Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 439: Bùn Đất

Rầm.

Một tiếng vang trầm thấp truyền từ sau cabin tới, ghế dưới mông một Khế Ước Giả mở ra, hắn ta rơi thẳng xuống máy bay.

“A! !”

Tiếng la chậm rãi biến mất, máy bay bắt đầu thả Khế Ước Giả.

- Này, đợi một chút, ta vẫn chưa có dù để nhảy, Nhạc Viên ta cầu xin ngươi, cho một cái dù miễn phí có được không.

Sắc mặt Khế Ước Giả không có dù để nhảy trắng bệch, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Rầm, rầm…

Từng Khế Ước Giả bị ném khỏi phi cơ, sắp tới Khế Ước Giả không có dù.

Hắn ta nhìn lỗ thủng ghế ngồi bên cạnh, phía dưới là một hải đảo, diện tích hải đảo không nhỏ, xung quanh toàn biển.

- Đợi một chút, Nhạc Viên ngươi nghe ta nói, ta giúp ngươi hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy rồi…

Khế Ước Giả này cả nghĩ quá rồi, theo Tô Hiểu, Luân Hồi Nhạc Viên tuân theo điều ước và quy định, sẽ không thiên vị ai, có bao nhiêu cống hiến sẽ nhận được bấy nhiêu chỗ tốt.

Khế Ước Giả không có dù cảm nhận được ghế dưới mông bắt đầu buông lỏng.

- Đợi một chút, ta…

Rầm.

Ghế dựa mở ra, Khế Ước Giả không có dù bị ném ra khỏi máy bay.

- Luân Hồi Nhạc Viên, RNMMP! ! ! ! !

Âm thanh càng ngày càng xa, Tô Hiểu đoán vị lão huynh này chết chắc rồi, có lẽ sẽ rơi xuống đất biến thành thẻ màu đỏ tươi?

Đây là 4000 mét trên không, không có dù mà sống sót là không lớn.

“Gâu.”

Bố Bố ở bên cạnh rất hồi hộp, dù sao chuyện nhảy dù nó đều chưa từng nghe nói tới.

Tô Hiểu không căng thẳng, đây mới là lạc thú lang bạt trong Luân Hồi Nhạc Viên, không có một trái tim lớn thì không thể lang bạt trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Rầm.

Dưới mông Tô Hiểu trống không, hắn và Bố Bố bị ném khỏi phi cơ.

Cơ thể nhanh chóng rơi xuống, Tô Hiểu cách Bố Bố không xa, nhưng trọng lượng khác nhau, nhưng thời gian rơi xuống tương đồng, h=1/2 gt? Định luật vật lý.

Tô Hiểu nhanh chóng rơi xuống, gió mạnh thổi vào mặt, thổi bay tóc ngắn của hắn.

Phía dưới là một hải đảo rộng lớn, đường kính ít nhất mấy trăm kilomet, thay vì nói là một hải đảo, nơi này càng giống một quốc gia nhỏ.

- Bố Bố, bay về phía kia.

Tô Hiểu chỉ một trấn nhỏ phía dưới, nhìn ở trên không, trấn nhỏ kia giống như một hộp thuốc lá.

Li! [Tiếng chim ưng kêu mình không biết để thế nào mong mọi người thông cảm]

Tiếng chim hót truyền tới, Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn không trung, đồng tử co rút nhanh.

Một con hắc hưng dài ít nhất năm mét lượn trên không, bộ dạng hắc ưng uy vũ, lông chim màu đen toàn thân như do sắt tạo ra.

Con hắc ưng này lượn trên không, chỉ nhìn hình thể đơn thuần liền biết, đây tuyệt đối không phải sinh vật bình thường.

Hắc ưng bay tới bầu trời chỗ Bố Bố, Bố Bố sắp bị dọa tè ra rồi, đối phương muốn tóm nó.

“Gào…”

Bố Bố phát ra tiếng gào, con hắc ưng kia sửng sốt.

“Li!”

“Gào, gâu gâu!”

“Li…”

Một chó một ưng bắt đầu “giao tiếp”, nhìn tình hình giao tiếp không hề tốt đẹp gì, khí thế con hắc ưng kia hùng hổ xông về phía Bố Bố.

Tô Hiểu rút hai khẩu súng bên bắp đùi ra, mới vừa nhắm về phía con hắc ưng kia, Bố Bố làm ra một hành động khiến người ta không tưởng tượng nổi.

“Li!”

Đừng nên hiểu lầm, kêu lần này không phải hắc ưng, mà là Bố Bố.

Hắc ưng đang đáp xuống hơi mơ hồ, bắt đầu bay gần Bố Bố, giống như muốn làm rõ đây là vật chủng gì, tiếng kêu vừa rồi giống đồng bạn của nó.

Có thể nói Bố Bố rất kỳ tích hòa mình với kẻ địch, có trời mới biết một con chó như nó lại phát ra được tiếng kêu đó, xem ra nó bị ép tới mức cuống lên rồi.

“A - ! !”

Âm thanh kêu thảm thiết kéo dài truyền tới, Tô Hiểu nhìn về phía nguồn âm, lại là Khế Ước Giả không có dù kia.

Vị lão huynh này bị dọa tè ra quần, trong tình huống không có dù để nhảy, rơi tự do trên bầu trời là chuyện tuyệt vọng cỡ nào, nếu như lần này đại nạn không chết, vị lão huynh này nhất định sẽ chuẩn bị đủ dù để nhảy.

- Huynh đệ, cứu ta với, dùng chung một cái dù vẫn có thể nhảy được xuống mà.

Lão huynh không dù cố gắng tới gần Tô Hiểu, thử mấy lần đều thất bại.

- Gặp lại sau, không, vĩnh biệt.

Tiếng kêu của đối phương hấp dẫn sự chú ý của hắc ưng, Bố Bố đã hòa mình với kẻ địch, tạm thời hắc ưng sẽ không tấn công nó, mà Tô Hiểu vừa nhìn là không dễ trêu, cho nên hắc ưng bị Khế Ước Giả kia hấp dẫn.

- Vĩnh biệt? Có ý gì?

Bởi vì vấn đề góc độ, lão huynh không dù không thấy hắc ưng.

Tiếng xé gió sắc nhọn truyền tới, lão huynh không dù cảm nhận được nguy hiểm thì đã muộn.

Móng vuốt sắc bén của chim ưng đã đâm thủng cơ thể lão huynh không dù, móng vuốt đẫm máu lộ ra, mỏ hắc ưng mổ phía dưới, mỏ của nó mổ vào cổ lão huynh không dù, một miếng thịt bị nó kéo ra.

Máu tươi vẩy ra, đau đớn khiến lão huynh không dù thiếu chút nữa ngất đi.

Dù sao lão huynh không dù cũng là Khế Ước Giả hoàn thành nhiệm vụ lên cấp, tuy rằng đối mặt với tuyệt cảnh, hắn ta cũng không từ bỏ.

- Băng Chi Xúc.

Ken két.

Tầng băng bao bọc lão huynh không dù và hắc ưng, sau khi hai người đông lại thì cùng rơi xuống.

Thí luyện sinh tồn nguy hiểm cỡ nào đã thể hiện rõ, còn chưa lên đảo đã đối mặt với nguy hiểm.

Phỏng đoán cẩn thận, thuộc tính nhanh nhẹn của con hắc ưng kia phải hơn 40 điểm, thuộc tính sức mạnh cũng không thấp.

Đây chỉ là sinh vật tình cờ gặp được, trên đảo nhất định còn sinh vật càng khủng bố hơn.

Tô Hiểu và Bố Bố nhanh chóng hạ xuống, lúc rơi xuống đến 500 mét, dù tự động mở ra.

Thế rơi xuống chậm lại, Tô Hiểu vốn từ rơi nhanh xuống biến thành bay xuống.

Lúc trước Tô Hiểu suy tính cả rồi, hắn vốn định chạm đất ở một trấn nhỏ, nhưng nhảy dù không đơn giản như vậy.

Hiện giờ điểm đến là tùy duyên, phía dưới là một vùng thảo nguyên, trên thảo nguyên có mấy cây to.

Tô Hiểu sẽ không khống chế dù để nhảy, hắn chỉ có thể cầu xin đừng bị treo trên cây, những cái cây kia rất cao, cao ít nhất mấy chục mét.

Trên thảo nguyên có tổng cộng 5 cây, Tô Hiểu bay thẳng về một cây trong đó, cũng đâm đầu vào trong cành cây, rất nhiều cành cây bị gãy.

Rào rào rào.

Tô Hiểu phá tan cành cây, dù để nhảy suýt mắc lại mấy lần, tuy mạo hiểm, nhưng hắn rơi xuống đất một cách kỳ tích, không bị treo lại.

Điều này khiến tâm tình Tô Hiểu rất tốt, dựa theo vận may của hắn, tuy trên thảo nguyên chỉ có năm cây, nhưng hắn thuộc loại nhất định bị treo.

Cắt dây dù trên người mình ra, Tô Hiểu giẫm lên đất.

Cảm giác vật rơi tự do trên không trung cũng không được, bị tập kích sẽ khó đối phó, chân giẫm lên đất vẫn an tâm hơn.

Ngắm nhìn xung quanh, Tô Hiểu tìm mãi mà không thấy Bố Bố.

“Gâu!”

Tiếng kêu quen thuộc truyền tới, Tô Hiểu ngó đầu lên nhìn, Bố Bố bị treo trên cây, ở nhánh cây phía đông nam.

Dây dù ghì chặt yết hầu Bố Bố, Bố Bố bị ghìm trợn tròn mắt, đôi mắt như đang nói: “Chủ nhân, mau tới cứu bản gâu, bản gâu bị treo lại mất rồi.”

Tô Hiểu đánh giá độ cao Bố Bố bị treo, ít nhất mười mét, leo lên cũng không phải lựa chọn tốt nhất.

Trước tiên không nói tới chuyện leo lên cây không thoải mái, thân cây nhất định có rất nhiều chuột bọ côn trùng rắn rết.

Trảm Long Thiểm xuất hiện, một đạo ánh đao màu lam nhạt chém ra.

Ánh đao chém về phía trên đầu Bố Bố một cách chính xác, dây dù bị cắt, Bố Bố kêu thảm một tiếng rơi xuống đất.

Rầm!

Bố Bố mất hết mặt mũi, lấy tư thế ngã lộn nhào rơi xuống đất.

Bố Bố bị té tới mơ màng, sau khi đứng dậy thì xông về phía cây đại thụ, răng rắc, răng rắc, vụn gỗ bay ra.

Với tính khí của Bố Bố, không gặm nát cái cây này, tuyệt đối không bỏ qua, lần này đúng là đối phương ra tay trước.

Mới đầu Tô Hiểu không để ý tới Bố Bố gặm cây, nhưng mấy giây sau hắn phát hiện không đúng lắm, phía dưới truyền tới cảm giác rất khủng bố, giống như có một cái kim đâm vào mi tâm hắn.

- Bố Bố, chạy mau!

Tô Hiểu chạy về phía Bố Bố, Bố Bố lập tức dừng gặm, chạy nhanh về phía Tô Hiểu.

Tô Hiểu vươn mình cưỡi lên lưng Bố Bố, nhanh chóng chỉ phương hướng, Bố Bố không do dự chạy thục mạng.

Bùm!

Trên mặt đất hiện lên vết rách, một cái miệng to chui từ dưới đất lên, trong miệng đầy răng nanh sắc bén, lít nha lít nhít mấy hàng to.

Tô Hiểu không quay đầu lại ném một viên bom luyện kim, bom luyện kim nổ tung, vang vọng thảo nguyên, ánh lửa ngút trời.

Mượn lực xung kích do nổ tung sản sinh ra, Tô Hiểu chạy xa với Bố Bố.

Một cái đầu rết thô to đường kính hai mét vươn ra, thân dài không biết.

Sau khi Bố Bố chạy rất xa, trong đầu Tô Hiểu ong ong, mấy giây sau cảnh tượng trước mắt bắt đầu xảy ra biến hóa.

[Liệp Sát Giả đã rời khỏi nơi cảm nhận sai đường.]

Nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên khiến Tô Hiểu biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, lúc này cảnh tượng trước mắt hắn đã xảy ra thay đổi, vẫn là một vùng thảo nguyên như trước, nhưng bùn đất thảo nguyên đã biến thành đỏ như máu.

Lúc trước Luân Hồi Nhạc Viên có nhắc nhở, Tô Hiểu nhớ rõ một câu nói như thế này.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả xin chớ tiến vào khu vực đất đỏ, độ khó của khu vực đất đỏ hơn Lv. 17].

Vị trí Tô Hiểu rơi xuống đất chính là khu vực đất đỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận