Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 484: Khiến Người Ta Nghẹt Thở

Xe bọc thép lao nhanh trên thảo nguyên, tạo ra hai hàng bánh xe.

Tô Hiểu ngồi ở vị trí lái, tay đặt lên tay lái, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, Bố Bố ngồi ghế phụ.

Lúc này Bố Bố mở cửa sổ bên cạnh ra, đầu vươn ra ngoài cửa xe, hai bên môi bị gió mạnh thổi, Bố Bố đang “giao đấu” với gió mạnh, miệng không ngừng cắn, kết quả là sơ sẩy cắn trúng đầu lưỡi của mình, nghẹn ngào chui đầu vào.

Tô Hiểu đã đi ba tiếng ở khu bình thường, so với khu vực đất đỏ, nơi này là thiên đường.

Hô hấp không khí trong lành, bỗng nhiên Tô Hiểu không biết nói gì, nếu như độ khó thí luyện của những người khác là Lv. 10, như vậy hắn phải hơn Lv. 15.

- Còn xa lắm không?

Tô Hiểu nghiêng đầu, vỗ lưng ghế dựa, lão Baltic đang mơ màng ngồi dậy.

- Cái gì?

- Còn xa lắm không?

Lão Baltic cài cúc áo, lấy một đoạn dây leo màu máu trong ngực ra, nhắm mắt cảm nhận.

- Với tốc độ hiện giờ, cùng lắm là hai ngày sẽ hội họp.

Lão Baltic vỗ cửa xe bọc thép, nói:

- Thứ này không tệ, nhưng khi chạy âm thanh quá to.

Tô Hiểu gật đầu, hắn đang do dự có nên lái xe bọc thép tiến vào rừng rậm màu đen hay không.

Tuy xe bọc thép ầm, nhưng là một tầng phòng hộ không tệ, ít nhất không cần lo lắng chuột bọ côn trùng rắn rết.

Những chuyện này phải tới gần vùng rừng rậm màu đen rồi nghĩ thêm, mục tiêu hàng đầu hiện giờ là tìm hai Khế Ước Giả kia.

Hai Khế Ước Giả kia là người trận doanh Dương Chi Nữ, kế hoạch lúc đầu của Dương Chi Nữ là để hai người kia thâm nhập vào rừng rậm màu đen chịu chết.

Tô Hiểu suy đoán, hai Khế Ước Giả kia không cam tâm tình nguyện thâm nhập rừng rậm màu đen, nhưng nhất định phải tìm hai người này. Trên người hai người này có thứ rất quan trọng.

Lúc xe thiết giáp chạy trên thảo nguyên, Tô Hiểu chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ vang rền truyền từ trên không trung tới.

Vo ve.

Một chiếc máy bay lướt qua bầu trời, Tô Hiểu lộ đầu ra khỏi xe, ngẩng đầu nhìn.

Hắn càng nhìn máy bay trên trời càng thấy quen, đây không phải là chiếc máy bay chở hắn tới sao, chiếc máy bay này định làm gì? Đón người sao?

- Hôm nay Thử đại gia lại tới rồi, đám nhãi con vui chơi hết mình đi, hôm nay có ngạc nhiên vui mừng.

Trên máy bay truyền tới tiếng la to, tiếng la này dùng máy phóng đại âm thanh, ở khoảng cách xa cũng có thể nghe thấy được.

Khế Ước Giả ở khu vực gần đây nhìn máy bay trên trời, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.

Kho sau máy bay mở ra, một cái rương sắt màu tím được ném xuống.

Nhìn thấy màu rương này, mắt đám Khế Ước Giả trừng lớn.

- Rương nhảy dù màu tím, có muốn đánh cược vận khí không?

- Ngươi quên rương màu lam hôm qua rồi à? Chết bao nhiêu người.

- Thúi lắm, trong rương màu lam hôm qua có ba viên kết tinh linh hồn (trung), ba viên! Còn có đồ ăn, nước ngọt, vật phẩm khôi phục.

Nói đến đây, Khế Ước Giả kia không nhẫn nại được.

Rương nhảy dù màu tím được ném xuống, sau khi rơi vương góc một khoảng, thì dù nhảy mở ra, tốc độ rương nhảy dù chậm lại, bên dưới cái rương là đạn tín hiệu lấp lóe, cho dù ở khoảng cách xa cũng có thể thấy ánh sáng.

Lấy rương nhảy dù màu tím làm trung tâm, mấy chục Khế Ước Giả ở xung quanh ai cũng dùng thủ đoạn nhanh chóng tới gần rương nhảy dù.

Xe bọc thép chạy như bay trên thảo nguyên, bùn đất cỏ vụn văng tung tóe, Tô Hiểu nhìn rương màu tím chậm rãi rơi xuống ở phía xa, hắn rất có hứng thú với thứ kia.

Trải qua mấy ngày tìm tòi, trong rương nhảy dù có gì phần lớn Khế Ước Giả biết.

Vật phẩm khôi phục, đồ ăn, nước ngọt, đây là vật phẩm thiết yếu, nếu như may mắn, trong rương nhảy dù còn có kết tinh linh hồn, quyển trục năng lực, dược tề cường hóa thuộc tính hàng hiếm.

Mỗi ngày chỉ có một rương nhảy dù, mỗi lần đều có lượng lớn Khế Ước Giả cướp giật.



Không lâu sau, quanh rương nhảy dù màu tím tụ tập không ít Khế Ước Giả.

Nhưng những Khế Ước Giả này cách rương nhảy dù hơi xa, dù vậy bọn họ đều có cùng một mục tiêu, đó là đoạt.

Rương báu nhảy dù chậm rãi rơi xuống, nhìn khoảng cách, còn khoảng mười mấy mét là rơi xuống.

Rắc.

Chiếc dù trên rương màu tím đứt ra, rương nhảy dù nhanh chóng rơi xuống, hơn mười Khế Ước Giả vẫn ngắm nhìn xung quanh, hiện giờ tất cả mọi người đều là địch, bọn họ không dám tới gần chiếc rương quá nhanh, sẽ trở thành bia ngắm.

Vù…

Tiếng động cơ truyền tới, một chiếc xe bọc thép đầy vết đạn lái tới.

Một Khế Ước Giả vừa vặn chặn ngang xe bọc thép, bởi vì hắn ta nhìn rương nhảy dù quá chuyên chú, đợi phát hiện ra xe bọc thép thì xong rồi.

Tô Hiểu không có ý phanh lại, đạp mạnh chân ga.

Rầm.

Khế Ước Giả kia hét lên quái dị bị đâm bay xa, lăn mười mấy vòng trên đất mới bò dậy được, sau khi đứng dậy thì một tay xoa eo.

Tô Hiểu lái xe tới phía dưới rương nhảy dù, hắn còn cố ý lái xe nhắm chuẩn vị trí.

Leng keng.

Giảm xóc của xe bọc thép lún xuống một chút, rương nhảy dù màu tím vừa vặn rơi xuống nóc xe.

Phụt…

Giới đoạn tuyến bắn ra, Tô Hiểu dùng giới đoạn tuyến quấn rương nhảy dù trên nóc xe, sau đó đạp chân ga, xe bọc thép mang rương nhảy dù nghênh ngang rời đi, để lại đám Khế Ước Giả ngây ra như phỗng, tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong vòng hai giây.

- Rương nhảy dù màu tím của lão tử!

Một tên tráng hán trợn to mắt, cởi súng sau lưng ra, bắn mấy phát với xe bọc thép.

Không chỉ tráng hán, Khế Ước Giả khác cũng đều dùng năng lực viễn trình, bắn liên tục vào xe bọc thép.

Tô Hiểu không để ý tới những Khế Ước Giả này, loại chiến loạn này hắn không muốn tham dự, bởi vì số lượng vật phẩm khôi phục là 0.

Mấy giây sau, xe bọc thép chạy xa, khóe miệng một nữ Khế Ước Giả không ngừng giật giật.

- Đây đúng là thao tác khiến người ta nghẹt thở.

Khế Ước Giả ở xung quanh ngừng tấn công, nhưng tráng hán cầm súng vẫn không ngừng điền đạn, từ hành động này có thể nhìn ra hắn ta tuyệt vọng tới cỡ nào.

- Tản đi.

- Mẹ nó mất hứng, nếu như dựa vào thực lực, rương nhảy dù nhất định là của lão tử.

- Vận khí cũng là một phần của thực lực, nhưng nếu hắn ta dám dừng xe, ta nhất định sẽ diệt hắn ta.

Khế Ước Giả chậm rãi tản đi, trong đó có mấy tên ánh mắt lạnh lẽo, bọn họ gật đầu với nhau, tìm một nhóm ít Khế Ước Giả theo sau.

Xe bọc theo mang theo rương nhảy dù lái rất nhanh, để lại làn khói màu đỏ.

Rương nhảy dù dùng tất cả thủ đoạn hấp dẫn Khế Ước Giả, nhưng ai có thể ngờ tới, còn chưa rơi xuống đất đã bị Tô Hiểu đóng gói mang đi.

Bình thường vật phẩm trong rương nhảy dù đều là mấy Khế Ước Giả phân chia, một người tiếp cận rương nhảy dù không lớn, cần phải có người yểm hộ.

Tô Hiểu độc hưởng rương nhảy dù, tương đương độc chiếm vật chất của mấy người. Càng quan trọng hơn là, rương nhảy dù chưa từng xuất hiện màu tím.

Trên máy bay Thử đại nhân nhìn thấy cảnh này thông qua máy quay trên rương nhảy dù.

- Ha ha, tiểu tử này thú vị thật, ngày mai tăng rương nhảy dù, mở dù ra, ta xem ngươi đỡ thế nào.

Thử đại nhân uống mấy ngụm rượu lớn, rượu chảy từ khóe miệng xuống chòm râu.

- Con... Con chuột đáng chết này.

Giọng nói suy yếu truyền từ sau máy bay tới.

- Câm miệng, muốn chạy trốn ra khỏi đảo Thôn Phệ kết quả chỉ có chết.

Thử đại nhân ấn nút bấm bên cạnh, cửa kho sau máy bay mở ra, sức hút mạnh xuất hiện.

- Không, không, lại cho ta một cơ hội nữa, ta không trốn, ta sai…

Tiếng la sợ hãi truyền từ phía sau máy bay tới.

- Tạm biệt, Khế Ước Giả không biết họ tên.

Một Khế Ước Giả trên người cột khối thép bị ném xuống máy bay, trên đầu còn lóe lên đạn tín hiệu.

Khế Ước Giả ở phía dưới chú ý tới đạn tín hiệu.

- Lại có nhảy dù tới sao? Đuổi theo!

Một đám Khế Ước Giả chen chúc đuổi theo, đây là thú vui xấu xa của Thử đại nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận