Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 947: Dọn nhà

Bây giờ đồ ăn và nước ngọt đều đầy đủ số lượng 2 ngày, Tô Hiểu bắt đầu cân nhắc vấn đề khác.

Trong 2 ngày này, thể lực của hắn có thể duy trì ở trạng thái đỉnh cao, còn vật phẩm khôi phục, chỉ cần không chiến đấu thời gian dài thì không thành vấn đề. Bố Bố là vú em nghiệp dư, vầng sáng của nữ thần Băng Tuyết có thể thay thế phần lớn vật phẩm khôi phục.

Ba yếu tố sinh tồn được giải quyết, Tô Hiểu không vừa lòng với hiện trạng hiện giờ. Sinh tồn 5 ngày chỉ là tiền đè, nếu như còn 6 Khế Ước Giả sống sót trong vòng 5 ngày, sau đó sẽ phải bắt đầu tính tích phân của trò chơi.

Tô Hiểu có bao nhiêu tích phân, chính hắn cũng không rõ ràng, số lượng hẳn là không ít. Lúc trước hắn ngoại phóng khí tức, nhưng mà giết không ít Ký Tinh Giải, cho dù Alice căm thù Tô Hiểu, cũng không dám tùy ý thay đổi quy tắc trò chơi.

6 người còn lại có gặp được kỳ ngộ gì hay không thì chưa biết, nếu Tô Hiểu vì không đủ tích phân mà bị loại, vậy thì chọc cười mất.

Huống hồ đồ ăn và nước ngọt chỉ đủ duy trì 2 ngày, phải nghĩ biện pháp tiếp tục duy trì trạng thái đỉnh cao, Tô Hiểu còn muốn đi đoạt tài nguyên.

- Bố Bố, ta có kế hoạch không tệ lắm.

Tô Hiểu tự thuật với Bố Bố kế hoạch xong, mặt chó của Bố Bố lúng túng.

- Nếu như thành công, 3 ngày còn lại tiếp tế không thành vấn đề. Không chỉ như vậy, phương diện tích phân cũng không cần lo lắng.

Bố Bố suy nghĩ một lát xong, gật đầu đồng ý. Một người một chó bắt đầu bố trí kế hoạch, nói một cách xác thực là bố trí mồi nhử, bọn họ phải “câu cá”.



2 ngày sau.

Ở sâu trong cường giả chi sâm, mấy người đàn ông vạm vỡ quần áo lam lũ đi bộ tiến lên. Bọn họ có dáng vẻ tương tự, đều là đầu trọc, thể trạng cường tráng. Tuy phần lớn dáng vẻ tương tự với nhân loại, nhưng trên trán bọn họ có thêm 2 con mắt.

Tứ nhãn tộc này là “khách nhân”, bọn họ là tù nhân quân dự bị của Alice, bọn họ không có tư cách ở tầng 1, chỉ có nhận được cơ hội tự do ở tầng 4.

Mục tiêu của bọn họ có 2 cái, một là sinh tồn, hai là tìm người chơi, cũng giết chết.

- Thủ lĩnh, hình như ta ngửi được mùi đồ ăn.

Một tứ nhãn tộc đầu trọc khịt mũi.

- Ta cũng ngửi thấy được.

- Thủ lĩnh, chúng ta đã 2 ngày chưa ăn uống, tiếp tục như vậy…

Mấy tên bốn mắt vây quanh thủ lĩnh của bọn họ, thủ lĩnh của tứ nhãn tộc có đôi mắt màu xanh biếc, còn có 2 con ngươi.

- Có mùi máu tanh.

Thủ lĩnh của tứ nhãn tộc không bị đồ ăn mê hoặc.

- Chuyện đó…

Tứ nhãn tộc khác nuốt nước bọt, mùi thịt nướng nồng nặc kia hấp dẫn bọn họ, dạ dày bị vị chua ăn mòn giống như hỏa thiêu, đây là tín hiệu từ cơ thể truyền tới, cần gấp đồ ăn.

Thủ lĩnh của tứ nhãn tộc cũng bụng đói cồn cào, hắn ta do dự một lát, dẫn dắt 6 tộc nhân còn lại đi tới nguồn phát ra mùi thịt nướng.

Khi khoảng cách gần hơn, mùi thịt mê người càng thêm nồng nặc. Đám tứ nhãn tộc bụng đói cồn cào dùng xoang mũi tham lam hít vào mùi thịt, dường như làm vậy có thể giảm bớt cảm giác đói bụng.

Xuyên qua khu rừng rậm rạp, một vùng đất trống xuất hiện ở phía trước.

Trên đất trống có một đống lửa trại, một sinh vật loại khuyển đang ngồi trước lửa trại, tay cầm một xiên thịt nướng. Thịt nướng này không biết được nướng bao nhiêu lần, mặt ngoài đã có dấu hiệu cháy khét.

Một con chó… Đang nướng thịt!

Mấy tứ nhãn tộc có chút mơ hồ.

- Trốn mau!

Thủ lĩnh của tứ nhãn tộc hét to một tiếng, bởi vì hắn ta nhìn thấy một cái hố to cách mười mấy mét. Bên trong hố to này có mấy chục thi thể, trên thi thể để lá cây mùi rất nặng, dùng như vậy để che đi mùi máu tanh.

- Không mang theo đồ ăn.

Một giọng nói từ phía trên truyền đến, thủ lĩnh của tứ nhãn tộc ngẩng đầu, hắn ta nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên thân cây.

- Bọn ta không có ác ý, chỉ là đói bụng cuống lên, bị mùi đồ ăn hấp dẫn tới.

Thủ lĩnh của tứ nhãn tộc chậm rãi lùi về sau, hắn ta có loại cảm giác, nếu như người đàn ông trên cây muốn giết bọn họ, bọn họ một người cũng đừng mong sống sót.

- Không có ác ý ư?

Tô Hiểu ngồi xổm trên một thân cây tráng kiện, ngay vừa rồi Luân Hồi Nhạc Viên đã cho một nhắc nhở, tâm linh của hắn miễn dịch năng lực loại khống chế tâm linh nào đó. Đối phương đã ra tay, nhưng mà phát hiện vô hiệu, mới có thái độ hạ thấp.

- Đúng, không có ác ý, bọn ta lập tức rời đi.

Phụt…

Tơ kim loại màu xanh nhạt xuất hiện, mượn cây cối xung quanh hình thành một lao tù.

- Tử vong ngưng…

Trong đôi mắt của tứ nhãn tộc lóe lên u quang, giây tiếp theo hắn ta cảm nhận được bùn đất nhô lên, lực xung kích từ thấp tới cao xuất hiện.

Bùm!

Ánh lửa dâng lên, bom luyện kim nổ tung.

Ánh lửa tản đi, khói lửa còn chưa tiêu tan. Tô Hiểu đứng dậy, rút Trảm Long Thiểm bên hông ra, hắn hít một hơi sâu, nhảy vào trong khói lửa phía dưới.

Trong khói lửa mịt mù một vùng, có thể thấy chưa tới nửa mét. Năng lực Trực Cảm của Tô Hiểu hoàn toàn mở ra, hắn lập tức cảm nhận được vị trí của tứ nhãn tộc trong khói lửa.

Tiếng đánh chém, tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Một lát sau, trong rừng rậm khôi phục yên tĩnh.

Tô Hiểu lau chùi sạch sẽ vết máu trên Trảm Long Thiểm, trường đao trở vào bao, bắt đầu thanh lý vết máu và thi thể ở hiện trường. Thi thể ném vào hố to gần đấy, còn vết máu, đốt một đống lửa trại là được.

Trong cường giả chi sâm, căn bản không có “người bị hại”, giữa người chơi và “khách nhân” là quan hệ cạnh tranh.

Nếu người chơi có thể tồn tại quá 5 ngày, tất cả “khách nhân” đều bị quét sạch. Bởi vậy, “khách nhân” trong rừng rậm sẽ cố gắng truy sát người chơi.

Tô Hiểu đi tới trước một hốc cây, trong hốc cây có mấy thùng nước ngọt, lượng lớn thịt khô, hoa quả khô, trái cây tươi, còn có mấy rễ cây thực vật.

Những đồ ăn này đều là Tô Hiểu và Bố Bố “câu cá” được, Bố Bố phụ trách nướng thịt, hấp dẫn “khách nhân” tới, Tô Hiểu thì ở gần đó phụ trách xử lý những khách nhân này. Trong vòng 2 ngày, một người một chó lặp đi lặp lại nhiều lần, câu được 2~3 nhóm khách nhân xong, lập tức đổi vị trí.

- Đồ ăn, nước ngọt đã dự trữ đủ số lượng qua 5 ngày.

Sở dĩ Tô Hiểu lựa chọn mạo hiểm “câu cá”, vì hắn muốn nhanh chóng gom đủ đồ ăn và nhận được tích phân. Một khi hai thứ này đủ, hắn sẽ lập tức tìm chỗ ẩn nấp.

Tô Hiểu sẽ không giao đấu với khách nhân quá mạnh, không phải hắn sợ thực lực của đối phương, mà đang phòng bị một người, người đó là phân thân Alice.

Một khi Tô Hiểu rơi vào khổ chiến với “khách nhân”, rất có khả năng phân thân Alice sẽ tìm tới cửa. Đến lúc đó hắn hai mặt đều là địch, sau khi bị thua khả năng tử vong rất cao.

Bởi vậy Tô Hiểu lựa chọn nhanh chóng gom đủ đồ ăn, nước ngọt, sau đó lập tức ẩn nấp, không cho phân thân Alice cơ hội.

Tô Hiểu và Bố Bố đi tới điểm ẩn thân lúc trước, 10 phút sau, hai người đi tới một cây cổ thụ che trời cao mấy trăm mét.

Ở giữa cây cổ thụ này có một hốc cây, là Bố Bố phát hiện, có trời mới biết vì sao nó phát hiện ra. Khi Tô Hiểu hỏi dò, Bố Bố nói là khi nó tìm chỗ đi tiểu phát hiện ra, phát hiện hốc cây này thích hợp ân thân, Bố Bố không đi tiểu ở chính giữa.

Tô Hiểu cảm thấy vô cùng khó hiểu, không đi tiểu sao? Còn cần bò lên cao như vậy vung à?

Bố Bố là bị vương tọa trong cung điện Hoàng Hôn để lại bóng ma, hoàn cảnh không đủ an toàn mà nói, nó căn bản không đi tiểu được.

Một người một chó bò vào trong hốc cây, hốc cây cách xa mặt đất hơn 200 mét, đồ ăn nước ngọt đầy đủ. Tô Hiểu dựa vào hốc cây, lấy máy tính bảng ra chơi game.

Phân thân Alice hạn chế hành động của hắn, bây giờ đây là lựa chọn chính xác nhất. Còn điểm tích phân, Tô Hiểu cảm thấy không phải thứ nhất, cũng sẽ nằm trong top 3. Lúc trước hắn không biết mình giết bao nhiêu Ký Tinh Giải, mà sau khi thời gian làm lạnh ngoại phóng khí tức kết thúc, hắn lại đi tìm những Ký Tinh Giải phiền phức kia. Sau khi mở ngoại phóng khí tức, lập tức cưỡi lên lưng Bố Bố chạy trốn, còn để bom luyện kim ở ven đường, đi tổng cộng 4 lần.

Khi Tô Hiểu đi tìm Ký Tinh Giải lần thứ 5, hắn ngạc nhiên phát hiện, Ký Tinh Giải dọn nhà…
Bạn cần đăng nhập để bình luận