Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1191: Ban đêm gió to

Mặt trời đỏ buông xuống, chân trời đỏ rực, cả tòa Thánh Thành khói bếp mịt mờ.

Bận rộn cả một ngày các bình dân trở lại trong nhà như trước đây, đợi bọn họ chính là thức ăn nóng hổi và tiếng cười nói của các con.

Một số người phụ nữ ăn mặc hở hang lượn lờ ở rìa đường, bọn họ là dã uyên giá thấp nhất, đáng nhắc tới chính là, vương đô không quản chế loại ngành nghề cổ xưa này, bọn họ cũng là một chuỗi sản nghiệp không nhỏ, coi như là “làm ăn tư nhân” cần nộp thuế.

Nghĩ cũng phải, ở trong thế giới khoa học kỹ thuật lạc hậu này, buổi tối ngoại trừ tạo người, uống rượu ra, căn bản không có hoạt động giải trí nào. Quanh năm chiến loạn dẫn tới lương thực và rau củ tăng giá, rượu thành vật phẩm xa xỉ, bởi vậy vận động tạo người là hoạt động giải trí duy nhất của bình dân vào buổi tối.

Đương nhiên là thế giới này không có kế hoạch hóa gia đình, trái lại nếu đôi vợ chồng nào có trên 3 người con, sau này sinh ra con gái có thể được vương tộc trợ cấp tiền, đó là một khoản thu nhập không nhỏ.

Có người từng tính toán, nếu như dưỡng dục quá 10 đứa con gái mà nói, cơ bản không cần làm lụng, vương tộc trợ cấp kim tiền đủ sinh sống.

Muốn duy trì chiến tranh cần nhân khẩu khổng lồ, bởi vậy vương quốc Saint Sodin ra sức cổ vũ sinh dục, nếu như dã uyên ở rìa đường bất ngờ có thai, bọn họ sẽ không cần làm việc, một năm sau áo cơm không lo.

Ở dưới loại pháp chế này, nhân dân của vương quốc Saint Sodin rất cởi mở, địa vị của nữ tính tăng vọt, thế giới này căn bản không có cách nói nam nữ bình đẳng, bởi vì trong mắt mọi người, nam nữ vốn bình đẳng. Chuyện như vậy là lẽ hiển nhiên, căn bản không cần đi đề xướng.

Mặt trời đỏ ở chân trời chậm rãi rơi xuống đường chân trời, đêm đen đột kích, cả tòa vương đô ngoại trừ vị trí phần nhỏ ra, những vị trí khác đều hơi tối tăm.

Bên trong dinh thự của Thiết Chi Thủ, Tô Hiểu đang đứng ở trong sân, phía sau hắn có mười tên cấm vệ quân mặc áo giáp đen, bọn họ không phải binh lính bình thường, mà là cỗ máy giết người vương tộc đặc biệt bồi dưỡng ra. Chỉ cần ra lệnh, cho dù là bảo bọn họ đi chết, bọn họ cũng không có chút do dự.

Lúc trước lão quốc vương nói là hộ vệ trực thuộc của vương tộc, hiện giờ lại phái mười Cấm Vệ Quân, ý trong này đã không cần nhiều lời, tối nay phải thanh lý tất cả nhân tố không ổn định.

“Thời gian gần đủ rồi.”

Trảm Long Thiểm xuất hiện trong tay Tô Hiểu, hắn cắm Trảm Long Thiểm vào bao ở bên hông.

“Xuất phát.”

Tô Hiểu nhấc chân đi ra khỏi dinh thự, phía sau hắn có Bố Bố, A Mỗ cùng với mười Cấm Vệ Quân, mười Cấm Vệ Quân này vẻ mặt không đổi, giống như không có tình cảm.

Tô Hiểu muốn đi giết người nên huyết khí đầy người, cộng thêm sau hắn có mười “cỗ máy giết người”, nhiệt độ xung quanh như bắt đầu giảm xuống.

Trăng sáng treo cao, Tô Hiểu đi trên đường phố vương đô, ánh trăng chiếu sáng mặt hắn, tối nay là đêm không tệ để giết người.

Trên đường phố không có một bóng người, ngoại trừ tiếng bước chân nặng nề của A Mỗ ra, xung quanh vô cùng yên tĩnh, cả vương đô như rơi vào ngủ say trong màn đêm.

Mục tiêu đầu tiên của Tô Hiểu là Ian Polit, cũng chính là tên nghị viên kia, tên này đáng để ý nhất.

Ban ngày Tô Hiểu đã điều tra rõ vị trí của bốn mục tiêu, trong đó ba người ở trung tâm khu vực vương đô, bất động sản càng gần khu vực vương đô, giá cả càng cao, cũng chính là “khu nhà giàu” mà mọi người hay nói, người ở nơi này không giàu sang thì cũng cao quý.

Trong bốn người, chỉ có một người không ở nơi này, cũng chính là quan tòa cao nhất Elvi Anthony. Cấp quan của lão ta không cao lắm, tuy mức độ giàu có của lão ta có thể xếp top 3 ở vương đô, nhưng lão ta nhất định phải biết điều, bởi vì tiền của lão ta đều có lai lịch không rõ.

Sở dĩ lão quốc vương muốn diệt trừ quan tòa cao nhất này, không phải vì đối phương muốn tạo phản, mà đối phương thực sự quá giàu có, lão quốc vương muốn để lại một phần “quà to cho người mới” cho tân vương.

Theo phương diện năng lực mà nói, quan tòa cao nhất này rất ưu tú, đáng tiếc chính là lão ta không thấy rõ thế cuộc. Chuyện cười “gần đây quốc khố căng thẳng” của lão quốc vương hai ngày trước, lão ta không quan tâm, thật ra là cơ hội cuối cùng lão quốc vương cho hắn ta. Lấy ra phần lớn gia tài, tên quan tòa cao nhất này có thể bảo vệ chức quan, cũng có thể giữ được tính mạng.

Cái gì mà gần vua như gần cọp? Chuyện này nhìn như chuyện cười của lão quốc vương, thật ra thì liên quan tới sống chết của người nào đó.

Tô Hiểu đi bộ khoảng mười phút trên đường phố, kiến trúc ở hai bên đường phố không còn tối tăm, có ít ánh nến mờ nhạt trong kiến trúc, đây là nơi như “câu lạc bộ cao đẳng” ở vương đô, cung cấp mỹ thực, rượu, phụ nữ. Có lúc còn có thể làm một ít hoạt động giải trí nổi bật, là sàn giải trí đám người giàu có thích nhất.

Tối nay, nghị viên tiên sinh của chúng ta dẫn theo phu nhân đi tới “câu lạc bộ cao đẳng” này, hai vợ chồng đúng là kỳ lạ, chồng tìm người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp vợ cũng sẽ chọn người đàn ông vạm vỡ ngưỡng mộ trong lòng. Hai vợ chồng “hòa thuận” khác thường, hay là nói giữa vợ chồng bọn họ căn bản không có tình cảm, kết thành vợ chồng hoàn toàn là vì quyền lợi và ích lợi. Đã như thế, vậy không bằng cùng đến tầm hoan tác nhạc, dù sao làm rõ cũng hơn lén lút, còn rất kích thích, chuyện như thế không hiếm thấy trong đám người giàu.

Tiếng người phụ nữ cười duyên truyền từ trong pháo đài cổ ba tầng này, thỉnh thoảng còn có tiếng cười to của người đàn ông.

Tô Hiểu dẫn người đi về phía cổ bảo, trước cửa cổ bảo có hai tráng hán, trên người bọn họ mặc áo giáp sáng như tuyết, bên hông treo kiếm kỵ sĩ.

“Đứng lại!”

Một tráng hán trong đó khẽ quát một tiếng, hắn ta thông qua ánh nến tối tăm thấy mặt Tô Hiểu. Với kinh nghiệm trông cửa nhiều năm của hắn ta, Tô Hiểu tuyệt đối không phải là khách, tám chín phần mười tới gây sự.

“Nơi này là lãnh địa tư nhân của Warner đại nhân, nếu không muốn chết thì cút đi.”

Thái độ của tráng hán đã không thể dùng ác liệt để hình dung, tuy hắn ta thấy được binh sĩ phía sau Tô Hiểu, nhưng hắn ta chưa từng thấy cách ăn mặc như đám binh sĩ này. Quan trọng nhất là Tô Hiểu không mặc trang phục đặc biệt của quý tộc, hai thứ này kết hợp, khiến tráng hán phán đoán có khả năng Tô Hiểu là một tiểu phú thương, có mấy tên hộ vệ. Hôm nay tới đây tám chín phần mười là đến gây sự, tầm hoan tác nhạc ở trong vương đô căn bản không cần dẫn theo hộ vệ.

Loại người này tráng hán từng gặp nhiều, xử lý thuận buồm xuôi gió. Đầu tiên là thái độ cứng rắn hơn, tuyệt đối không dễ dàng lùi bước, phía sau hắn ta là một vị đại nhân có vị trí cao ở trong vương đô.

“Warner?”

Tô Hiểu dừng bước lại.

“Warner Volt?”

Tô Hiểu có chút bất ngờ, bởi vì Warner Volt là mục tiêu thứ hai của hắn, không ngờ tới chỗ tầm hoan này là sản nghiệp của tên kia.

“Ngài là?”

Thái độ của tráng hán thay đổi, khi Tô Hiểu gọi thẳng tên Warner Volt quá tùy ý, điều này khiến tráng hán mơ hồ cảm thấy không đúng.

“Thiết, Thiết, Thiết…”

Một tráng hán khác run run mở miệng, hắn ta mượn ánh đèn trước cửa, nhìn thấy bao cổ tay kim loại màu đỏ rực trên tay Tô Hiểu.

Sau khi Tô Hiểu có được chức quan Thiết Chi Thủ, bao cổ tay [Vương Giả Ngự Tôn] trên tay trái hắn được giao cho hàm nghĩa đặc biệt, bao cổ tay này chính là độc nhất vô nhị, tượng trưng cho Thiết Chi Thủ.

“Bắt lấy, tra hỏi xem tối nay nơi này có những khách nhân nào.”

Tô Hiểu vừa dứt lời, hai Cấm Vệ Quân sau lưng hắn xông lên trước.

Rầm, rầm.

Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, hai tráng hán kia bị đánh ngã.

“Ô, ô…”

Hai tráng hán bị che miệng muốn cầu cứu, đáng tiếc bọn họ bị đẩy vào trong một hẻm nhỏ. Mấy giây sau, trong hẻm nhỏ truyền ra tiếng nghẹn ngào, mơ hồ nghe thấy được âm thanh máu tươi phun tung tóe.

10 giây sau, hai tên Cấm Vệ Quân quỳ một gối trước người Tô Hiểu, áo giáp đen của hắn ta đã nhuốm máu.

“Đại nhân, tối nay khách nhân ở nơi này chỉ có vợ chồng Polit.”

Giọng nói của Cấm Vệ Quân máy móc mà khô khan, không nghe ra được chút gợn sóng.

“Rất tốt.”

Tô Hiểu híp mắt lại, vợ chồng Polit này buông thả bất ngờ, còn đặt bao hết.

“Không giữ lại ai.”

“Vâng.”

Mười Cấm Vệ Quân dồn dập rút trường kiếm bên hông ra, trên người A Mỗ dấy lên khí lạnh, Bố Bố nhảy lên đỉnh kiến trúc sát bên cạnh, để tránh có người nhân lúc loạn mà chạy trốn.

“Ò!”

A Mỗ trực tiếp lao về phía cổ bảo.

Đùng!

Đá vụn tung tóe, một tiếng nổ vang truyền khắp gần nửa vương đô.

Trong vương cung, lão quốc vương đã nằm trên giường mở mắt ra.

“Làm đẹp lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận