Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1103: Lương tâm của ngươi không đau ư

Đa số Khế Ước Giả vây quanh quầy hàng, đều là bị [Truyền Thuyết Chi Huân] hấp dẫn tới, khi những người này thấy được thuộc tính của [Truyền Thuyết Chi Huân] xong, hứng thú đối với [Truyền Thuyết Chi Huân] giảm đi nhiều.

Dù sao đây không phải là trang bị hay đạo cụ, tác dụng chỉ có một số Khế Ước Giả hiểu rõ. Sở dĩ hấp dẫn nhiều người như vậy, chỉ vì nó là vật phẩm cấp độ truyền thuyết.

“Hóa ra bên trên phẩm chất màu vàng là cấp độ truyền thuyết, lại ‘mở mang’ thêm rồi.”

“Người mới, ai nói với ngươi bên trên màu vàng là cấp độ truyền thuyết? Xem ra ngươi chưa từng thấy trang phục màu vàng, nếu như năm bộ trang phục màu vàng, thuộc tính trang phục có thể mạnh hơn một thứ cấp độ truyền thuyết. Đương nhiên, nếu số lượng hai bên tương đồng, tán kiện cấp độ truyền thuyết mạnh hơn trang phục màu vàng rất nhiều.”

Một Khế Ước Giả mắt cá chết mở miệng, từ khí thế của hắn ta có thể nhìn ra, đây tuyệt đối là Khế Ước Giả trên cấp 4.

“Rương báu màu vàng nhạt, thú vị.”

Khế Ước Giả mắt cá chết này cười giễu cợt, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng sau đó rời đi, hắn ta đoán được rương báu này có chút không đúng.

Tô Hiểu đã sớm đoán được sẽ có Khế Ước Giả nghĩ tới rương báu không đúng, nhưng những người đó sẽ không vạch trần, đây là điển hình hại người không lợi mình.

Những Khế Ước Giả bị [Truyền Thuyết Chi Huân] hấp dẫn biết thuộc tính của thứ này xong, rõ ràng đều mất đi hứng thú, nhưng ánh mắt bọn họ bị ba rương báu hấp dẫn.

Rương báu ở trong thị trường giao dịch cũng không hiếm thấy, phương thức bán có hai loại, một là đánh dấu nguyên do, loại này bình thường sẽ đặt giá rất cao. Loại thứ hai là không đánh dấu lý do, cũng lựa chọn hình thức đấu giá, cũng chính là loại Tô Hiểu sử dụng.

Đám Khế Ước Giả thảo luận với nhau, nhưng không ai chủ động bắt chuyện với Tô Hiểu, bọn họ đều biết không chiếm được tình báo gì từ chỗ Tô Hiểu.

Mua rương báu ở trong thị trường giao dịch, có chút giống đánh bạc ở thế giới hiện thực, ai cũng không biết trong rương báu có thể mở ra thứ gì. Mở ra Nhạc Viên Tệ + tài liệu là bệnh thiếu máu, Nhạc Viên Tệ + trang bị cùng đẳng cấp với rương báu là kiếm được ít, Nhạc Viên Tệ + kết tinh linh hồn thuộc vận may rất tốt. Sau khi có tia chớp xuất hiện huyết thống thì phát đạt, chuyện này quả như là liều một phen xe đạp biến thành Ferrari.

Dưới loại mê người này, có ít nhất mấy chục Khế Ước Giả tham dự bán đấu giá rương báu. Rương báu màu tím sẫm mỗi phút tăng 5000~6000, màu vàng nhạt thì mỗi phút 8000~10.000.

Tạm thời Tô Hiểu không để ý tới giá bán đấu giá, dù sao cũng là đấu giá tự do, chuyện này sẽ là quá trình dài dằng dặc, đám Khế Ước Giả tuyệt đối không xuất hiện tình huống đấu phú, Nhạc Viên Tệ là bọn họ dùng máu tươi và nguy hiểm đến tính mạng đổi lấy.

Lúc này Tô Hiểu đang bị đám lớn Khế Ước Giả vây quanh hoàn toàn, hiện giờ nhiều người mắt tạp, âm thanh xung quanh hò hét loạn cả lên, đám Khế Ước Giả nói gì Tô Hiểu căn bản không nghe rõ. Trong tai hắn tràn ngập tiếng vo ve nói chuyện, những người cảm thấy có hứng thú với [Lam Triệt] rõ ràng sẽ không tới hỏi giá lúc này.

Khoảng mười phút sau, rương báu màu tím sẫm đấu giá đạt đến 11 vạn Nhạc Viên Tệ, hai rương báu màu vàng nhạt còn lại là 125.000 và 130.000 Nhạc Viên Tệ.

Thấy cảnh này, Tô Hiểu mở giao diện quầy bán hàng, trực tiếp lựa chọn bán rương báu màu tím sẫm.

Rương báu màu tím sẫm đột nhiên biến mất khỏi quầy hàng, đám Khế Ước Giả cảm thấy có hứng thú với rương báu màu tím sẫm sửng sốt. Bọn họ có một số người còn muốn đến giá tuyệt sát, nhưng có thể thế nào, Tô Hiểu đột nhiên bán rương báu màu tím sẫm.

Ba rương báu cùng đấu giá, rõ ràng không đạt được hiệu quả tốt nhất, dù sao lựa chọn quá nhiều, Tô Hiểu trực tiếp bán một cái.

11 vạn Nhạc Viên Tệ mới vào tay, giá của hai rương báu màu vàng nhạt nhanh chóng tăng lên.

Chức Công Giả vóc người ục ịch ở bên cạnh nhìn về phía Tô Hiểu.

“Huynh đệ, ngươi có chút tàn nhẫn, đây rõ ràng là muốn làm thịt người.”

Chức Công Giả ục ịch là thương nhân, hắn ta đã cảm nhận được không đúng.

Rất nhanh, khi một rương báu màu vàng nhạt đạt tới 15 vạn xong, Tô Hiểu lại lựa chọn trực tiếp bán ra.

“Mẹ nó, ngươi động kinh à?”

“Vừa nãy ra giá, ít nhất có thể kiếm trên 3 vạn Nhạc Viên Tệ.”

Tô Hiểu không để ý tới phản ứng của đám Khế Ước Giả và Chức Công Giả, hắn giơ tay nghịch máy tính bảng bên cạnh, tiếp tục công cuộc giải trò chơi có độ khó khiến Hạ muốn nhảy sông.

Tô Hiểu hoài nghi trò chơi này là do Bì Bàn chế tác, Bì Bàn phủ quyết chuyện này, bởi vì trò chơi này thực sự quá khó, đủ loại cạm bẫy có thể nói khiến người ta phát điên. Một khắc trước thiếu nữ NPC xinh đẹp còn tặng trang bị, bán thịt cho nhân vật chính, trên mặt hầu như tràn ngập “tối nay chúng ta đi xxx đi”, nhưng một khắc sau sẽ đâm sau lưng nhân vật chính một nhát. Ngay cả Bì Bàn cũng không nghĩ tới có người có thể mở ra, giá trị cừu hận kéo rất vẹn toàn.

Tô Hiểu liên tục lựa chọn bán hai rương báu, trên quầy hàng chỉ còn sót lại một rương báu màu vàng nhạt. Rương báu không hiếm thấy ở thị trường giao dịch, nhưng rương báu phẩm chất màu vàng nhạt không thường thấy, đối với Khế Ước Giả trung du cấp hai mà nói, trang bị màu vàng nhạt đã có thể nói là thần khí.

Có cạnh tranh mới sinh ra áp lực, nếu như trên quầy bán có ba rương báu đợi đấu giá, sức cạnh tranh không mạnh, chuyện này sẽ khiến giá cả thấp đi, tiền lời tổng thể giảm xuống, nhưng bây giờ chỉ còn một cái.

Chưa tới 2 phút, rương báu màu vàng nhạt chỗ quầy hàng đột phá đấu giá 18 vạn Nhạc Viên Tệ, còn đang có xu thế nâng lên.

Khoảng nửa tiếng sau, giá cả đạt tới 20 vạn, đến mức độ đấu giá này, giá cả tăng lên với tốc độ chậm lại, đám Khế Ước Giả bắt đầu tăng 500 1 lần.

Đám Khế Ước Giả đều duy trì tỉnh táo, bọn họ là từ trong máu và lửa giết ra, biết giá cực hạn của rương báu này đến đâu. Rương báu màu vàng nhạt chưa xác định xuất xứ, giá cả cao nhất 21~22 vạn, xác định xuất xứ xong có thể đạt tới 25~30 vạn.

Đương nhiên là Tô Hiểu sẽ không tiết lộ xuất xứ của rương báu này, nếu nói với bọn họ rương báu này là Onoki rơi ra, bọn họ sẽ giơ ngón giữa với Tô Hiểu sau đó hóa chim muông tản đi. Onoki chỉ rơi rương báu màu vàng nhạt, trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Cuối cùng, rương báu màu vàng nhạt này được một em gái đáng yêu mua với giá 205.600 Nhạc Viên Tệ, khi em gái kia nở nụ cười sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, vô cùng đáng yêu, trước khi đi còn làm hôn gió với Tô Hiểu.

Rương báu hoàn thành đấu giá, Tô Hiểu nhận được tổng cộng 465.600 Nhạc Viên Tệ, những Nhạc Viên Tệ này hoàn toàn là liều mạng đến sắp chết mới có được.

Đám Khế Ước Giả xung quanh chậm rãi tản đi, trên quầy hàng chỉ còn sót lại quyển trục Thủy Độn và đại đao Lam Triệt chưa bán.

“Huynh đệ, dao động em gái đáng yêu như vậy lương tâm của ngươi không đau à?”

Một Khế Ước Giả bốn cánh tay mở miệng, nhìn thấy những cánh tay của đối phương, Tô Hiểu lập tức nghĩ tới bốn tay kết ấn nhanh chóng phóng thích nhẫn thuật tổ hợp. Nếu như có hai nội tạng mà nói, trên nguyên lý đã thông.

“Nàng mua ta bán, giao dịch công bằng mà thôi.”

Tô Hiểu để máy tính bảng trong tay xuống, người mua Lam Triệt đã tới.

“Em gái đáng thương, 20 vạn mua rương ô nhiễm. Nhìn đồ vật ngươi bán, mới rời khỏi thế giới Hokage đúng không? Những rương báu kia không phải bị Uchiha Madara hay Uế Thổ Hashirama ô nhiễm đấy chứ? Nếu đúng là như vậy, em gái kia nhất định sẽ khóc ngất ở WC.”

Tên bốn tay không nói rõ hắn ta muốn mua gì, trái lại nói chuyện phiếm với Tô Hiểu.

“Năm thanh vũ khí loại đao màu vàng nhạt trên 280 điểm, không trả giá.”

Tô Hiểu đi thẳng vào vấn đề, hắn không có kiên trì nói chuyện phiếm với đối phương.

Nụ cười trên mặt tên bốn tay cứng đờ, trái lại khôi phục như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận