đêm, máu đỏ tươi phun trào ra.

- Lina…

Hartley ngã xuống đất, máu tươi chảy từ yết hầu ra.

Bóng đêm đã sâu, ở trong rừng rậm lâu rồi không có người tới vừa diễn ra trò hay.

Tô Hiểu cầm lấy cái túi chứa bảo thạch nhuốm máu, từ đầu tới cuối hắn chỉ ra một đao, chính là giết chết Hartley.

Thực lực của Hartley quá yếu nên không có rương báu, chỉ tăng 2 điểm giá trị pháp lực.

Rời khỏi khu rừng rậm, Tô Hiểu bắt đầu tìm kiếm sơ hở của đội tuần tra.

Nửa tiếng sau, bên trong vùng rừng rậm có một vệt bóng đen xuất hiện, đó là lúc đội tuần tra đổi ban.

Ba mươi giây sau, đội tuần tra quanh cổ bảo bắt đầu tăng lên.

Tô Hiểu ngồi xổm trên mái nhà cổ bảo, cổ bảo này cao ít nhất bốn mươi mét.

Lẻn vào từ cửa chính là không thể, Tô Hiểu quan sát phía dưới, rất nhanh tìm được một cửa sổ đang mở.

Cõng bóng đêm, Tô Hiểu như con thằn lằn leo lên tường ngoài cổ bảo, sau khi xác nhận cửa sổ mở thì vươn mình mà vào.

Đây là một hành lang, sau khi Tô Hiểu kiểm tra tầng gác thì chạy về phía cầu thang.

Phòng chứa Teigu ở dưới đất, muốn tiến vào phòng chứa Teigu bằng cách thô bạo là không thể thực hiện được, âm thanh sẽ kinh động Quân Cách Mạng trong cổ bảo, hắn có sách lược khác.

Tình hình hiện giờ của Tô Hiểu rất nguy hiểm, một khi bị phát hiện sẽ bị Quân Cách Mạng bao vây hoàn toàn.

Bỗng nhiên Tô Hiểu đang đi trên hành lang dừng bước lại, hắn giẫm lên vách tường nhảy lên nắm lấy đèn treo trên đỉnh.

- Gần đây chị dâu thế nào rồi, sắp sinh rồi đúng không?

- Tiểu tử thúi này, còn hai tháng nữa, ngươi cũng đừng độc thân nữa, ta thấy Tess ở đội hậu cần thường liếc mắt đưa tình với ngươi, tiểu tử ngươi…

Tiếng cười to truyền tới, đây là một tiểu đội tuần tra gồm sáu người.

Đội tuần tra nhanh chóng đi qua hành lang, bọn họ không phát hiện trên đỉnh đầu cách năm mét có người.

Rắc.

Tiếng vang nhẹ truyền tới, một thành viên của đội tuần tra hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng không phát hiện ra chuyện gì.

Lúc này Tô Hiểu chạy nhanh lên cầu thang, vừa rồi là đèn treo để lâu năm không tu sửa nên phát ra tiếng vang, may mà hắn phản ứng nhanh.

Đi tới tầng ba cổ bảo, Tô Hiểu cảm nhận xem có thị vệ ở hành lang không.

Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, đội tuần tra mới đi qua nơi này, tổng bộ Quân Cách Mạng ở trạng thái ngoài chặt trong lỏng.

Tô Hiểu lặng yên không tiếng động đi trong hành lang, như tinh linh trong đêm tối.

- Phòng mười ba, phòng mười bốn, nơi này.

Tô Hiểu đi tới trước cửa một căn phòng, trong tay xuất hiện một đoạn dây thừng ngắn và dây thép dài bằng hai ngón tay.

Cạch, cạch, rắc.

Cửa phòng mở ra theo tiếng, Tô Hiểu lắc mình tiến vào phòng.

- Ai vậy, hơn nửa đêm rồi.

Giọng nữ lười biếng truyền tới, nghe giọng nói không lớn tuổi lắm.

Tô Hiểu đi nhanh về phía nguồn âm, nhào lên trên một chiếc giường rộng.

“Ô…”

Âm thanh trầm thấp xuất hiện, Tô Hiểu dùng gối đè lên đầu thân ảnh yêu kiều này.

Rõ ràng bóng dáng nhỏ bé bị dọa sợ, đang cố gắng giãy dụa trong chăn.

Nghĩ mà xem, một em gái đang ngủ, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đột nhiên bị người ta đè chặt, không bị dọa khóc đã là tố chất tâm lý rất tốt rồi.

Giãy dụa một lát, người phụ nữ dưới gối không có động tĩnh, Tô Hiểu lấy gối ra, người phụ nữ này không thể chết.

Hắn thăm dò hơi thở của đối phương, không chết.

Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng, em gái ngất đi có gương mặt rất xinh, dáng người nhỏ nhắn.

Nhìn dáng vẻ khoảng 17, 18 tuổi, cao gần 1 mét 4.

Tô Hiểu lấy thuốc mê ra tiêm cho đối phương, sau khi khiêng thiếu nữ này lên hắn bắt đầu đột nhập vào tầng hầm của Quân Cách Mạng.

Đi tới tầng một cổ bảo, rõ ràng thị vệ ở đây nhiều hơn, ở cửa chính còn có mấy tên thị vệ canh gác.

Ánh lửa chiếu sáng cả tầng một cổ bảo, Tô Hiểu khiêng thiếu nữ bán lõa thể tránh thoát từng thị vệ.

Từ vị trí cầu thang tầng một tới trong cùng bên trái tầng một, đây là cầu thang đi về phòng dưới đất.

Ngón trỏ của Tô Hiểu chạm lên mặt đất, cảm nhận tình huống phía dưới.

- Một, hai, ba… Mười hai tên thị vệ à?

Rõ ràng không thể xông vào được, cho dù hắn một đao một người, nhưng chỉ cần những thị vệ này hô to một tiếng hắn sẽ thất bại trong gang tấc.

Tô Hiểu lấy mặt nạ phòng độc ra đeo, sau khi cảm nhận chiều gió, hắn ném một bình dược tề màu đen lên đất.

Xì xì.

Khói trắng tràn ra, đây cũng là một loại thuốc mê, không giống với loại đối phó vương tử cực bắc.

Loại kia là vô sắc vô vị, có thể thấy hiệu quả hơi chậm, không thích hợp với sử dụng hiện giờ, một khi người có thể chất yếu trong 12 người ngã xuống trước, những người khác sẽ lập tức cảnh giác hơn.

Hiện giờ hắn sử dụng loại mạnh hơn, nhưng có mùi rất gay mũi.

- Mùi gì…

Phịch, phịch, tiếng ngã xuống đất vang lên liên tục.

Tô Hiểu yên lặng đợi một phút sau đó đi về phía bậc thang, rất nhanh, một cánh cửa kim loại xuất hiện trước mặt hắn.

Muốn nhanh chóng phá cửa kim loại này trừ phi dùng thuốc nổ uy lực mạnh, bằng không chỉ có thể dựa vào phương pháp bình thường để tiến vào, nhưng phương pháp bình thường hơi hố cha, không phải là mở cửa bằng chìa khóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận