Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 264: Tín Niệm

[Hoan nghênh Liệp Sát Giả sử dụng sân thí luyện, mời lựa chọn hình thức.]

[Hình thức phụ trợ/Hình thức thực chiến.]

Tô Hiểu lựa chọn hình thức phụ trợ.

[Đã lựa chọn hình thức phụ trợ, mời lựa chọn cấp bậc triệu hóa kính tượng.]

[Kính tượng cấp thấp] mỗi tiếng 100 Nhạc Viên Tệ.

[Kính tượng trung cấp] mỗi tiếng 1000 Nhạc Viên Tệ.

[Kính tượng cao cấp] mỗi tiếng 10000 Nhạc Viên Tệ.

Tô Hiểu suy nghĩ một lát, hắn luôn lựa chọn [Kính tượng trung cấp], hiện giờ hắn còn 11947 Nhạc Viên Tệ, nếu triệu hoán [Kính tượng cao cấp] sẽ còn lại 1947 Nhạc Viên Tệ.

Nhưng Tô Hiểu có thể dùng 1947 Nhạc Viên Tệ chế tác thành phầm [Bom tinh thần trung cấp], đại khái có thể kiếm thêm 4700 Nhạc Viên Tệ, cộng thêm thành phẩm sẽ hơn 6600 Nhạc Viên Tệ, những Nhạc Viên Tệ này đủ để hắn mua tế phẩm.

[Kính tượng cao cấp] cần 10000 Nhạc Viên Tệ, ở trong Luân Hồi Nhạc Viên một phân tiền sẽ được một hàng tương xứng, Tô Hiểu chuẩn bị đọ sức một lần.

Hắn cảm nhận được gần đây đao thuật tiến vào một bình cảnh nào đó, cần gấp cường giả chỉ điểm.

- Triệu hoán… Kính tượng cao cấp.

[Liệp Sát Giả đã lựa chọn triệu hoán kính tượng cao cấp, đang trong thời gian triệu hoán bất kỳ…]

[Chọn lựa thành công, bắt đầu triệu hoán Juracule Mihawk!]

Tô Hiểu đứng ngây ra tại chỗ, hắn triệu hoán bất kỳ gọi ra Hawkeye, quả nhiên kính tượng cao cấp không tầm thường.

Hào quang hội tụ, thân hình Hawkeye Juracule Mihawk càng ngày càng rõ, lão ta cao khoảng hai mét, mặc áo gió dài màu đen, đầu đội mũ dạ màu đen lông trắng.

Một trường đao màu đen để ở sau lưng, phần che tay trường đao dài ít nhất nửa mét, cả thanh đao như thập tự giá khảm bảo thạch, đây là vũ khí đỉnh cao ở thế giới hải tặc, Kokuto Yoru.

Hawkeye chậm rãi mở mắt, lão ta có đôi mắt màu vàng, không khác gì đôi mắt diều hâu, chẳng trách được gọi là Hawkeye.

- Kiến thức cơ bản vững chắc, kiếm thuật còn cần phải tăng lên.

Hawkeye mở miệng, nhìn kỹ Tô Hiểu từ trên xuống dưới.

- Ngươi có thói quen minh tưởng à?

Tô Hiểu hơi khiếp sợ, sao đối phương lại biết?

- Mỗi ngày đều minh tưởng.

- Như vậy dễ làm hơn nhiều.

Hawkeye chậm rãi rút Kokuto Yoru ở sau lưng ra.

- Ta không quen nói bằng miệng, vẫn nên để ngươi tự mình cảm nhận được chênh lệch đi.

Vừa dứt lời, Hawkeye đã xuất hiện trước mặt Tô Hiểu, hai tay lão ta nắm chặt chuôi đao Kokuto Yoru, phương thức xuất đao cụ thể Tô Hiểu không thấy rõ, thực sự quá nhanh, Kokuto chém lên ngực Tô Hiểu.

Xì xì, máu tươi bắn ra.

Ngực Tô Hiểu tê rần, cả người mất đi khống chế ngã chổng vó về phía sau.

Lúc này hắn rất buồn bực, bỏ ra 10000 Nhạc Viên Tệ để triệu hoán Hawkeye, không phải để hắn bị người ta chém một đao.

Phịch một tiếng Tô Hiểu ngã xuống đất, chỗ ngực xuất hiện một vết đao dài nửa mét, máu tươi chảy ra ồ ồ, mấy giây sau vết thương khôi phục.

- Cảm nhận được gì?

Hawkeye thu đao.

Tô Hiểu ngồi dưới đất suy nghĩ, một đao này bất luận là sức mạnh, tốc độ, góc độ, đều có thể nói là hoàn mỹ.

- Cảm nhận được…

Tô Hiểu còn chưa nói hết thì dừng lại, hắn không thể nói được cảm giác đó, Hawkeye chém không giống hắn chém, giống như có ý đặc biệt.

- Vấn đề quan niệm sao?

Tô Hiểu nhìn về phía Hawkeye.

- Không, là lý giải bản thân, vì sao ngươi cầm vũ khí.

- Ta là vì… Báo thù.

Hawkeye đi tới trước người Tô Hiểu.

- Báo thù cũng tốt, trở nên mạnh cũng được, đây đều là một loại tín niệm, dùng tín niệm của ngươi đi chiến đấu, mà không phải đơn thuần dùng bắp thịt vung vẩy vũ khí, nếu là như vậy, thành tựu của ngươi không cao…

Một tiếng không dài, Hawkeye không giảng dạy Tô Hiểu bất luận chiêu thức hoặc kỹ xảo dùng vũ khí gì đó, mà chỉ nhấn mạnh một điểm, để hắn không dùng thô đạo đi sử dụng vũ khí.

Kính tượng Hawkeye biến mất, Tô Hiểu vẫn ngồi trên đất như cũ.

- Tín niệm… Vật thể luật động… Binh khí trong tay.

Tô Hiểu cầm Trảm Long Thiểm trong tay, chém ra một đao trong vô thức.

- Không đúng, chiến đấu không phải chỉ dựa vào sức mạnh.

Tô Hiểu lại chém ra một đao, hắn vẫn ngồi dưới đất như cũ, lặp lại động tác múa đao từng lần lại từng lần, hắn đang tìm kiếm cảm nhận như một đao của Hawkeye.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi bụng kêu Tô Hiểu mới lấy lại tinh thần.

- Đã hai giờ sáng rồi à?

Tô Hiểu đứng dậy, lúc hắn định rời khỏi sân thí luyện thì đột nhiên dừng bước, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

[Sở trường đao thuật tăng tới Lv. 12.]

[Sở trường đao thuật tăng tới Lv. 13.]

[Sở trường đao thuật tăng tới Lv. 14.]

Sở trường đao thuật tăng liên tục 3 cấp, đây là chuyện hắn hoàn toàn không ngờ tới.

- Hiệu quả của kính tượng cao cấp mạnh như vậy sao?

Tô Hiểu cảm thấy khó hiểu, tuy [Kính tượng cao cấp] mỗi tiếng tốn 1 vạn Nhạc Viên Tệ, nhưng tuyệt đối không có hiệu quả như vậy.

Có khả năng đây là hắn tích lũy tới nay, chiến đấu cường độ cao, mỗi ngày kiên trì minh tưởng, mưu cầu danh lợi đối với đao thuật.

Ngày hôm nay dưới sự chỉ điểm của Hawkeye đã được xâu chuỗi toàn bộ, dẫn tới sở trường đao thuật của hắn tăng ba cấp.

Tô Hiểu lập tức kiểm tra biến hóa của sở trường đao thuật.

Sở trường đao thuật: Lv. 14 (Bị động).

Hiệu quả năng lực: Tăng 40% lực công kích cận chiến, và độ thuần thục của vũ khí loại đao.

Năng lực kèm của Lv. 10.

Rung động vạn vật (trung cấp): Năng lực này không thể cường hóa ở Luân Hồi Nhạc Viên, chỉ có thể dựa vào Liệp Sát Giả tự mình thể ngộ.



Không chỉ sở trường đao thuật tăng 3 cấp, rung động vạn vật cũng tăng lên tới trung cấp.

Tô Hiểu đã tìm thấy con đường cho đao thuật, cùng với khác biệt chỉ dựa vào sức mạnh vung đao lúc trước.

Trảm Long Thiểm tăng phẩm chất lên tới màu tím, sở trường đao thuật của Tô Hiểu tăng trên diện rộng, điều này khiến thực lực của hắn tăng rõ.

Tô Hiểu hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, chậm rãi nắm chặt chuôi đao.

Boong.

Một đạo tơ màu bạc xẹt qua trước mặt, sợi tơ màu bạc dừng trong không khí mấy giây rồi biến mất.

- Cảm giác này, là ánh đao sao?

Tô Hiểu có cảm giác mơ hồ, lúc sở trường đao thuật đạt tới Lv. 20, có lẽ hắn có thể chém ra ánh đao, nếu là như vậy, năng lực giết địch trong viễn trình của hắn sẽ tăng vọt.

Chuyện này khiến tâm tình Tô Hiểu rất tốt, ba loại thuộc tính chính của Diệt Pháp Chi Ảnh sắp đạt tới 30 điểm, lúc kỹ năng mới của Diệt Pháp Chi Ảnh mở khóa, thực lực tổng hợp của hắn sẽ thay đổi.

Tuy Tô Hiểu rất muốn tới sân đấu thử xem đao thuật của hắn tăng bao nhiêu, nhưng cơ thể hắn không cho phép, cảm giác mệt nhọc xuất hiện.

Tô Hiểu quay trở lại phòng chuyên thuộc nghỉ ngơi, hắn có thể yên tâm nghỉ ngơi ở trong phòng chuyên thuộc, ngay lúc hắn đang ngủ say, một tin nhắn đánh thức hắn.

“Đã hoàn thành ủy thác, có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”

Bởi vì mới tỉnh ngủ, tin nhắn không đầu không đuôi này khiến Tô Hiểu hơi mờ mịt, sau khi kiểm tra người gửi, hắn hiểu rõ là chuyện gì, là chuyện [Tí khải của lãnh chúa đầu trâu].

Tô Hiểu đẩy Bố Bố trên chăn ra, lúc nãy hắn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ eo hắn bị trói vào cái cối xay đang hoạt động, đã vậy Luân Hồi Nhạc Viên còn đang tuyên bố nhiệm vụ…

Tô Hiểu không nói gì đạp Bố Bố một cái, sau khi hắn mặc quần áo xong thì rời khỏi phòng chuyên thuộc, đứa thiếu não Bố Bố vẫn đang ngủ rất say.

Lão giả đầu trọc kia rất năng suất, theo hẹn là ngày mai mới lấy hàng, vậy mà hôm nay đã hoàn thành rồi.

Lượn vòng tìm 20 phút, Tô Hiểu tìm tới cửa hàng của lão giả đầu trọc kia, lúc trước hắn đã tới nơi này một lần, nhưng vẫn cảm thấy rất khó tìm, chẳng trách chuyện làm ăn rất ế ẩm.

Đi vào cửa hàng, trong cửa hàng ngoại trừ lão giả đầu trọc ra còn có người khác, là hai Khế Ước Giả tới rèn đúc vũ khí.

- 7000 Nhạc Viên Tệ quá đắt, ta đã bỏ ra 30.000 Nhạc Viên Tệ mua những nguyên liệu màu lam này, ta trả nhiều nhất 5000 Nhạc Viên Tệ phí rèn đúc.

Lão giả đầu trọc đang tiếp đón khách hàng, Tô Hiểu đứng một bên không lên tiếng, lúc này nói chen vào là không lễ phép, nên xếp thứ tự tới trước tới sau.

Lão giả đầu trọc nhếch miệng nói:

- 7000 Nhạc Viên Tệ, không trả giá, ngữ văn của ngươi là giáo viên thể dục dạy à, ý trên mặt chữ mà không hiểu sao?

Thái độ của lão giả đầu trọc không tốt lắm, lão ta ném nguyên liệu trong tay cho Khế Ước Giả kia, dáng vẻ như thích làm thì làm, không làm thì cút.

- Ngươi…

Khế Ước Giả kia tức tới mức môi phát run, đồng bạn bên cạnh lão ta mở miệng.

- Thiết Chuy, mắng người là hành động không tốt, giữa người với người…

Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng bắt đầu thao thao bất tuyệt, nhìn dáng vẻ hẳn là quen lão giả đầu trọc, năm phút sau, trên trán lão giả đầu trọc nổi gân xanh.

Lão giả đầu trọc không chịu đựng được người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng nói quá nhiều, lão ta chỉ vào cửa nổi giận quát:

- Cút! !

- Thiết Chuy, ngươi lớn tuổi như vậy, tức giận quá sẽ thương tổn tới gan, nghe ta nói… (Lược bỏ 3000 chữ)
Bạn cần đăng nhập để bình luận