Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1179: Kinh nghiệm bị đập

[Tăng sở trường vật lộn của cận chiến lv30, cần tiêu hao kết tinh linh hồn (trung)x1 + 50.000 điểm Nhạc Viên Tệ, đồng ý/không đồng ý thanh toán.]

“Liên tục tăng 10 cấp.”

Tô Hiểu đã mơ hồ phát hiện ra gì đó, chính là đại sư đao thuật của hắn khác rất nhiều năng lực cơ sở nắm giữ được thông qua quyển trục. Lúc trước khi tăng tinh thông súng ống, Tô Hiểu không phát hiện điểm ấy, bởi vì khi tinh thông súng ống ở cấp rất thấp đã đi kèm năng lực, nhưng mà năng lực như vậy rất yếu, hơn nữa căn bản không có tiền cảnh phát triển.

Trả giá 10 viên kết tinh linh hồn (trung) + 50 vạn Nhạc Viên Tệ xong, trước mắt Tô Hiểu lại sáng lấp lóe lần nữa, hắn lại tiến vào đạo trường chó má kia, tới nơi này xong ngoại trừ bị đánh chính là bị đánh.

Hơn mười tên tướng mạo mơ hồ được cụ hiện ra, những người này cùng đánh về phía Tô Hiểu, Tô Hiểu cúi người đá chéo…

Mười tiếng sau, Tô Hiểu biểu hiện hơi dại ra đứng trong kho thăng cấp năng lực. Ngày hôm nay hắn đã trúng rất nhiều cú đánh, phương thức tăng “sở trường vật lộn của cận chiến” quá đơn điệu, chuyện này khác hoàn toàn với tăng đao thuật. Khi tăng đao thuật, Tô Hiểu từng gặp ông lão múa đao dưới cây cổ thụ, gặp mỗi một cường giả chém nát thế giới.

Tuy đơn điệu, không thể không nói chính là, sức chiến đấu sát người của Tô Hiểu tăng lên, điểm ấy hắn cảm nhận được rõ. Hắn mở danh sách năng lực, kiểm tra thuộc tính của sở trường vật lộn của cận chiến lv40.

[Sở trường vật lộn của cận chiến: Lv40 (bị động).]

Hiệu quả của năng lực: Tăng 97% công kích lực vận lộn khi cận chiến, kỹ xảo vật lộn và tốc độ phản ứng tăng trên diện rộng.

Năng lực chi nhánh: Tăng cảm nhận gần người (năng lực lv40 kích hoạt).



Tô Hiểu lại kiểm tra thuộc tính của đại sư đao thuật lv40.

[Đại sư đao thuật: lv40 (kỹ năng bị động).]

Hiệu quả của năng lực: Tăng 194% lực công kích của vũ khí loại đao, kỹ xảo đao thuật tăng lên trên diện rộng.

Lv10 đi kèm năng lực: Rung động vạn vật (đỉnh cấp).

Lv20 đi kèm năng lực: Ánh đao.

Lv30 đi kèm năng lực: Tâm Linh Chi Nhận.

Lv40 đi kèm năng lực, Phong Nhận Chi Mang: +120% tốc độ ánh đao phi hành, +15 giá trị phong nhận, +20 phá giáp, ánh đao lên cấp đến nửa thực thể.



Đều là năng lực cơ sở lv40, hai bên hoàn toàn không thể so sánh, cho dù chênh lệch một cấp độ, nhưng chênh lệch giữa hai bên không khỏi quá lớn. Đến bây giờ, cuối cùng Tô Hiểu đã rõ vì sao phí dụng tăng đại sư đao thuật đắt như thế, bởi vì đại sư đao thuật cũng tăng lên rất nhiều, trả giá cao báo đáp lại, không có bất cứ Khế Ước Giả nào sẽ từ chối.

Tô Hiểu đi ra khỏi đại sảnh cường hóa năng lực, hiện giờ hắn rất mệt, có trời mới biết hắn đã trúng bao nhiêu quyền cước.

Trở lại phòng chuyên thuộc, lần này Tô Hiểu chuẩn bị ngủ thẳng tới khi tự dậy, nhưng mà “đại đội phá dỡ” nào đó không đồng ý.

Răng rắc, răng rắc…

Tám tiếng sau, tiếng cắn gặm truyền tới, Tô Hiểu vù một tiếng ngồi dậy, động tác vô cùng thành thạo cầm lấy dép cỡ 70 trên tủ đầu giường, thứ này sánh ngang roi cao su lưu hóa cũng có người tin.

Tiếng cắn gặm dừng lại, Bố Bố cách mấy mét cơ thể cứng đờ, nó đang cắn chân ghế, ghế khổ tất kia bị hủy đi hai cái chân.

Ken két, ken két…

Tiếng nhai nuốt truyền tới, Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn, là A Mỗ đang cầm một cái chân ghế đầy dấu răng, chân ghế này đã bị nó ăn hai phần ba.

Tô Hiểu ngồi trên giường, khóe miệng co rúm hai lần, hắn vạn lần không ngờ tới, ở phương diện phá nhà Bố Bố lại học được phân công hợp tác, nó phụ trách gặm, quá miệng nghiện, A Mỗ thì là “máy hút bụi”, phụ trách “hủy thi diệt tích”.

“Cuối cùng cũng bị ta tìm được chứng cứ, ngày hôm nay kể cả 980 tệ Nhạc Viên Tệ gia cụ lúc trước cùng tính một lượt, còn học được phân công hợp tác.”

Tô Hiểu ngủ tới có chút mơ hồ cầm dép, mình trần thân trên đi về phía Bố Bố.

Bố Bố lùi về sau mấy bước, ánh mắt “vô tội” như muốn nói: “Chủ nhân, ngươi nghe bản gâu giải thích, lần này thật sự là ghế ra tay trước, thật đó!”

“Gào…”

“Ò…”

Tô Hiểu rửa mặt xong, tinh thần thoải mái hơn nhiều. Nếu như nói cảm giác của hắn hiện giờ, đó chính là mạnh mẽ. Đương nhiên, đây không phải là mạnh mẽ sau khi chỉnh Bố Bố và A Mỗ xong, thể lực của hai con hàng kia đều không thấp, dép càng cỡ to là uy hiếp về mặt tâm linh.

Thật ra chỉ có Bố Bố có thể bị uy hiếp, khi nó còn là Teigu đã bị Tô Hiểu dùng dép “giáo dục”, “hoảng sợ” đối với thứ này theo bản năng.

Còn A Mỗ thì hoàn toàn là sợ hãi, ở trước mặt Tô Hiểu, can đảm của A Mỗ giảm đi ít nhất 99%. Khi Tô Hiểu cầm dép, A Mỗ bị dung nham thiêu đều không lùi một bước run lẩy bẩy, Tô Hiểu căn bản không quất nó và Bố Bố, như vậy căn bản lãng phí thể năng.

Tô Hiểu rửa mặt xong ra cửa, Bố Bố nhìn về phía A Mỗ, ý là tiếp tục, A Mỗ rắm đều sắp bị dọa lạnh, lập tức lắc đầu.

Hai phút sau, Tô Hiểu đột nhiên đẩy cửa phòng ra, Bố Bố đang ỷ lại nằm trên đất, nó nhìn về phía Tô Hiểu, ý chính là:

“Chủ nhân, ngươi quên món đồ gì sao?”

Tô Hiểu liếc mắt nhìn đồ đạc bên trong căn phòng, hài lòng rồi gật đầu rời đi.

Lần này Tô Hiểu rời đi, Bố Bố ngồi dậy, một người một chó đấu trí so dũng khí mỗi ngày, một ván này là Bố Bố thắng.

Tô Hiểu nhanh chóng đến sân đấu, thời gian dừng lại còn lại hắn đều ở đây đánh thi đấu, tranh thủ tiến vào top 10. Nếu như là lúc trước, hắn không có tự tin này, hiện giờ thì khác, gần đây thực lực của hắn tăng lên mức độ lớn.

Thực ra thứ tự sân đấu, có thể trực quan thể hiện ra thực lực của Tô Hiểu hiện giờ, thứ hạng của hắn hiện giờ là 108.

Bắt đầu hết trận chiến này tới trận chiến khác, Tô Hiểu mệt mỏi nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của tuyển thủ, Bố Bố sẽ đúng giờ tới đưa cơm.

Boong.

Ánh đao lướt qua, một Khế Ước Giả nữ lảo đảo lùi về sau mấy bước, một tay nàng che yết hầu, máu tươi từ khe hở phun ra.

“Cái tên nhà ngươi… Từ đâu chui ra.”

Khắp nơi trên gương mặt Khế Ước Giả nữ là hình xăm, nàng tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, hay là nói, Khế Ước Giả hạng thứ 12 trong bảng xếp hạng thi đấu cấp 3 sao có khả năng là hạng người hời hợt.

Tô Hiểu vung trường đao trong tay, cánh tay trái của hắn đã biến mất, đây là bị tuyến khúc xạ tử vong của đối phương tróc ra, trước khi kết thúc thi đấu này, cánh tay trái của hắn không thể khôi phục.

“Xem ra không cần sử dụng thứ kia.”

Tô Hiểu mở miệng, đồng tử của Khế Ước Giả nữ kia co rụt lại.

“Ngươi muốn khiêu chiến Cuồng Hồ người đứng đầu cấp 3 à? Hay là Hoang Phần? Từ bỏ đi, hai tên kia hoàn toàn là cấp quái vật trong cấp 3.”

Khế Ước Giả nữ lảo đảo mấy bước, nàng rất rõ tình hình hiện giờ, với thương thế của nàng hiện giờ chắc chắn là thua không thể nghi ngờ. Thương tổn chân thực của đối phương quá khủng bố, Niệm của nàng căn bản không có hiệu quả phòng ngự, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn đầu hàng.

[Thắng 276 lần liên tiếp!]

Chữ to màu vàng xuất hiện trên sân đấu, thính phòng vốn ầm ĩ lâp tức yên tĩnh lại, bọn họ chưa từng thấy ghi chép số lần thắng liên tiếp nhiều như thế.

“Mẹ kiếp.”

Cơ thể của Khế Ước Giả nữ biến mất, Tô Hiểu cũng biến mất.

Trong phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ, Tô Hiểu mệt mỏi dựa trên ghế salon, hắn đã không còn nhiều thời gian ở lại Luân Hồi Nhạc Viên, không có thời gian tiến hành thi đấu kế tiếp.

[Đấu thủ: Tô Hiểu.]

[Trạng thái: Rất mệt mỏi.]

[Thứ hạng: 11 (cấp 3).]

[Số lần thắng liên tiếp: 276 trận.]

[Khen thưởng mười người đứng đầu: Chưa nhận được.]



Cách top 10 chỉ cách xa một bước, người đứng đầu sân đấu cấp 3 là Cuồng Hồ, người thứ hai là Hoang Phần, thứ ba tên là Khế Ước Giả Bạch Ngạc.

[Nhắc nhở: Thời gian Liệp Sát Giả ở lại Luân Hồi Nhạc Viên đã đạt tới cực hạn, sắp về thế giới hiện thực.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận