Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 481: Thế Không Thể Đỡ

- Làm thịt hắn ta.

- Có thể chém ra kiếm khí chẳng có gì ghê gớm, chém hắn ta.

Có thể chém ra ánh đao rất đáng gờm sao? Đáp án là đương nhiên, [Đại sư đao thuật Lv. 21] của Tô Hiểu tốn không ít tài nguyên, riêng số lượng kết tinh linh hồn tiêu hao đã rất kinh người.

Hai bên nhanh chóng tới gần, trước khi gần người, năng lực khống chế của phe địch xuất hiện.

Kẻ địch có hai tên viễn trình, một pháp sư hệ “băng”, và một vú em nghiệp dư.

Cái gọi là vú em nghiệp dư, chính là vú em cùng tăng chiến đấu và phụ trợ, tuy lượng sữa của loại vú em này không mạnh, nhưng có chút năng lực tự vệ, phần lớn vú em không có đoàn đội đều phát triển như vậy.

Một năng lượng như trường mâu màu vàng óng kéo tới, Tô Hiểu vừa định nghiêng người né tránh, ai biết trường mâu kia chuyển hướng, đâm thẳng vào ngực hắn.

Dựa theo kinh nghiệm của Tô Hiểu, đây là một loại năng lực khống chế, nếu như bây giờ bị khống chế, hắn sẽ bị đám Khế Ước Giả sắp tới gần người loạn đao chém chết.

Ngay lúc trường mâu sắp bắn trúng Tô Hiểu, tay trái được bao cổ tay kim loại bao bọc của hắn nắm trường mâu màu vàng.

Trường mâu màu vàng đầy sức mạnh, cho dù là năng lượng, nhưng ma sát ra đốm lửa trong tay Tô Hiểu.

Tô Hiểu hơi nghiêng người, trường mâu màu vàng lướt qua lòng bàn tay hắn, lòng bàn tay hắn chạm tới phần cuối trường mâu màu vàng, bỗng nhiên tay hắn nắm chặt.

Dùng hết toàn lực quay một vòng, trường mâu màu vàng thay đổi phương hướng, bay về phía một Khế Ước Giả đối diện hắn.

Con mắt của Khế Ước Giả kia sắp trừng ra ngoài, loại hành động này có chút hủy đi tam quan của hắn ta, ánh mắt giống như muốn nói: “Đại ca, anh có thể tôn trọng năng lực khống chế kia một chút không”.

Trường mâu màu vàng đâm vào ngực Khế Ước Giả này, trường mâu vỡ nát, ánh sáng màu vàng óng bao bọc hắn ta, Khế Ước Giả đứng yên tại chỗ.

Tô Hiểu cúi người xông lên trước, bắp thịt bên tay phải hơi nhô lên, múa đao chém về phía Khế Ước Giả bị định thân.

Trường đao cắt qua không khí phát ra tiếng kêu nghẹn ngào, mắt Khế Ước Giả sắp nứt ra rồi.

“A!”

Phát ra tiếng kêu quái dị, đầu Khế Ước Giả kia bay lên.

Mới chém đầu kẻ địch, một đại đao chém tới, Tô Hiểu nâng đao đón lấy, cũng di chuyển hai chân.

Coong! Đốm lửa tung tóe.

Phiến đá dưới chân Tô Hiểu xuất hiện vết nứt, hai chân hắn hơi cong lại, không phải hắn không thể chịu đựng một đao này, hắn đang ngự lực, vết nứt trên đất dưới chân hắn là chứng cứ tốt nhất.

Tuy nhẹ như mây gió chống đỡ một đao này Tô Hiểu có thể làm được, nhưng đó là hành động rất ngu, sẽ khiến cơ thể chấn thương nhẹ.

Hoàn thành ngự lực, chân trái của Tô Hiểu giơ lên, một cước đạp lên trước, đạp vào chân Khế Ước Giả trước người.

Rắc.

Tô Hiểu có cảm giác như đạp vào cành cây, mắt tráng háng cao hai mét mở to, cúi đầu nhìn chân.

Xương chân hắn ta gãy ra, xương đã đâm từ trong bắp thịt ra.

“A…”

Xì xì.

Tiếng kêu ngắn ngủi im bặt, một thanh trường đao đâm vào cằm tráng hán, mũi đao đâm xuyên qua đầu.

Tô Hiểu nhanh chóng rút trường đao ra, đạp mặt đất dưới chân, linh hoạt nhảy ra sau.

Bùm.

Một thánh chùy đập xuống vị trí vừa rồi của Tô Hiểu, đá vụn văng tung tóe, một Khế Ước Giả cầm chùy thô nửa mét đang nhìn hắn.

Tô Hiểu híp mắt lại, bị thứ này đập trúng sẽ không dễ chịu, thậm chí sẽ chết, nhưng đối phương quá cồng kềnh, khả năng đập trúng hắn không cao.

Vù.

Tiếng gió kéo tới, một đao của Tô Hiểu chém bên cạnh.

Rầm một tiếng, một mũi nhọn hàn băng bị chém nát, vụn băng tung tóe, ở cách mười mét, một nam nhân mặc áo bào pháp sư màu lam đang nhìn Tô Hiểu.

- Băng trận đồ.

Pháp trượng trong tay pháp sư băng gõ lên đất, trong chớp mắt một đạo trận pháp xuất hiện dưới chân Tô Hiểu.

Ken két.

Một tầng băng mỏng lan tràn tới đùi Tô Hiểu, tất cả những chuyện này xảy ra trong phút chốc.

Phát hiện Tô Hiểu bị khống chế, Khế Ước Giả trên cầu vui mừng, đặc biệt là Khế Ước Giả cầm chùy lớn trong tay, cười to ồm ồm.

Khế Ước Giả cầm chùy cao gần hai mét rưỡi, chùy đen xì trong tay có lực uy hiếp dị thường, ngoại trừ quá cồng kềnh, lực công kích của hắn ta không thể nghi ngờ.

- Đập bẹp ngươi.

Chùy to xông về phía Tô Hiểu, nhưng chưa đi được hai bước, chùy to lạnh cả sống lưng, bước chân xông tới chậm lại theo bản năng.

Tô Hiểu đã cho Trảm Long Thiểm vào bao, một tay nắm chuôi đao Trảm Long Thiểm, trên mặt xuất hiện nụ cười, hắn đang đợi Khế Ước Giả khác tới gần.

- Mau lùi lại!

Khế Ước Giả xung quanh Tô Hiểu đều cảm thấy sởn tóc gáy, tên pháp sư băng ở phía xa lùi lại mấy bước.

Kẻ địch không tới gần, trái lại có dấu hiệu chạy trốn, điều này khiến Tô Hiểu hơi thất vọng.

Trảm Long Thiểm ra khỏi vỏ, một đạo ánh đao hình tròn nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, ánh đao màu lam rất mảnh, nhưng sắc bén dị thường, hơn nữa tốc độ khuếch tán rất nhanh.

Pháp sư băng đợi năm Khế Ước Giả nhào vào theo bản năng, chùy lớn thì vấp ngã lúc chạy trốn, không cẩn thận ngã xuống đất.

Coong!

Ánh đao vòng tròn khuếch tán ra xa mười mấy mét mới biến mất trong không khí.

Đám Khế Ước Giả đang chạy trốn đều duy trì tư thế bất động, miệng tràn ra máu.

Máu xuất hiện ở ngực và sau lưng những Khế Ước Giả này, máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ quần áo bọn họ.

Phịch, vị trí từ ngực trở lên của một Khế Ước Giả rơi xuống đất, hai tay cũng bị chém đứt theo.

Rầm, rầm…

Tiếng cơ thể ngã xuống đất không ngừng truyền tới, Tô Hiểu thở phào một hơi, đau nhức trên cánh tay chậm rãi giảm bớt.

Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng “Hoàn đoạn” ba lần không phải là nói đùa, sau khi quá ba lần, cánh tay hắn cần mấy ngày mới khôi phục, trong lúc này không thể dùng đao.

Khế Ước Giả ngã nhào trên đất vội vàng đứng dậy, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt, bọn họ biết, chặn cầu trúng ngay người tàn nhẫn, trúng giải độc đắc rồi.

Rắc, rắc.

Băng mỏng bao bọc nửa người dưới của Tô Hiểu xuất hiện vết nứt.

Rầm.

Tầng băng bị phá, Tô Hiểu khôi phục tự do, tuy hai chân bị đông cứng hơi tê dại, nhưng hắn vẫn bước nhanh về phía pháp sư băng như cũ.

Năm Khế Ước Giả khác do dự một lát, có ba tên ánh mắt kiên định nhìn Tô Hiểu, nhất định phải giết chết đối phương, bằng không bọn họ sẽ phải chết ở đây.

Đầu hàng là chuyện không thể, chạy trốn thì đối phương có năng lực bắn tỉa, vốn không trốn thoát.

Không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, có hai Khế Ước Giả liếc mắt nhìn nhau sau đó xông nhanh về phía rìa cầu đá, thả người nhảy xuống.

Phía dưới là vách núi vạn trượng, không có năng lực bay nhảy xuống còn sống là rất thấp.

Nhưng hai Khế Ước Giả này thì khác, quần áo của bọn họ được cải biến thành quần áo bay.

Hai Khế Ước Giả này bay sâu xuống vách núi, nếu nhìn kỹ mặt hai người này, có thể thấy dung mạo hai người tương tự nhau, cho dù không phải anh em sinh đôi, cũng nhất định có quan hệ máu mủ.

Hơn mười Khế Ước Giả chặn cầu còn bốn tên, người khác chết đã chết, chạy đã chạy.

Bốn người đó là, nam pháp sư hệ băng, nữ vú em, tráng hán chùy to hai mét rưỡi, thủ lĩnh u sầu.

Vũ khí của thủ lĩnh u sầu là một thiết côn màu đen, sau khi Tô Hiểu dùng “hoàn đoạn”, hắn ta có loại kích động nhảy vực.

Nữ vú em đã bắt đầu chạy trốn, nhưng hai chân ngắn ngủn nên không chạy nhanh được.

Chùy to rất hùng hổ, liều mạng xông về phía Tô Hiểu, nhìn ánh mắt của tên kia, IQ của tên này hẳn là không cao.

Mà pháp sư băng chuẩn bị liều mạng, nguyên nhân là Tô Hiểu đang xông về phía hắn ta.

- Băng Hồn.

Trên người pháp sư băng phân tán hơi lạnh, hẳn là phát động năng lực cấp cao, sức chiến đấu tăng vọt.

Ngay lúc pháp sư băng chuẩn bị hóa thân thành pháo đài, bỗng nhiên Tô Hiểu ở trước mặt biến mất không còn tăm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận