Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1272: Ngươi vui vẻ là được rồi

Điều quan trọng hơn là, nếu muốn giám định đồ chưa rõ thì phải tiêu hao hết bộ trang phục Băng Vương. Như vậy, chi phí giám định sẽ vô cùng khủng bố.
Nếu không chi trả khoản phí giám định này, không có nghĩa là đồ chưa rõ không thể sử dụng, mà là công dụng của nó không rõ ràng, chỉ có trời mới biết món đồ này có tác dụng gì.
Tồi tệ nhất không phải chi phí giám định, Tô Hiểu nghiêm trọng hoài nghi, món đồ này sau khi tiêu hao hết bộ Băng Vương, sẽ tạo ra một bộ trang phục mạnh hơn cả Băng Vương.
Tô Hiểu tốn bao công sức làm ra bộ Băng Vương, còn phải bỏ ra cái giá đắt đỏ, cuối cùng lại nhận được một bộ trang phục pháp gia mộng ảo. Đây là kết quả mà hắn không muốn thấy nhất. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Tô Hiểu quyết định cất đồ chưa rõ vào không gian chứa đồ, tạm thời không xử lý món đồ này. Nhưng theo cảm giác của hắn, món đồ này không nhất thiết chỉ dành cho thuộc tính băng.
Tô Hiểu đứng dậy đi về phía gian phòng bên ngoài. Đầu tiên, hắn đến thị trường giao dịch thuê một quầy hàng, thời gian thuê là chín mươi giờ. Sau đó, hắn bày Nguyệt Thần Ngân Giới (Trang phục 1 trên 2) lên quầy, giá cả chưa niêm yết, chỉ ghi dòng chữ "giá cả gặp mặt thương lượng" bên cạnh.
Sau khi làm xong mọi việc, Tô Hiểu lấy ra một huy chương từ không gian chứa đồ. Hắn chuẩn bị đi gặp một người quen.
Luân Hồi Nhạc Viên, tại một quảng trường vắng vẻ, khu phố này mang phong cách tương đối cổ kính. Bên trong Luân Hồi Nhạc Viên có nhiều quảng trường với các phong cách khác nhau như quảng trường hiện đại, quảng trường sinh vật cải tạo, phố cơ giới.
Trên đường phố lát những phiến đá chỉnh tề. Các cửa hàng hai bên đường đa số đóng kín cửa. Khế ước giả trên đường phố chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bước vào khu phố này, giống như lạc vào một trấn nhỏ nào đó ở châu Âu cổ.
Coong, coong, coong.
Tiếng búa sắt vang lên từ bên trong một cửa hàng cũ nát. Trước cửa có hai khế ước giả đang đứng. Bọn họ có vẻ muốn vào cửa hàng, nhưng chủ quán tính tình quá tệ, đuổi thẳng cổ bọn họ ra ngoài.
"Đừng đợi nữa. Tính tình của gã lùn kia quá tệ, căn bản không thể giúp chúng ta rèn đúc."
Một thanh niên tóc vàng nhai kẹo cao su nói, vẻ mặt có chút khó chịu.
"Kiên nhẫn chờ đợi. Gia Cát Lượng ba lần đến mời, vị đại sư này xứng đáng để chúng ta bỏ thời gian."
Một tráng hán râu quai nón chỉnh lại cà vạt. Khuôn mặt đầy râu quai nón của hắn kết hợp với bộ âu phục thẳng thớm, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.
"Anh à, ba lần đến mời là Khổng Minh (Gia Cát Lượng), anh đã xem Thủy Hử truyện chưa đấy."
Thanh niên tóc vàng lộ vẻ khinh thường. Anh trai hắn tuy 'rất mạnh' nhưng kiến thức thì rõ ràng chẳng ra gì, ít nhất là trong mắt hắn.
"Đánh rắm, chính là Gia Cát Lượng. Chẳng lẽ là Tống Giang à? Cái thằng thô bỉ này, tránh xa ta ra."
Người râu quai nón đẩy cậu em mình một cái. Tên tóc vàng nhún vai, cười như dân lưu manh.
"Anh nói thế nào thì là thế ấy đi, tóm lại anh vui vẻ là được rồi, TM."
"Thô bỉ!"
Người râu quai nón có tướng mạo giống hệt Lý Quỳ chỉnh lý râu. Cho dù hắn cố gắng chỉnh tề thế nào, bộ râu kia vẫn cứ 'tùy tâm tùy ý' tạo hình, tựa hồ có ý nghĩ riêng của nó.
"Đừng chắn cửa!"
Một tiếng quát lớn truyền ra từ bên trong cửa hàng. Tiếng búa sắt dừng lại. Một người lùn toàn thân khảm giáp kim loại, trên đầu có bốn đường vân tế đi ra từ trong cửa hàng. Dáng người hắn tuy không cao, nhưng cơ thể như được rèn từ kim loại, rất chắc nịch.
"Ta hiện tại tâm tình rất tệ. Hai người các ngươi, cút."
Người lùn liếc hai người trước cửa hàng, vừa định quay người trở vào thì hắn thấy một người đàn ông đi tới từ phía đông con phố.
Nhìn thấy người đàn ông từ xa đi tới, người lùn nắm chặt song quyền. Giáp phiến trên người hắn kêu kèn kẹt. Một cỗ khí tức kinh khủng khuếch tán ra.
"Ngươi, cái, hỗn, đản!"
Người lùn rõ ràng đã giận đến cực điểm. Mà người đàn ông từ xa đi tới chính là Tô Hiểu.
Tô Hiểu đến trước mặt người lùn, nở nụ cười.
"Reed, phong cảnh hư không không tệ chứ?"
Không sai, người lùn này chính là Reed lão ca, người bị Tô Hiểu hố từ thế giới Mejia đến Luân Hồi Nhạc Viên.
"Hư. Không."
Reed nghiến răng ken két. Nếu trong Luân Hồi Nhạc Viên không cấm võ lực, hắn đã sớm nện một búa vào đầu Tô Hiểu. Đáng tiếc, hắn không làm được.
"Sao? Ngươi không đến hư không à?"
Tô Hiểu đánh giá Reed từ trên xuống dưới. Reed không có gì thay đổi rõ rệt. Bất quá, những vết rách trên đầu hắn đã khép lại một ít. Đây cũng là chỗ tốt khi đối phương tiến vào Luân Hồi Nhạc Viên.
"Ta."
Reed nhất thời không biết nói gì. Hoặc nên nói, không phải Tô Hiểu đưa hắn đến Luân Hồi Nhạc Viên.
Tô Hiểu lúc trước định tọa độ đích thực là Hư Không - Ác Ma Cổ Bảo. Nhưng Reed đã bị chặn lại giữa đường và tiến vào Luân Hồi Nhạc Viên.
Nếu nói oán hận, Reed kỳ thật không oán hận Tô Hiểu. Sau khi tiến vào Luân Hồi Nhạc Viên, hắn lập tức tốn đại giới để tư vấn về điểm cuối truyền tống của mình. Luân Hồi Nhạc Viên trả lời là hư không. Điều này khiến Reed biết rằng Tô Hiểu đã không lừa hắn.
Nhưng Reed trong lòng rất khó chịu, bởi vì hắn đoán được Tô Hiểu có lẽ đã sớm biết hắn sẽ bị Luân Hồi Nhạc Viên chặn lại.
Reed hiện tại có một bụng lời muốn mắng, nhưng hắn lại không biết nên mở đầu như thế nào, mắng cái gì? Mắng Tô Hiểu không giữ lời hứa. Sự thật là Tô Hiểu đã thực hiện lời hứa một cách hết lòng.
"Đến tìm ta làm gì? Cười nhạo ta?"
Reed thở phào một hơi, cưỡng chế ngọn lửa giận trong lòng.
"Hỏi thăm bạn cũ thôi."
Reed mấp máy miệng. Một lát sau, hắn quay người đi về phía cửa hàng cũ nát kia. Tô Hiểu theo sát phía sau.
"Anh à, đây là cơ hội. Gã lùn kia là nhân vật cốt truyện của thế giới nào đó, còn gã kia là khế ước giả. Chúng ta có lẽ có thể coi hắn là đột phá khẩu."
Tên tóc vàng chưa nói hết câu thì người râu quai nón đã đặt tay lên vai hắn.
"Đi."
"Hả?"
Tên tóc vàng có chút kinh ngạc. Hai người bọn họ đã tiêu tốn thời gian dừng lại quý giá ở chỗ này, vậy mà lại từ bỏ dễ dàng như vậy?
"Tên điên kia là Trảm Thủ Dạ."
Cơ bắp trên mặt tên tóc vàng co giật. Hắn đương nhiên từng nghe qua Trảm Thủ Dạ. Đó là một nhân vật tàn ác khét tiếng trong tam giai, một mình đồ sát một mạo hiểm đoàn cỡ trung.
"Vậy. chúng ta ngày mai lại đến?"
"Ừm, sáng sớm ngày mai đến sớm. Tốt nhất là ít dính líu quan hệ với loại tên điên này."
Tên tóc vàng và người râu quai nón vội vã rời đi. Bên trong cửa hàng, Reed đứng trước một lò rèn đúc. Lò rèn này cao đến mười mấy mét, cấu tạo bên trong cực kỳ tinh vi. Những đợt sóng nhiệt liên tục phả vào mặt.
Tô Hiểu nhìn bộ lò rèn đúc kia. Tuy món đồ này có vẻ ngoài hơi xấu xí, nhưng nó là một lò rèn đúc cấp S.
Tô Hiểu từng thuê lò rèn đúc, vì vậy biết giá trị của món đồ này. Lò luyện cấp S có giá thuê bốn mươi vạn Nhạc Viên tệ mỗi giờ. Còn việc mua nó thì hoàn toàn là giá trên trời.
Chi phí mua lò luyện cấp B là một trăm sáu mươi vạn Nhạc Viên tệ. Cấp A thì còn khoa trương hơn. Về phần cấp S thì nên đi ngủ thì hơn. Nó hoàn toàn là giá trên trời.
Nhìn vào những đồ vật bày biện xung quanh lò luyện cấp S này, có thể thấy lò luyện này đã được đặt ở đây một thời gian, ít nhất là vài ngày. Với mức phí bốn mươi vạn tệ mỗi giờ, Reed chắc chắn không chịu đựng nổi.
Vậy thì chỉ có một khả năng. Đó là lò luyện cấp S này thuộc về Reed. Đây có lẽ là thứ mà Reed đã trao đổi với Nhạc Viên để được ở lại.
Chú ý đến ánh mắt của Tô Hiểu, Reed trừng mắt nhìn hắn. Ý của hắn rất rõ ràng:
"Đây là bà xã của ta. Ngươi còn dám nhìn bà xã của ta một cái, ta chơi chết ngươi."
Có được lò luyện cấp S, địa vị của Reed sau này trong Luân Hồi Nhạc Viên chắc chắn không thấp. Hoặc có thể nói, khả năng rèn đúc của hắn đã được Luân Hồi Nhạc Viên chứng nhận. Hiện tại Reed đã có thể rèn đúc ra trang bị cấp truyền thuyết. Tiềm năng sau này của hắn có thể nghĩ.
Thật 'trùng hợp', Tô Hiểu có một huy chương tên là 'Danh dự của Reid'. Hắn có thể dựa vào huy chương này để Reed không ràng buộc chế tạo trang bị cho mình. Mười lăm ngày tự nhiên có thể có được một lần quyền hạn, giới hạn bản thân hắn sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận