Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1244: Bố Bố sắp bị nện khóc

Tô Hiểu vẩy máu trên tay, hắn nhảy từ trên đống xác xuống, bên trong đống xác mơ hồ thấy được một viên [tinh phách của tử linh], Trảm Long Thiểm chống lên đất, khống chế sức mạnh một cách tinh xảo, tinh phách của tử linh bên trong đống xác bay lên.

Tô Hiểu nắm lấy tinh phách của tử linh, tinh phách của tử linh biến mất trong tay hắn.

Chấn Thiên Sứ - Minh chậm rãi lùi về sau, nhìn dáng vẻ là muốn lùi tới chỗ sâu của Thánh Điện, nhưng A Mỗ vừa vặn ngăn cản đường đi của nó. Cứ như vậy, Tô Hiểu và A Mỗ hình thành thế vây kín.

“Ò!”

A Mỗ nổi giận gầm lên một tiếng, làm dáng lao về trước, nhưng nó chỉ lao về trước hai bước là đứng tại chỗ.

Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của A Mỗ, Chấn Thiên Sứ - Minh lập tức nghiêng người, như vậy có thể thấy hướng đi của A Mỗ, cũng không bị Tô Hiểu đánh lén.

Nhưng vào lúc này một bóng dáng đen trắng xen kẽ lao tới, là Bố Bố.

Binh sĩ tử linh bên trong Chấn Thiên Điện đều bị Tô Hiểu giết sạch, tuy những binh sĩ tử linh này không yếu, nhưng lúc trước Tô Hiểu không để ý bản thân bị thương, hầu như nửa từ bỏ phòng ngự, cố gắng giết chết binh sĩ tử linh chỉ trong thời gian ngắn.

Nếu Tô Hiểu đoán không sai mà nói, Chấn Thiên Sứ - Minh và binh sĩ tử linh phối hợp xong sẽ rất mạnh, cho nên Tô Hiểu mới khai chiến bắn đối phương một nhát, cũng ném A Mỗ ra ngoài quấn lấy Chấn Thiên Sứ - Minh.

Lúc trước Chấn Thiên Sứ - Minh không phải đánh lung tung, mà đang gõ trống trận khúc, theo trống trận khúc chậm rãi sục sôi hơn, các binh sĩ tử linh sẽ càng ngày càng mạnh, thực lực tăng ít nhất 2~3 lần. Lại phối với sức phòng ngự hầu như vô địch của Chấn Thiên Sứ - Minh, cùng với thương tổn chân thực không nhìn phòng ngự, chống đỡ không nổi trước tiên sẽ là Tô Hiểu.

Tình huống trước mắt là, binh sĩ tử linh chết hết, còn sót lại Chấn Thiên Sứ - Minh sức phòng ngự biến thái, nhưng năng lực tấn công có chút cay con mắt, hơn nữa nó còn bị Tô Hiểu, Bố Bố, A Mỗ vây kín.

Ánh mắt Chấn Thiên Sứ - Minh nhìn ngó hai phía, đề phòng bị đánh lén bất cứ lúc nào. Nếu như ném nó tới chiến trường, tuyệt đối có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh hơn hiện giờ mấy lần.

Không chỉ Chấn Thiên Sứ - Minh, Trường Đao Sứ - Không cũng như vậy, nếu để tên kia xung phong trên chiến trường, tuyệt đối là kỵ sĩ giết chóc.

Từ lúc tiến vào Thánh Điện Mejia Tô Hiểu đã phát hiện, dường như sinh vật ở nơi này cũng là vì chiến trường mà sinh ra, thay vì nói chúng nó ở đây trấn thủ Thánh Điện Mejia, Tô Hiểu cảm thấy bọn họ càng như bị giam cầm ở đây, còn từ chối tất cả sinh vật tiến vào lao tù của chúng nó.

Tô Hiểu không phải đang suy đoán lung tung, Elisa mở ra những cánh cửa kim loại kia, đều là cơ quan đơn, chỉ có thể mở từ ngoài, mà mở những cơ quan này cần huyết mạch của vương tộc, vậy thì có chút hàm ý sâu xa rồi.

Tô Hiểu không tò mò về lịch sử của Thánh Điện Mejia, hắn chỉ muốn tới tìm [Diệt Chi Thạch], sau khi tìm được [Diệt Chi Thạch], nếu không thể tiếp tục có tiền lời hắn sẽ lập tức rời khỏi đây.

Sau khi thâm nhập Chấn Thiên Điện, mỗi tiếng cần tiêu hao Nhạc Viên Tệ càng ngày càng nhiều, từ lúc đầu mỗi tiếng 600 điểm tăng vọt tới 3000 điểm mỗi tiếng, tiếp tục thâm nhập sâu mà nói, tiêu hao chỉ có thể càng cao hơn.

Thời gian là vàng bạc, hiện giờ câu nói này hình dung tình cảnh của Tô Hiểu là thích hợp nhất.

Chấn Thiên Sứ - Minh đã bị bức đến đường cùng, bên ngoài cơ thể nó hiện lên năng lượng màu xám. Nguồn năng lượng này hoàn toàn bao bọc Chấn Thiên Sứ - Minh ở bên trong, bên trong lớp năng lượng này phân bố tia nhỏ hình ô lưới.

Không thể nghi ngờ, phòng ngự gần như vô địch của Chấn Thiên Sứ - Minh tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới tầng năng lượng này.

Trong đôi mắt của Chấn Thiên Sứ - Minh lấp lóe ánh sáng xanh, cơ bắp nhô lên của nó khô quắt một chút, hai cái trống chùy trong tay trở nên mờ ảo, giống như hình chiếu bị quấy rầy, thỉnh thoảng vặn vẹo.

“Ba tạp đặc mã tư… (Ngôn ngữ không biết).”

Giọng điệu của Chấn Thiên Sứ - Minh rất phẫn nộ, dường như đang trách Tô Hiểu, không khéo chính là tiểu phiên dịch Elisa không ở đây, Tô Hiểu, Bố Bố và A Mỗ hoàn toàn không biết nó đang nói gì.

“Gâu.”

Bố Bố kêu một tiếng, lần này Tô Hiểu có thể nghe hiểu, ý của Bố Bố là: “Chủ nhân, đánh hắn!”

“Hừm, đánh hắn.”

Tô Hiểu cười giễu, hầu như là cùng lúc đó một người một chó một trâu cúi người lao tới trước, động tác lao về trước hầu như là cùng một khuôn khắc ra. Thực ra đây là động tác theo thói quen của Tô Hiểu, bởi vì cùng chiến đấu thời gian dài, Bố Bố và A Mỗ cũng học được.

Ba người cùng lao về phía kẻ địch, Chấn Thiên Sứ - Minh có chút không ứng phó nổi, đôi mắt của nó đảo qua Tô Hiểu trước, ánh mắt còn thiếu dán lên trán Tô Hiểu không dễ trêu. Còn A Mỗ, lúc trước nó đã giao đấu với đối phương, bởi vậy mục tiêu của Chấn Thiên Sứ - Minh nhắm ngay Bố Bố.

Để ý tới ánh mắt của Chấn Thiên Sứ - Minh, Bố Bố suýt nữa tức giận tại chỗ mà tạ thế, Bố Bố phẫn nộ lao nhanh về trước.

Bố Bố rất nhanh, nhưng Tô Hiểu nhanh hơn nó quá nhiều. Khi Bố Bố còn cách Chấn Thiên Sứ - Minh ba mét, Tô Hiểu đã vọt tới bên cạnh Chấn Thiên Sứ - Minh, trường đao trong tay giơ lên cao, chém về phía phần eo của đối phương.

Trường đao chém xuống, một tiếng rầm vang lên, Chấn Thiên Sứ - Minh trực tiếp bị trảm bay ra ngoài.

Rầm!

Chấn Thiên Sứ - Minh va lên vách tường, đá vụn tung tóe, nó hầu như khảm vào trong vách tường, thuộc tính sức mạnh của nó hẳn là không cao, nhưng thuộc tính thể lực rất cao, chịu loại va chạm này nó càng không sứt mẻ gì.

Chấn Thiên Sứ - Minh vừa định ra khỏi vách tường, Tô Hiểu đã xông lên lần nữa, một cước đá trúng đầu gối của Chấn Thiên Sứ - Minh. Trừ phi Tô Hiểu nhảy lên, nếu không đầu gối là vị trí cao nhất hắn có thể đạp trúng, dù sao đối phương cao tận 5 mét, 5 mét là khái niệm gì? Trần nhà của gia đình bình thường khoảng 2m9 đến 3m, nếu thân của Chấn Thiên Sứ - Minh ở tầng hai mà nói, nó sẽ trực tiếp phá trần nhà, chiều cao còn tới tận tầng ba của nhân loại.

Chấn Thiên Sứ - Minh hoàn toàn đi vào trong tường đá, Bố Bố lúc trước bị khinh bỉ xông lên trước, thử nhe răng nanh sáng như tuyết, cắn lên cẳng chân của Chấn Thiên Sứ - Minh. Đừng nên khinh thường độ cao cẳng chân của Chấn Thiên Sứ - Minh, Bố Bố phải nhảy lên cắn.

Rắc một tiếng, nước mắt xuất hiện trong mắt Bố Bố. Đứa thiếu não Bố Bố là phát hiện Chấn Thiên Sứ - Minh không nguy hiểm, hơn nữa nó bị đối phương chọc tức, bởi vậy mới muốn cắn đối phương một cái lấy lại mặt mũi.

Rõ ràng là Bố Bố bị ngốc, Tịch Diệt Công Tước đều không xuyên thủng tầng năng lượng này, nó lại đi cắn?

Tô Hiểu không có hứng thú đánh chém Chấn Thiên Sứ - Minh, sức phòng ngự của tên này quá mạnh, hay là nói không giải quyết tầng năng lượng bên ngoài cơ thể đối phương, muốn thương tổn đối phương rất khó.

Tuy Chấn Thiên Sứ - Minh bị chém vào trong tường đá, nhưng nó không mất đi năng lực phản kháng, trống chùy trong tay vung về phía Bố Bố. Bởi vì lỗ thủng trong tường đá không to, Chấn Thiên Sứ - Minh căn bản không mở rộng ra, sức mạnh của đòn đánh này có thể tưởng tượng ra được.

Rầm!

Trống chùy đánh lên người Bố Bố, Bố Bố bị đập lảo đảo, đôi mắt chó trợn to.

“Gào!”

Âm thanh hét thảm vang lên trong Thánh Điện Mejia, Bố Bố là mông bị chùy đánh, đứa thiếu não này không quay đầu lại, khập khiễng chạy về phía xa, nhưng Bố Bố thông qua kênh của nhóm mạo hiểm phát tin nhắn cho Tô Hiểu.

[Ngươi chịu công kích đến từ “Hư Vô Cổ Chuy”, ngươi chịu 100 điểm thương tổn linh hồn + 80 điểm thương tổn chân thực + 120 điểm thương tổn rung động, bởi vì linh hồn chịu công kích, chịu đựng thống khổ cường độ cao.]

Chẳng trách Bố Bố gào khóc thảm thiết như thế, Tô Hiểu không khỏi nghĩ tới A Mỗ cũng trúng rất nhiều chùy, có lẽ con trâu thành thật này cũng đau đến gần chết.

Sự thực đúng là như vậy, lúc này A Mỗ sẽ trợn trắng mắt mang tính gián đoạn, cục u to trên đầu vô cùng bắt mắt.

Tô Hiểu nhắm ngay Chấn Thiên Sứ - Minh đá một cái, Chấn Thiên Sứ - Minh không sứt mẻ chút nào, trái lại dùng trống chùy trong tay đập về phía Tô Hiểu.

Trống chùy còn chưa hạ xuống A Mỗ đã nhào lên, nó và Chấn Thiên Sứ - Minh đánh nhau gần người. A Mỗ cũng phát hiện, Chấn Thiên Sứ - Minh ngoại trừ sức phòng ngự mạnh, hơn nữa trống chùy trong tay đánh lên người sẽ tạo ra cơn đau không gì sánh được ra, nó không còn năng lực quá mạnh.

Mượn A Mỗ triền đấu với Chấn Thiên Sứ - Minh, giới đoạn tuyến trên cánh tay trái Tô Hiểu bắn ra, cuốn lấy cổ Chấn Thiên Sứ - Minh một cách chính xác. Dưới phối hợp của A Mỗ, Chấn Thiên Sứ - Minh nhanh chóng bị trói thành bánh chưng, Tô Hiểu lại bắt giữ Chấn Thiên Sứ - Minh.

Bắt giữ thì bắt giữ, nhưng làm thế nào loại bỏ phòng ngự của Chấn Thiên Sứ - Minh, đây là một vấn đề khiến người ta đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận