Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 915: Phương thức mở ra không đúng

Két két…

Cửa phòng được đẩy ra, một sinh vật hình người cơ thể cường tráng, làn da xám đen đi vào phòng. Sinh vật hình người này cao chừng ba mét, đầu trọc, môi rất dày, mặc áo vải rách to bằng ngón tay, làn da thô ráp như giấy ráp.

- Galu, Galu.

Lời nói của sinh vật hình người không rõ, bước chân trầm ổn. Bởi vì đi chân trần lâu dài, bàn chân đã mài ra một tầng vết chai dày.

- Galu, thu dọn sạch sẽ.

Quản gia Lang giơ cao cằm, sinh vật hình người tên Galu tiến lên trước, nâng thi thể người đàn ông âm u, máu tươi thấm ướt áo vải, sinh vật nhân tính tên Galu không để ý.

Theo thị giác của Tô Hiểu, khi Galu khom lưng, hắn nhìn thấy trên đầu đối phương có hai chỗ lồi phẳng, chỗ đó vốn có hai góc, bây giờ đã bị cưa đứt.

Dựa theo tình báo đã biết phân tích, sinh vật hình người tên Galu này rất có khả năng là nô bộc ác ma, cũng chính là chủ nhân cũ ác ma của pháo đài.

Galu khiêng thi thể người đàn ông âm u ra bên ngoài, lưu lại vết máu trên đất. Từ đầu tới cuối, Galu ngoại trừ mở miệng nói “Galu, Galu” ra, biểu cảm không thay đổi quá lớn, trong đôi mắt là mờ mịt.

Vòng đầu tiên của trò chơi kết thúc, mùi máu tanh tràn ngập trong phòng, thực lực của người đàn ông âm u không yếu, nhưng vận may của hắn ta chẳng ra sao. Đã không có súng rỗng, còn không có năng lực loại phòng ngự cường độ cực cao.

Tiểu loli trinh thám lau chùi dơ bẩn trên mặt, mùi máu tanh nồng khiến nàng nhíu mày. Dù sao tiểu loli trinh thám cũng là Khế Ước Giả cấp 3, tuy gương mặt không tốt lắm, nhưng không khuếch đại tới mức nôn khan.

Không chỉ tiểu loli trinh thám, ở đây đều là Khế Ước Giả cấp 3, bao gồm ba huynh đệ Quốc Túc. Tốc độ ba huynh đệ Quốc Túc lên cấp không chậm, hơn nữa thực lực xứng đôi với cấp độ, hẳn là có kỳ ngộ gì đó.

- Chúc mừng các vị, các ngươi thành công thông qua vòng đầu tiên của trò chơi, ba ngày tới, các ngươi có thể tự do hành động ở tầng một Ác Ma Cổ Bảo.

Quản gia Lang nhặt chúa tể của vận mệnh lên, lấy vải trắng ra, bắt đầu lau chùi chúa tể của vận mệnh.

Tô Hiểu dẫn theo Bố Bố đi ra ngoài phòng, hắn chuẩn bị thăm dò Ác Ma Cổ Bảo. Dựa theo tin tức giới thiệu tóm tắt, nơi này có đủ 147 nhiệm vụ chi nhánh.

Đi ra khỏi phòng, Tô Hiểu phát hiện phong cách của Ác Ma Cổ Bảo tương tự pháo đài kiểu u cổ.

Tầng một pháo đài là một vùng đất trống chiếm diện tích hơn ngàn mét vuông, hình dạng đất trống dài nhỏ, thành hình chữ nhật. Trong đất trống có mấy chục cây trụ đá, mặt đất trải phiến đá.

Căn phòng Tô Hiểu ở lúc trước ở phía đông khu đất trống, cách mấy trăm mét, phía tây đối diện là một thang đá lên trên. Đây là con đường đi lên tầng trên cổ bảo, đã bị phong tỏa.

Còn hai bên nam bắc đất trống, thì có rất nhiều phòng, phỏng đoán cẩn thận có mấy chục phòng, những cửa gỗ này đóng chặt.

Trên vách tường cổ bảo treo từng chiếc đèn ma thuật, vách tường là một vùng xám đen, trong pháo đài cổ hơi tối tăm.

Đèn ma thuật lúc sáng lúc tối, cả tòa cổ bảo khiến người ta có cảm giác rất cũ kỹ, tràn ngập năm tháng. Điểm hài lòng duy nhất là ở đây thông gió, không có cảm giác ẩm ướt.

Hoàn thành vòng đầu tiên của trò chơi, thì có thể tự do hoạt động ở tầng một Ác Ma Cổ Bảo, đây có thể là một phân đoạn khen thưởng theo ý nghĩa nào đó. Còn khen thưởng ở đâu, chuyện này cần Tô Hiểu tự mình tìm kiếm.

Tô Hiểu đi tới trước một tấm cửa gỗ, đây là cửa gỗ gần với hắn nhất. Hắn đánh giá cửa gỗ, trên cửa gỗ viết một đống chữ nhỏ.

“Kẹo là thông tệ rất cứng, đừng nên thử mở cánh cửa này, ngươi sẽ hối hận.”

Nhìn thấy tin tức với ý nghĩa không rõ, Tô Hiểu đứng trước cửa gỗ suy nghĩ, ở vị trí giữa cửa gỗ này có một lỗ nhỏ to bằng nắm tay, nhìn bên trong lỗ nhỏ này, hoàn toàn đen kịt.

Do dự một lát, Tô Hiểu thử gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

Bên trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, Tô Hiểu đợi mấy phút, vừa định đổi phòng khác thử nghiệm, bên trong gian phòng truyền tới tiếng nói.

- Ai?

Giọng nói rất lanh lảnh, dựa theo âm thanh phán đoán, bên trong gian phòng là một bé gái.

Ngay khi Tô Hiểu suy nghĩ dùng giọng điệu gì nói chuyện với bé gái trong phòng, trên lỗ nhỏ cửa gỗ có một con mắt dán sát vào.

Con mắt này có màu xanh nhạt, rất trong suốt.

- Đại ca ca, ngươi có thể cho ta kẹo không?

Con mắt lùi lại, trái lại vươn một bàn tay hơi bẩn ra.

- Có thể.

Tô Hiểu nhìn về phía Bố Bố, hắn không có thói quen mang kẹo bên người, ở trong không gian chứa đựng của hắn có không ít chất nổ, kẹo thì không có một viên.

Bố Bố lấy mấy viên kẹo trái cây và kẹo sữa ra, Tô Hiểu đặt kẹo lên cái tay nhỏ kia, tay nhỏ vèo một tiếng rụt về.

Tiếng nhai nuốt truyền tới, mấy giây sau, tay nhỏ kia lại vươn ra, Tô Hiểu tiếp tục thả kẹo.

Lặp lại mấy chục lần xong, Tô Hiểu ngoắc ngón tay với Bố Bố, mặt chó của Bố Bố lúng túng, nó đã không còn kẹo.

Nấc…

Trong cửa gỗ truyền tới tiếng ợ do no.

- Đại ca ca, cảm ơn ngươi, ta đã ăn no, ngươi là người tốt.

Bên trong căn phòng yên tĩnh lại, Tô Hiểu đứng ở ngoài cửa, hắn có loại kích động xông tới chém cửa này.

Cốc cốc cốc…

Tô Hiểu gõ cửa lần nữa, bên trong gian phòng vô cùng yên tĩnh.

- Vậy là xong việc rồi? Ăn mười cân kẹo…

Tô Hiểu vốn cho rằng lúc trước nói chuyện + kẹo sẽ phát động nhiệm vụ chi nhánh, bây giờ nhìn lại căn bản không có chuyện như thế. Bé gái trong phòng đều đã no ợ, còn nhiệm vụ chi nhánh không thấy cái bóng, chỉ để lại một câu “đại ca ca, ngươi là người tốt”.

Không thể nghi ngờ, Tô Hiểu “cao tới” 8 điểm thuộc tính mị lực, vào lần giao tiếp này đưa tới tác dụng “vô cùng quan trọng”. Còn để Bố Bố giao tiếp, trong tình huống cách một cánh cửa, Bố Bố không thể dựa vào tiếng kêu giao tiếp.

Tô Hiểu híp mắt, hắn đang do dự có nên chém cửa gỗ, bắt bé gái bên trong, khiến đối phương tổ chức ngôn ngữ lần nữa hay không.

Do dự rất lâu, Tô Hiểu lựa chọn không làm vậy, nhưng hắn không rời đi, mà dựa vào trụ đá cách mấy chục mét quan sát.

Khoảng nửa tiếng sau, một Khế Ước Giả đi tới trước cửa gỗ kia, là người đàn ông đeo kính gọng vàng.

Gương mặt người đàn ông đeo kính gọng vàng không tốt lắm, hắn ta giống như bị từ chối nhiều lần. Nghĩ tới nhiệm vụ chi nhánh chỗ nhân vật trong vở kịch ở trong cửa gỗ, không chỉ thuộc tính mị lực đạt tiêu chuẩn, còn phải xem tương tính. Tương tính bất hòa, thuộc tính mị lực cao cũng vô dụng.

Cốc cốc cốc…

Người đàn ông đeo kính gọng vàng tiến lên gõ cửa gỗ, một lát sau, hắn ta đưa mấy viên kẹo, cũng trò chuyện với bé gái trong phòng, bên trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười như chuông bạc.

Mười phút sau, cửa phòng được đẩy ra một khe nhỏ, trong cửa vươn ra một lá thư, người đàn ông đeo kính gọng vàng nở nụ cười rời đi.

Tô Hiểu và Bố Bố liếc mắt nhìn nhau, có thể nhịn sao? Đương nhiên không thể nhịn! Bố Bố tức giận tới mức mũi lệch đi, đó là kẹo của nó.

Một người một chó hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới cửa gỗ, ngày hôm nay cho dù động dao, Tô Hiểu cũng phải làm xong việc này.

“Kẹo là thông tệ rất cứng, đừng nên thử mở cánh cửa này, ngươi sẽ hối hận.”

Câu nói này nhìn như cảnh cáo không nên tiến vào phòng, trên thực tế là nổ dọa người. Ngay vừa nãy, cửa gỗ kia mở từ trong, nếu bên trong cửa gỗ có thứ gì nguy hiểm, biểu cảm của người đàn ông đeo kính gọng vàng sẽ thay đổi.

Huống hồ lúc trước quản gia Lang từng nói với hàm ý sâu xa, có thể tự do hành động ở tầng một, “tự do” này đáng suy nghĩ sâu xa.

Tô Hiểu đứng trước cửa gỗ.

Cốc cốc cốc!

Cửa gỗ vang lên.

“Đại… Đại ca ca, ngươi là người tốt. Cảm ơn kẹo của ngươi.”

Giống như nhận ra tiếng gõ cửa không đúng, bên trong phòng truyền ra giọng nói hơi chột dạ.

- Những viên kẹo kia… Ăn ngon đúng không.

Tô Hiểu không phải người chịu thiệt xong buồn bực không lên tiếng, huống hồ hắn đã nghĩ tới phương thức mở ra.

Nếu thuộc tính mị lực không đủ, cộng thêm tương tính bất hòa, vậy hắn gác đao lên cổ nhân vật trong vở kịch. Hắn cường hóa bốn loại thuộc tính, ở một mức độ rất lớn không đủ bù đắp thuộc tính mị lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận