Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 778: Rất Nhanh Rất Nhanh

Ánh tà dương như máu, trên chiến trường hô giết ngút trời.

Tuy chiến tranh đã kéo dài 8 tiếng, nhưng đám binh sĩ nhân loại hoặc thú nhân vẫn sinh long hoạt hổ, đây không phải là thể lực của bọn họ tốt, mà là binh sĩ nhân loại hoặc thú nhân chết dần từng nhóm, những người không chống đỡ được đã chết từ lâu, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu đều là binh sĩ trận doanh hai bên bổ sung thêm.

Tô Hiểu vẫn đang vung đao chém giết kẻ địch, loại chiến tranh cỡ lớn này, rất dễ dàng khiến người ta đánh mất lý trí, do đó phát điên.

Chém giết một địa tinh trong đội ngũ tướng, thứ này rất hiếm thấy trên chiến trường, Tô Hiểu vẫn ngắm nhìn xung quanh, gần đó không có ai chú ý tới hắn.

Rầm một tiếng, Tô Hiểu “ngã xuống đất”, hắn không phải thể lực không chống đỡ nổi, mà là giả thành thi thể để khôi phục thể lực, nhưng hắn vẫn nắm lấy đao, một khi bị lộ hắn sẽ lập tức giải quyết kẻ địch.

Mới ngã xuống đất, Tô Hiểu phát hiện bên trong đống xác bên cạnh có chút không đúng.

Một tên người lùn và hai binh sĩ nhân loại đang nằm trong đống xác, ba người cách nhau không xa, đều là tiêu hao thể lực nghiêm trọng, đang khôi phục thể lực.

Trên người tên người lùn có thi thể một tên thú nhân, đây là yểm hộ không tệ, còn hai binh sĩ nhân loại kia, trên bụng một người đầy ruột, tên còn lại thì ngâm trong máu.

- Này, chúng ta có cần chơi chết hắn không?

Một binh sĩ cao gầy đá binh sĩ một mắt gần đó.

- Đừng nói chuyện, không thể nói chắc chúng ta có thể lăn lộn tới khi chiến tranh kết thúc hay không.

Khắp gương mặt binh sĩ một mắt là máu đen và bùn đất, một con mắt kia xoay tròn chuyển động.

- Ta luôn cảm thấy chú lùn kia muốn đập ta, vẫn nên chơi chết hắn ta đi, bây giờ chúng ta có ba người.

Rất rõ ràng, binh sĩ cao gầy chú ý tới Tô Hiểu cách mấy mét cũng đang giả chết.

- Đừng nhìn ta, ta muốn nghỉ ngơi một lát.

Bên cạnh Tô Hiểu có hai thi thể thú nhân, vị trí của hắn rất tốt.

- Kẻ nhu nhược của đế quốc, vừa nãy ngươi gọi ai là chú lùn.

Người lùn cách ba mét mở miệng, nhưng hắn ta không đứng dậy, nguyên nhân rất đơn giản, thể lực đã tiêu hao nghiêm trọng.

- Làm sao, không phục à? Có gan thì tới đập ta đi.

Binh sĩ cao gầy cười mỉa một tiếng.

- Ta liều mạng với ngươi.

Người lùn trong đống xác muốn đứng dậy, đây chính là người lùn, tính khí nóng nảy, tính cách ngay thẳng.

- Có gan đứng dậy đi.

Binh sĩ một mắt cũng cười mỉa một tiếng, người lùn vừa định đứng dậy, thì phát hiện ba con mắt đang theo dõi hắn ta, do dự một lát, người lùn dịch vào trong đống xác một chút, nhắm mắt làm ngơ, so với phát tiết tức giận, vẫn là tính mạng quan trọng hơn.

Tiếp tục chiến tranh, thời gian chuyển dời, sắc trời chậm rãi tối lại, ánh lửa chiếu rọi chiến trường.

Khoảng gần một tiếng, mặt trời ở chân trời rơi xuống bình địa, bóng đêm hàng lâm.

Tô Hiểu đứng dậy, phát hiện hắn đứng dậy, hai binh sĩ nhân loại kia cũng đứng dậy, còn người lùn kia, sớm đã không rõ bò đi đâu, hắn ta không phải kẻ ngốc, sao có thể ở đây đợi chết.

Thể lực của Tô Hiểu khôi phục rất nhiều, cánh tay lúc trước còn đau nhức đã khôi phục, đây là di chứng sau khi sử dụng Hoàn Đoạn nhiều lần.

Tuy chiến trường tàn khốc, nhưng phía đế quốc không xuất hiện đào binh, đây không phải là tố chất binh sĩ đế quốc ưu tú cỡ nào, mà phía sau chiến trường có chiến đội năm nghìn danh thủ chuẩn bị sẵn cung nỏ, lâm trận bỏ chạy, giết không cần luận tội, huống hồ phần lớn binh sĩ đều có người nhà, bọn họ chạy trốn, thì đại biểu bọn họ vĩnh viễn không thể bước vào bất cứ thành phố nào của đế quốc một bước.

Lúc này gần Tô Hiểu đã không còn binh sĩ chém giết, bởi vì binh lính đế quốc phối hợp hiểu ngầm, cộng thêm chỉ huy đến, ưu thế phía đế quốc không nhỏ, đã đánh đuổi phía bộ lạc chạy một khoảng cách.

- Binh sĩ, vì sao không đến tiền tuyến giết địch?

Hơn mười binh sĩ chiến đội cung nổ mặc áo giáp đi từ phía sau tới, bọn họ đốc thúc chiến đấu, cũng sẽ thanh lý quân bộ lạc giả làm thi thể.

- Giết mệt, nghỉ ngơi một lát.

Tô Hiểu xoay người đi về phía tiền tuyến, tình cảnh này đám binh sĩ đốc thúc đã thấy nhiều, huống hồ bọn họ cảm nhận được rõ hơi thở của Tô Hiểu, đây tuyệt đối không phải hơi thở đào binh có thể có.

- Binh sĩ, ăn cơm chưa?

Một binh sĩ lớn tuổi trong đội đốc thúc mở miệng.

- Sáng sớm ăn một món ăn.

Lúc này Tô Hiểu thực sự bụng đói cồn cào, dù sao cũng giết địch một ngày.

- Rất đúng lúc, bọn ta mang theo ít lương khô, hai người các ngươi cũng đi cùng đi.

Binh sĩ lớn tuổi của đội đốc thúc vẫy tay, ra hiệu cho hai binh sĩ khác đi cùng.

Trên chiến trường đầy mùi máu tanh xen lẫn mùi kỳ lạ, mười mấy người bắt đầu hưởng dụng bữa tối, bữa tối không phong phú, dùng bột mì + thịt + rau hỗn hợp nước thành bánh, thứ này không giống bánh thịt, là trải qua gió muối khô, răng lợi không tốt căn bản không cắn nổi.

Đây là lương khô đặc biệt thời chiến tranh, chỗ tốt là dễ bảo tồn, dễ no bụng, thuận tiện mang theo, dinh dưỡng cân đối, có thể khiến binh sĩ duy trì thể lực, khuyết điểm là không nhiều, rất khó ăn, tưởng tượng một chút, trộn lẫn bột mì, thịt, rau dưa, muối ăn, nước với nhau rồi nướng chín, cuối cùng phơi khô, có thể ăn ngon mới gặp quỷ.

Tô Hiểu ăn năm cái bánh nướng xong, trong bụng xuất hiện cảm giác chắc bụng, hắn đứng dậy đi về phía tiền tuyến.

- Đi đây.

- Ừm.

Đội đốc thúc chỉ gật đầu, chiến trường không phải nơi để gặp gỡ, có một số lão binh thậm chí không biết tên tân binh, sinh ra hữu nghị với tân binh là chuyện tồi tệ, tân binh không biết lúc nào sẽ chết, lâu dần, lão binh trên chiến trường lựa chọn không ở chung với bọn họ, dù sao người nào cũng không muốn lặp lại trải nghiệm bạn bè chết trận.

Ban đêm ở chiến trường không tối, nổ tung sinh ra đống lửa chiếu sáng chiến trường, giữa bầu trời thỉnh thoảng có một ngôi “sao băng” lướt qua, thực ra đó là bình thiêu đốt ma trơi bên bộ lạc.

Mấy phút sau, phía trước Tô Hiểu xuất hiện binh sĩ nhân loại, hắn nhanh chóng lẫn vào trong.

Múa đao, giết địch, tìm kiếm kẻ địch, kẻ địch dày đặc tới mức độ nhất định phải sử dụng lưỡi đao năng lượng, nếu quá dày đặc, đạt tới mức độ người chen người, Tô Hiểu sẽ dùng Hoàn Đoạn dọn sạch.

Tô Hiểu để ý tới trong mắt binh sĩ gần đó xuất hiện cảm giác mệt mỏi, đó không phải là cơ thể mệt mỏi, đó là mệt mỏi trong lòng.

Tô Hiểu không có cảm giác mệt mỏi này, bởi vì hắn nhớ kỹ đặc thù kẻ địch của mỗi tên chết dưới đao của hắn, đồng thời nhắc nhở mình, những người này đều là hắn giết, phải dùng ý thức kiên định gánh chịu tất cả những thứ này.

Giết người là thói quen, có lẽ Tô Hiểu đã không nhịn được, nhưng hắn sẽ không để mình quen thuộc cảm giác này, đó là đặc thù của quỷ sát nhân.

Không biết giết bao lâu, tay Tô Hiểu đều chém chua xót, kẻ địch ở gần đó đã chậm rãi ít đi, những tên binh sĩ thú nhân may mắn còn sống đôi mắt nhìn hắn bắt đầu thay đổi, trong mắt có thù hận, có không cam lòng, càng có nhiều sợ hãi.

- Huynh... Huynh đệ, người dưới chân ngươi đã chết, đừng đạp nữa.

Một binh sĩ nhân loại nhìn Tô Hiểu, không khỏi nuốt nước bọt, hắn ta giống như nhìn thấy khí tức màu lam và màu đỏ tụ lại.

- Ừm.

Tô Hiểu đá văng thi thể thú nhân dưới chân, khi hắn ngẩng đầu phát hiện, chân trời xuất hiện màu trắng bạc, trời đã sáng, hắn đã chiến đấu cả đêm.

Cử động cánh tay hơi đau nhức, Tô Hiểu nhìn về phía cứ điểm quan trọng Kurotsuchi cách nửa kilomet, trận chiến này sắp kết thúc, trận chiến kế tiếp chính là đánh hạ cứ điểm quan trọng kia, chỉ cần đánh hạ cứ điểm quan trọng, hắn có thể tự do hành động ở thế giới này.

Gần tám giờ sáng, quân đế quốc bao vây giết chết một đám nhỏ quân bộ lạc trên chiến trường, trận chiến này kéo dài một ngày một đêm cuối cùng cũng kết thúc.

Chiến tích của quân đế quốc không phóng đại như trong tưởng tượng, hơn 20 vạn quân bộ lạc chết trên chiến trường gần 80.000, còn lại đều chạy tán loạn đến trong cứ điểm quan trọng Kurotsuchi, địa hình bình nguyên cộng thêm phía sau kẻ địch có cứ điểm quan trọng, diệt sạch căn bản là không thể.

Tô Hiểu ngồi trên một đống xác hút thuốc, cuối cùng tiếng la giết ngút trời bên tai đã biến mất, trái lại biến thành thương binh hai bên kêu thảm thiết.

Đội chữa bệnh, đội đốc chiến, đội hậu cần ở phía sau nhanh chóng tiến vào chiến trường, đội chữa bệnh phụ trách chữa trị cho thương binh phe mình, đội đốc chiến phụ trách giết thương binh hoặc tù binh bên địch, còn đội hậu cần, bọn họ phụ trách xử lý thi thể, chỉ huy tù binh thú nhân bị bắt đào hầm.

Hai bên đế quốc và bộ lạc tử thương lẫn nhau trong trận chiến này đã vượt qua 10 vạn người, loại thi thể quy mô này không xử lý sẽ xảy ra chuyện lớn, hoàn cảnh ô nhiễm là chuyện nhỏ, bùng nổ ôn dịch thì nguy, ôn dịch luôn đi theo chiến tranh, cũng chính vì thi thể không được xử lý thỏa đáng, ở thế giới này khoa học kỹ thuật lạc hậu, bùng nổ ôn dịch còn chết nhiều hơn chiến tranh.

Thi thể phe mình giống như thu đồng nát được chồng lên xe ngựa, sau đó phân biệt thân phận, tiền tài trên thi thể, có thể nhận ra thân phận thì đưa tiền tới tay người nhà binh sĩ kia, không phân biệt được thì sung quân, cuối cùng thi thể đều được chôn, đãi ngộ của quan quân tốt hơn một chút, có thể được đưa về quê hương.

Còn thi thể phe địch, đầu tiên là lột sạch, tất cả thứ có giá trị để lại, sau đó gánh như gánh heo chất thi thể thành đống thiêu đốt.

Phù...

Tô Hiểu phả ra một làn khói xanh, trong tay là máy tính bảng, đang chơi một trò chơi, đây là trò chơi parkour, hẳn là Bố Bố tải, những người khác không đụng tới máy tính bảng của Tô Hiểu.

[Thông báo: Phe địch đã thành công nhận được Thế Giới Chi Hạch, cần phải đoạt lại trong vòng 20 ngày, 20 ngày sau kích hoạt Thế Giới Chi Hạch hoàn toàn.]

Nhận được tin tức sét đánh ngang tai, Tô Hiểu lập tức kiểm tra tình hình của Bố Bố, dấu hiệu sinh mệnh của Bố Bố bình thường.

Tô Hiểu thở phào một hơi, trái lại suy nghĩ đối sách, tình hình hiện giờ rất rõ ràng, nhất định phải đoạt lại Thế Giới Chi Hạch trong vòng 20 ngày.

Đúng lúc này, một tin nhắn đến từ Bố Bố xuất hiện.

- Chủ nhân, ổn định, bản gâu đã thành công đánh vào nội bộ kẻ địch, sẽ trộm về tảng đá sáng lấp lánh kia nhanh thôi.

Tô Hiểu mới nhìn thấy tin tức này, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

[Thông báo: Phe mình thành công nhận được Thế Giới Chi Hạch, mong nắm giữ ít nhất 20 ngày, 20 ngày sau sẽ kích hoạt Thế Giới Chi Hạch hoàn toàn.]

Điếu thuốc trong miệng Tô Hiểu rơi xuống, con mẹ nó không khỏi quá nhanh, hắn lập tức soạn tin gửi cho Bố Bố.

- Bố Bố, làm đẹp lắm, tiếp tục giữ vững...

Tô Hiểu còn chưa soạn tin xong, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

[Thông báo: Phe địch đã thành công nhận được Thế Giới Chi Hạch, mong đoạt lại trong vòng 20 ngày...]

Tô Hiểu hoàn toàn lờ mờ, tốc độ đạt được Thế Giới Chi Hạch rất nhanh, tốc độ mất đi càng nhanh hơn, rốt cuộc bên kia đã xảy ra chuyện gì? Hay là con hàng Bố Bố này lại làm chuyện gì khiến người ta dở khóc dở cười, chuyện quan trọng nhất là, con hàng kia có kích động quá gặm mất Thế Giới Chi Hạch hay không.

Tô Hiểu thở dài, hắn phải nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, bằng không Bố Bố sẽ làm ra chuyện gì khó coi, hắn không có ở bên, con hàng kia giống như chó hoang thoát cương buông thả, còn khiến người ta nghẹt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận