Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 199: Bại Lộ?

Hai ngày sau.

Ở sân đấu, trong một vùng bãi đá.

Tô Hiểu ngồi xổm trên một trụ đá, đôi mắt như ưng nhìn ngó bốn phía.

- Phía đông sao, đúng là biết chạy.

Thả người nhảy từ trên trụ đá xuống, Tô Hiểu đi trên bãi đá có địa hình phức tạp, thỉnh thoảng lắc mình né tránh từng trụ đá.

Bóng người nhanh chóng chạy đi, đối thủ ở ngay phía trước cách hắn mười mét.

Một pháp sư hai tay vị chém đi từ sau trụ đá ra, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

- Ngươi thắng rồi.

Vị pháp sư này râu ria đầy mặt, là người da trắng.

- Sao ngươi tìm được vị trí của ta?

- Trực giác.

Nghe câu trả lời của Tô Hiểu pháp sư yên lặng, sau đó lắc đầu lựa chọn đầu hàng.

[Đấu cá nhân kết thúc, thắng 57 lần liên tục!]

[Thứ hạng của Liệp Sát Giả tăng lên, từ 246 tăng lên tới 163 (cấp một).

Tô Hiểu đóng biểu hiện thành tích lại, chuẩn bị tiếp tục đấu tiếp.

[Thời gian Liệp Sát Giả ở lại Luân Hồi Nhạc Viên đã tới cực hạn.]

[Sắp quay về thế giới hiện thực, xin ghi nhớ điều lệ của Luân Hồi Nhạc Viên.]

[Không thể để lộ tất cả mọi chuyện ở Luân Hồi Nhạc Viên dưới bất luận hình thức nào, bằng không sẽ cảnh cáo, cảnh cáo vô hiệu thì cưỡng chế xử quyết.]



[Bắt đầu truyền tống, địa điểm: Thế giới hiện thực.]

Tô Hiểu hơi kinh ngạc, hắn không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, mấy ngày nay hắn đều ở trong sân thi đấu, có thể nói thời gian ở lại chớp mắt là qua.

Cảm giác truyền tống xuất hiện, Tô Hiểu giơ tay lên theo bản năng.

Rầm.

Không biết qua bao lâu, hai mắt Tô Hiểu mờ mịt ngồi trên mặt đất trong phòng khách.

Kiểm tra trang bị canh gác ở cửa và cửa sổ theo thông lệ, không có bất cứ dị thường nào.

Những trang bị này là để cẩn thận, thực tế không có tác dụng mấy, sau khi Tô Hiểu tiến vào Luân Hồi Nhạc Viên, người ở thế giới hiện thực không thể đi vào trong Luân Hồi Nhạc Viên tìm hắn, đây chỉ là phòng ngừa lúc hắn ở Luân Hồi Nhạc Viên bị người ta lẻn vào.

Tô Hiểu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách mở laptop, bắt đầu tìm kiếm thông tin.

- Nơi này không được… Khí hậu quá ác liệt, nơi này cũng không được.

Sau khi tra rất nhiều tài liệu Tô Hiểu bắt đầu thu dọn hành lý, hành lý của hắn rất đơn giản, một cây đao, một máy vi tính, một ít quần áo.

Tô Hiểu không hề lưu luyến rời khỏi phòng thuê, đây chỉ là nơi cư trú tạm thời của hắn.

Trong hành lang cũ kỹ, Tô Hiểu đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại.

Cạch.

Cửa phòng cho thuê đối diện hắn mở ra, một người đàn ông đeo kính đen đi ra, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Hiểu người đàn ông dừng bước lại.

Tô Hiểu nhạy cảm phát hiện tên này không phải là người bình thường, trên người đối phương có mùi thuốc súng, đó là mùi vị thường xuyên tiếp xúc với súng và đạn.

Tô Hiểu chỉ liếc mắt nhìn đối phương một cái rồi xuống lầu, người đàn ông đeo kính đen đứng tại chỗ, bóng người Tô Hiểu biến mất hoàn toàn người đàn ông đeo kính đen đóng rầm cửa chống trộm một cái, cơ thể tựa vào cửa chống trộm.

Lúc này trên thái dương người đàn ông đeo kính đầy mồ hôi lạnh, trong chớp mắt khi Tô Hiểu quay đầu, ánh mắt đó khiến hắn ta có cảm giác bị mãnh thú nhìn chằm chằm.

Đi trên đường phố rộn ràng, Tô Hiểu nhìn ngó xung quanh.

Đi vào trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, Tô Hiểu lấy điện thoại di động ra ấn số.

- Ai thế?

Giọng nói khàn khàn truyền từ trong điện thoại ra.

- Có làm ăn hay không.

- Chuyện gì?

Người trong điện thoại tràn đầy nghi ngờ.

- Không phải làm giấy chứng nhận sao?

- Ồ, hóa ra là ngươi nói chuyện này, tháng trước “ô dù” của ta bị ngã, hiện giờ không làm.

Tô Hiểu nhăn mày, tắt điện thoại, hắn lại ấn một dãy số.

- Có làm giấy chứng nhận không?

- Không.

Điện thoại bị tắt, Tô Hiểu hơi kinh ngạc, gần đây buôn bán loại này không dễ làm à.

Cuối cùng hắn thử ấn một dãy số khác.

- Alo.

Giọng nói trầm ổn truyền từ trong điện thoại tới.

- Có làm giấy chứng nhận không?

- Muốn làm loại nào?

- Hộ chiếu hoặc maple leaf card.

- Hộ chiếu 300 vạn, maple leaf card 900 vạn, cần phải có thân phận hợp pháp trong nước, maple leaf card cần tài sản trên danh nghĩa 2000 vạn trở lên, nếu đồng ý thì gặp mặt bàn bạc.

- Có thể, địa điểm.

Sau khi đối phương nói địa điểm Tô Hiểu tắt điện thoại, đương nhiên không phải hắn muốn làm giả giấy tờ, làm giá giấy tờ sẽ không khoa trương như vậy, hắn cần một thân phận hợp pháp.

Cái gọi là có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, chỉ cần có tiền mặt là đủ, chuyện lớn đều có thể làm được.

Quốc gia hắn muốn tới không phải là quốc gia khó di dân, chỉ cần cam lòng dùng tiền thì không thành vấn đề, huống chi hắn còn thân phận hợp pháp trong nước: Tô Tiếu.

Tô Hiểu chuẩn bị tạm thời rời khỏi nước một thời gian, tuy hắn không muốn ra nước ngoài, nhưng cảnh sát đang truy nã hắn.

Ở xã hội hiện đại tràn đầy thiết bị theo dõi, thật sự không dễ trêu vào cảnh sát, nếu cảnh sát một lòng muốn tìm được hắn cũng không phải không có khả năng.

Dù sao lúc trước hắn từng đột nhập vào cục cảnh sát, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Hiện giờ Tô Hiểu phải ngồi cao tốc đường sắt đến một thành phố gặp người làm giấy chứng nhận, người kia không chuyển khoản hoặc gửi bưu điện, nhất định phải gặp mặt giao tiền mới được.

Nửa tiếng sau Tô Hiểu đứng trước cao tốc đường sắt.

- Mở chức năng dự trữ tạm thời.

Sau khi Tô Hiểu lẩm bẩm một tiếng, thanh trường đao được bọc cẩn thận trong tay hắn biến mất không thấy tăm hơi, đây là một loại chức năng của Luân Hồi Nhạc Viên, tốn 100 Nhạc Viên Tệ có thể mang vật phẩm thực tế tạm để trong không gian dự trữ.

Tuy loại chức năng này rất thuận tiện, nhưng có rất nhiều hạn chế, trọng lượng gửi vật phẩm, độ dài, có phải vật dễ gây nổ, phóng xạ hay không.

Loại đao đều là thứ dễ thu gom, hàng ngũ súng ống thì càng không cần nghĩ.

Hơn nữa tốn 100 Nhạc Viên Tệ cũng không phải hưởng thụ vĩnh cửu, thời hạn là bảy ngày.

Tô Hiểu cầm theo một ít quần áo và máy tính đi đến cửa an ninh, xung quanh có rất nhiều người, sau khi thông qua cửa an ninh thành công hắn tiến vào đại sảnh đợi xe.

Quả thực mang đao ngồi xe đường cao tốc là làm trò hề cho thiên hạ, lúc trước hắn hay mang theo thanh đao sắc bén truyền mấy đời ngồi xe.

Ngồi trong phòng đợi xe, nhưng không lâu sau Tô Hiểu cảm thấy không đúng lắm, hình như xung quanh có ít người đi.

Liếc nhìn thời gian, chín giờ năm phút sáng, thời gian này sẽ không có ít người.

Tô Hiểu đứng bật dậy, bước nhanh ra bên ngoài.

Một đám người mặc âu phục đang ở bốn phía tiến tới, Tô Hiểu biết thân phận đã bị bại lộ, hắn đã sớm có chuẩn bị với chuyện này rồi.

Chỉ là hắn không rõ thân phận của mình là tội phạm giết người hay là Khế Ước Giả.

Đường Hồng xuất hiện trong tay, đây là tên trường đao gia truyền nhà hắn, cây đao này do một thợ thủ công nổi tiếng chế tạo.

Tô Hiểu lạnh lùng rút Đường Hồng ra khỏi vỏ, sau đó ném vỏ xuống đất, Đường Hồng ra khỏi vỏ.

Keng…

Thân đao kêu lên, lúc này cây đao lóe lên sắc bén trong tay Tô Hiểu, nếu những người này có ác ý thì giết rời đi.

Hành động của Tô Hiểu khiến hành khách chú ý, những người này đều là người bình thường, sau khi thấy Tô Hiểu cầm trường đao trong tay, bọn họ thậm chí còn có cảm giác chân hơi run lên.

Hơn trăm người đàn ông mặc âu phục ở xung quanh dừng bước, mấy người trong đó bắt đầu nói nhỏ.

- Đầu, tên này rất khó dây vào, tuyệt đối là cao thủ, làm sao bây giờ?

Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú gật đầu, mở miệng nói:

- Đừng hoảng hốt, chúng ta không tới chiến đấu với hắn ta, lát nữa nói chuyện khách sáo một chút, có khả năng ta không phải đối thủ của hắn ta, lúc trao đổi nhớ phải khách sáo.

- Đầu, hôm nay ta đến cái đó, ta rút trước nhé.

Một thiếu nữ nhìn như rất muốn chạy đi.

Khóe miệng người đàn ông khôi ngô giật giật.

- Tiểu Diệp, nếu ngươi dám chạy, phúc lợi tháng này sẽ không có.

Tiểu Diệp thở dài.

- Ta nói rõ trước ta chỉ phụ trách giữ thể diện, sau khi tên kia rút đao ra tóc gáy ta đều dựng hết cả lên rồi.

Người đàn ông khôi ngô gật đầu.

- Sơ tán dân chúng đi.

Người đàn ông khôi ngô chậm rãi tới gần Tô Hiểu.

- Tô tiên sinh, ta không có ác ý, ta đại diện cho “cục quy hoạch thanh lý nhân tố không ổn định” muốn trao đổi với ngươi, còn nữa chúng ta là cùng một loại người, đều tới từ nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận