Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 916: Ta…

Bên trong phòng lại lặng yên không tiếng động, một tay của Tô Hiểu nắm lấy tay nắm cửa, thử dùng sức.

Rắc, tay nắm cửa bị kéo xuống, trong cửa truyền ra tiếng hét kinh hãi.

- Chuyện đó, chuyện đó… Đại ca ca, ta đưa bảo vật gia truyền cho ngươi, coi như là bồi thường kẹo.

Có lẽ là vì “phương thức mở ra không giống”, một lá thư theo kẽ cửa vươn ra, mà không giống người đàn ông đeo kính gọng vàng mở cửa.

Tô Hiểu nhận lấy lá thư.

[Ngươi nhận được thư giới thiệu của Anlia x1.]

[Thư giới thiệu của Anlia.]

Nơi sản xuất: Ác Ma Cổ Bảo.

Phẩm chất: Màu trắng.

Loại hình: Vật phẩm tiêu hao.

Hiệu quả: Có thể sử dụng thứ này giao tiếp với một số nhân vật trong vở kịch.

Cho điểm: 2.

Giới thiệu tóm tắt: Một lá thư giới thiệu, tác dụng cụ thể cần tự mình thăm dò.

Giá cả: 1 Nhạc Viên Tệ.



Nhìn thấy thuộc tính của lá thư giới thiệu này, đôi mắt Tô Hiểu sáng lên. Phẩm chất của thứ này không cao, nhưng trên thực tế có không ít tác dụng. Nói trắng ra, thứ này có thể tăng “hảo cảm” đối với nhân vật trong vở kịch khác ở tầng một cổ bảo, khiến một số nhân vật trong vở kịch không thể giao tiếp có thể giao tiếp.

- Đại ca ca, như vậy được chưa?

Giọng nói sợ hãi truyền từ trong cửa ra.

Tô Hiểu lại ngoắc tay với Bố Bố, Bố Bố lập tức hiểu ý, đưa một đống món ăn vặt như socola.

Tô Hiểu mặc kệ bé gái trong phòng có muốn không, nhét hết đồ ăn vào trong cửa.

Có khả năng bé gái trong cửa hơi lờ mờ, trong lúc nhất thời càng không dám ăn, không còn dáng vẻ ăn như hùm như sói lúc ăn kẹo.

Đoản đao Đồ Lục xuất hiện trong tay Tô Hiểu, hắn một đao đâm lên khóa cửa gỗ.

Rắc một tiếng, khóa cửa bị phá hỏng, bên trong truyền ra tiếng hét kinh hãi. Chưa tới ba đao, khóa cửa bị phá đi.

Ngay khi Tô Hiểu muốn đâm đao tiếp, từng lá thư được nhét từ trong cửa gỗ ra, như một vùng hoa tuyết, có thể thấy số lượng kinh người cỡ nào.

Cửa gỗ giống như máy rút tiền bị hỏng, bắt đầu phụt “tiền mặt”.

Bố Bố nhặt thư giới thiệu trên đất lên, Tô Hiểu lại cất đoản đao Đồ Lục. Có câu nói hay lắm, người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, vẫn nên gác đao lên cổ nhân vật trong vở kịch thì hơn.

Trải qua thống kê, Tô Hiểu thu được tổng cộng 56 lá [thư giới thiệu của Anlia].

- Đại ca ca, ngươi, ngươi còn kẹo không? Kẹo màu đen ấy, ta còn muốn ăn.

- Không còn.

“Ồ…”

Phía sau cửa gỗ truyền ra tiếng thất vọng.

Cách đó không xa, người đàn ông đeo kính gọng vàng liếc nhìn lá thư trong tay, lại liếc nhìn một xấp lá thư trong tay Tô Hiểu, trong lòng hắn ta xuất hiện ý nghĩ, chính là “ta cần mị lực này làm gì”. Do dự rất lâu, người đàn ông đeo kính gọng vàng không lựa chọn dùng phương thức của Tô Hiểu để nhận được càng nhiều thư mời hơn. Khí tức của hắn ta không giống với Tô Hiểu, cách làm tương tự, có lẽ sẽ đưa tới hiệu quả tương phản. Loại khí thế kinh khủng kia và cảm giác ngột ngạt, không phải trong thời gian ngắn có thể có được.

Trước tiên không để ý tới diện tích bóng ma trong lòng người đàn ông đeo kính gọng vàng, Tô Hiểu cầm một xấp thư giới thiệu trong tay, bắt đầu lần lượt kiểm tra mấy chục tin nhắn trên cửa gỗ.

“Máu tươi VI Yatta (năm trăm cân).”

“Không thể gõ cửa, tử vong và không biết đồng hành.”

“Giao dịch sinh mệnh, là giao dịch công bằng nhất.”

“Đẩy cánh cửa này ra, ngươi biết…”



Trên mỗi cửa gỗ đều có khẩu hiệu, trong những gian phòng này đều có nhân vật trong vở kịch tính cách khác nhau, mức độ nguy hiểm không giống nhau.

Tô Hiểu phát hiện một điểm trong khẩu hiệu trên cửa, nhắc nhở không thể tiến vào cửa gỗ, nhân vật trong vở kịch phía sau cửa gỗ phần lớn rất sợ, một số ít rất nguy hiểm. Hắn gõ cửa loại cửa gỗ này, phần lớn không chiếm được đáp lại, trái lại người đàn ông đeo kính gọng vàng và tiểu loli trinh thám có thể giao tiếp được với những nhân vật trong vở kịch này.

Còn “máu tươi VI Yatta (năm trăm cân)”, “giao dịch sinh mệnh, là giao dịch công bằng nhất”, loại cửa gỗ khẩu hiệu này, sau khi Tô Hiểu gõ cửa sẽ nhận được đáp lại.

Cách cửa gỗ, Tô Hiểu có thể cảm nhận được nhân vật trong vở kịch trong cửa gỗ nguy hiểm cỡ nào. Bọn họ khí lạnh dày đặc, hoặc là mùi máu tanh nức mũi, đây chính là tương tính, Tô Hiểu và những người này tương tính kết hợp lại.

Rầm!

Tiếng va chạm truyền tới, một bóng người bay từ trong phòng ra, bóng người giống như bóng cao su lăn lộn mấy vòng trên đất mới dừng lại.

Bóng người mới vững vàng chạm đất, phía sau lại có hai bóng người bay ra, ba người đỡ nhau, là ba huynh đệ Quốc Túc.

Lúc này ba tên ngốc Quốc Túc máu tươi đầy người, cánh tay lão nhị vặn vẹo không được tự nhiên, lão tam sưng mặt sưng mũi, lão đại thì che hạ bộ, giơ chân lên, xanh cả mặt.

- Trứng của ta…

Lão đại Quốc Túc há miệng thành chữ O, một tay chống lên trụ đá, một tay che háng, đầu gối khép lại, hai chân thành hình chữ Y.

- Đại ca, không sao chứ?

- Đương… Đương nhiên không sao.

Lão đại Quốc Túc run lẩy bẩy, trong mắt chứa lệ, nói ra câu này rất kiên cường.

Nhìn thấy thảm trạng của ba huynh đệ Quốc Túc, Tô Hiểu xác định một ý nghĩ trong lòng, chính là một số nhân vật trong vở kịch trong cửa gỗ rất nhát, ví dụ như bé gái lúc trước. Có một số người thì rất nguy hiểm, thậm chí treo ba tên ngốc Quốc Túc lên đánh. Nhìn dáng vẻ “thê thảm” của ba huynh đệ Quốc Túc, đổi thành những người khác mà nói, không chết cũng tàn.

Quả nhiên, trong tầng một cổ bảo, người phụ nữ này nguy hiểm nhất, nhưng nhận được tiền lời cao nhất từ nàng.

Lão đại Quốc Túc lẩm bẩm một tiếng, phải biết rằng hắn ta cách Tô Hiểu không xa, ý trong này, hai bên đều là ngầm hiểu.

Quốc Túc hẳn là thông qua nhân vật trong vở kịch nào đó được tình báo, bởi vậy mới lựa chọn tiến vào phòng này. Từ kết quả có thể thấy, bọn họ thất bại. Lão đại Quốc Túc còn bị đá háng, đau tới mức sắp khóc thành tiếng.

Mà lão đại Quốc Túc để lộ ra tin tức này, trong đó còn có vài loại ý vị, một là cạm bẫy, cân nhắc Quốc Túc từng hợp tác với Tô Hiểu, hơn nữa biết rõ thực lực của Tô Hiểu, khả năng này không lớn.

Hai là ba huynh đệ Quốc Túc mất đi cơ hội thu được chỗ tốt lần này, bọn họ lựa chọn bán ân tình cho Tô Hiểu.

Mục đích của ba huynh đệ Quốc Túc tạm không nhắc tới, sau khi ba người bị đánh ra khỏi căn phòng kia, mấy Khế Ước Giả còn lại bắt đầu quan tâm căn phòng kia.

Căn phòng này ở vị trí đoạn giữa trong rất nhiều căn phòng, khẩu hiệu trên cửa là “kẻ xâm nhập chết”.

Tin nhắn này đủ đơn giản thô bạo, ba huynh đệ Quốc Túc không xông vào, nhưng bọn họ vẫn bị đánh ra, không loại trừ vì miệng tiện + tương tính bất hòa.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng chỉnh tóc, hắng giọng một cái, nhấc chân tiến lên.

Cốc cốc cốc…

Người đàn ông đeo kính gọng vàng nở nụ cười khiêm tốn, lẳng lặng đợi người trong cửa đáp lại.

“Cút.”

Một giọng nữ truyền đến, đây là câu trả lời đơn giản dễ hiểu cỡ nào.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng thuộc tính mị lực cao tới 80 điểm mơ hồ, hắn ta thường giao tiếp với nhân vật trong vở kịch, chưa bao giờ chiếm được loại đáp lời như vậy.

“Phu nhân…”

Người đàn ông đeo kính gọng vàng vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, một cái tay thon dài vươn ra, kéo cổ áo người đàn ông đeo kính gọng vàng, kéo mạnh hắn ta vào phòng.

- Đợi…

Bùm, bang, leng keng, rầm, gào!

Tiếng đập, tiếng gõ, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

- Đại tỷ, ta sai rồi, đừng đánh mặt…

Rầm!

“Gào…”

Mấy phút sau, cửa gỗ chậm rãi đẩy ra, người đàn ông đeo kính gọng vàng chậm rãi bò ra ngoài, trong tay cầm một lá thư. Chính vì lá thư này, hắn ta mới không bị đánh chết.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng không còn phong độ như trước, mắt kính của hắn ta bị nát, máu mũi giàn giụa, khóe miệng ứ đọng máu.

- Walsh ca, ngươi không sao chứ?

Tiểu loli trinh thám chạy lên trước, nhìn về phía người đàn ông đeo kính gọng vàng đôi mắt hơi lo lắng.

- Không, không có chuyện gì, vết thương nhỏ… Mà thôi.

Được tiểu loli trinh thám đỡ đứng dậy, người đàn ông đeo kính gọng vàng run rẩy nâng mắt kính, trong lòng âm thầm thề, đời này tuyệt đối không tiến vào căn phòng này.

Liên tục bốn người tiến vào, những người khác đều được một tin tức, chính là nhân vật trong vở kịch trong phòng này rất khó giao tiếp, điều này cũng đại biểu có thể nhận được càng nhiều chỗ tốt từ nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận