Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1186: Vương cung

Đi trong chợ náo nhiệt, ánh mắt Tô Hiểu vẫn luôn ngắm nhìn xung quanh, hiện giờ hắn cần tới vương cung, lão quốc vương đã ngầm triệu kiến hắn, cái gọi là triệu kiến ngầm, thật ra đại biểu lão quốc vương có việc gấp.

Bây giờ tìm hiểu vương cung ở đâu với người qua đường căn bản không thể, Tô Hiểu là Thiết Chi Thủ, đường đường là Thiết Chi Thủ lại không biết vương cung ở đâu, chuyện này quá hoang đường.

Khiến người ta có chút đau đầu chính là, vương cung của vương quốc Saint Sodin rất có khả năng không phải kiến trúc to lớn mà hùng vĩ, ít nhất không như vương cung ở thế giới Akame, chỉ cần ở đế đô có thể thấy vương cung ở đâu.

Dựa theo tư liệu giới thiệu cặn kẽ về thế giới, cấu tạo của vương cung ở thế giới này càng tương tự với pháo đài, pháo đài có đình viện to lớn.

Vương cung chủ yếu có hai tác dụng, một là quốc vương và nhiều vương hậu ở, hai là văn phòng của một số đại thần quan trọng ở trong vương cung.

Bởi vậy có thể thấy, vương cung chiếm diện tích không rộng, nó chỉ cần chứa được mấy chục người là được. Ở trong thế giới quanh năm chiến tranh này, tất cả nhân loại đều toàn tâm toàn ý chống đỡ kẻ địch bên ngoài, tám chín phần mười vương tộc sẽ không ham muốn hưởng lạc, vì biểu lộ thân phận vương tộc mà xây dựng vương cung rộng lớn.

Một cái mắt máy xuất hiện trong tay Tô Hiểu, đây là Sứ Đồ Chi Nhãn, vừa có thể trinh trắc thuộc tính của kẻ địch, cũng có thể điều tra địa hình nửa km.

Thiết Chi Thủ là tâm phúc của lão quốc vương, địa điểm hắn ta ở sẽ không cách vương cung quá xa.

Đúng như dự đoán, khi Sứ Đồ Chi Nhãn trôi nổi trên không trung cao 100 mét, lập tức trinh trắc được một trang viên không tính xa hoa, nhưng đầy khí thế.

Trang viên này ít nhất 1km, bên trong trang viên không có cảnh sắc mỹ lệ, chỉ bày ra hơn trăm tòa điêu khắc, trong đó có điêu khắc của quốc vương các đời, cũng có một số là anh hùng hi sinh, quan chức của vương quốc. Vương quốc rất coi trọng những người hi sinh này, lại xếp điêu khắc của bọn họ cùng với quốc vương đời trước, không thể nghi ngờ đây là ôm tâm tư lôi kéo lòng người.

Tô Hiểu thu hồi Sứ Đồ Chi Nhãn, dẫn theo Bố Bố đi về phía vương cung, vương cung cách chỗ hắn ở chưa tới nửa mét.

Khi Tô Hiểu đi trên đường phố, bình dân gần đó đều tránh xa hắn theo bản năng, vẻ mặt cung kính, đó là cung kính đối với người đáng sợ.

Nhìn thấy phản ứng của những bình dân này, Tô Hiểu cảm thấy Thiết Chi Thủ lúc trước rất thông minh, rất có khả năng là gây thù hận khắp nơi.

Nếu là quan lại khác, gây thù khắp nơi tuyệt đối cách chết không xa, Thiết Chi Thủ thì khác, chức vị này nhất định phải gây thù với xung quanh, đây là cho lão quốc vương một loại tín hiệu, chính là tuy Thiết Chi Thủ có đặc quyền, nhưng chỉ hòa hợp với lão quốc vương, những người khác đều là kẻ địch. Mà người lão quốc vương tin tưởng nhất, chính là loại người này.

Tô Hiểu tăng nhanh bước chân, dù sao triệu kiến ngầm trên người, diễn kịch phải tập trung tinh thần.

Rất nhanh Tô Hiểu tới trước đình viện của vương cung, xung quanh đình viện không phải tường bao, mà là một vòng song sắt, trang sức song sắt là sinh vật thân chó đầu sư tử. Thân chó đại biểu quan chức của vương quốc, ý là trung thành, đầu sư tử đại biểu cho vương tộc, uy nghiêm, thủ hộ lãnh thổ.

Hơn một nghìn hộ vệ trực thuộc của vương tộc đứng ở xung quanh đình viện, trên người bọn họ mặc áo giáp màu vàng óng, cầm vũ khí dài mảnh trong tay, cơ thể thẳng tắp, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ.

Trước cửa vương cung, mấy chục hộ vệ trực thuộc trấn giữ hai bên cửa, bọn họ mắt nhìn phía trước, dường như không thấy Tô Hiểu.

Tô Hiểu trực tiếp đi vào trong vương cung.

Rầm.

Vũ khí của hộ vệ trực thuộc vươn về trước, vũ khí va chạm áo giáp phát ra tiếng va chạm chỉnh tề, bọn họ không phải ngăn cản Tô Hiểu tiến vào vương cung, mà đại biểu bọn họ thấy vị Thiết Chi Thủ là Tô Hiểu.

Các đại thần ngồi ở vị trí cao mỗi ngày từ 6-9 giờ có thể tự do ra vào vương cung, mà các chức vị đặc biệt như Thiết Chi Thủ có thể cả ngày 24 giờ ra vào vương cung.

Phần phật.

Hộ vệ trực thuộc thu hồi vũ khí trong tay, Tô Hiểu nhấc chân bước vào trong vương cung, không có bất cứ người nào ngăn cản.

Tô Hiểu đi trên đường phiến đá hoa cương khắc đầy hoa văn, hiện giờ khoảng 7 giờ sáng, bởi vậy thỉnh thoảng có quan chức mặc trang phục quý tộc đi ngang qua.

Thái độ của những quan viên này đều nhất trí, chính là có thể duy trì khoảng cách 10 mét với Tô Hiểu, thì chắc chắn sẽ không tới gần trong vòng 10 mét. Đây không phải e ngại, mà đơn thuần không muốn tới gần Tô Hiểu. Nếu như sở trường giả mị lực nhận được chức vị Thiết Chi Thủ, vậy thì nhất định sẽ khóc ngất ở WC.

Tô Hiểu rất thuận lợi tiến vào vương cung, hay là nói tiến vào một pháo đài to, nơi này chính là vương cung, chỗ tụ cư, địa điểm văn phòng cũng ở đây.

Vừa đi vào trong pháo đài, Tô Hiểu đã nghe thấy mùi hương thơm ngát, hắn tìm nguồn tỏa ra mùi thơm, chỗ cửa pháo đài bày mấy chậu tulip to.

Thành công tiến vào vương cung, vấn đề khó thứ hai xuất hiện, chính là lão quốc ở đâu. May mà lúc này có một lão đầu mặc bạch y, trên bạch y khảm hoa văn màu vàng đi tới.

Nhìn thấy ông lão này, đôi mắt Tô Hiểu sáng lên.

“Herbert ở đâu.”

Tô Hiểu mở miệng.

“Rên.”

Lão đầu bạch y hừ lạnh một tiếng, đi thẳng về phía trước.

Nhìn thấy phản ứng của ông lão này, Tô Hiểu cảm thấy bất ngờ. Ông lão này có cốt khí bất ngờ, từ khi hắn tiến vào vương cung, ít nhất gặp được hơn mười tên quan chức của vương quốc, mà những quan viên kia đều có thể trốn xa được thì trốn xa. Nhưng ông lão này thì ngược lại, lão ta không chỉ không tránh ra, trái lại còn đi thẳng về phía Tô Hiểu, nhìn dáng vẻ, dường như muốn “trong lúc vô tình” gặp thoáng qua Tô Hiểu.

Thái độ của lão đầu chẳng ra sao, có thể khiến người ta nghi ngờ chính là, Tô Hiểu không cảm nhận được địch ý rõ ràng.

Ngay khi lão đầu sắp đi lướt qua người Tô Hiểu, vai lão đầu nghiêng đi, có ý va vào vai Tô Hiểu.

Rắc một tiếng, Tô Hiểu nghe thấy eo lão đầu truyền tới tiếng giòn vang, chân lão đầu run rẩy, suýt nữa ngã xuống đất.

“Sao ngươi không né, bộ xương già của ta…”

Lão đầu nhỏ giọng mở miệng, nhưng môi lão ta hầu như duy trì không cử động.

Không thể nghi ngờ, quan hệ giữa lão đầu này và Thiết Chi Thủ tuyệt đối không phải đối địch, nhưng mà hai người phải biểu hiện đối chọi gay gắt trước mặt quan lại khác.

“Bất ngờ.”

Tô Hiểu rất phối hợp nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng.

“Eo của ta…”

Lão đầu quay lưng Tô Hiểu tiến lên mấy bước.

“Quốc vương bệ hạ ở phòng nghị sự của vương quốc, rên.”

Lão đầu cố ý cao giọng, tuy trả lời câu hỏi của Tô Hiểu, nhưng cũng hừ lạnh một tiếng. Theo tay lão ta run rẩy có thể nhìn ra, eo lão ta bị vặn không nhẹ. Nghĩ cũng phải, đụng một cái với Tô Hiểu 89 điểm sức mạnh chân thực, 87 điểm thể lực chân thực, ông lão này không ngất đi xem như là càng già càng dẻo dai.

Trong đầu Tô Hiểu suy nghĩ tư liệu Nhạc Viên cung cấp, dựa theo miêu tả, Tô Hiểu đoán được ông lão này là ai, quan tài vụ của vương quốc, Lowen Xavi, chấp chưởng quyền lực tài chính, một trong những tâm phúc của lão quốc vương.

Có người sẽ cho rằng các tâm phúc của lão quốc vương sẽ một lòng đoàn kết, trên thực tế không phải như vậy. Các tâm phúc của lão quốc vương tuyệt đối không một lòng đoàn kết, bọn họ nhất định phải có chút “mâu thuẫn nhỏ”, như vậy mới là hệ thống quyền lực khỏe mạnh.

Đương nhiên các tâm phúc của lão quốc vương sẽ có quyền lợi to lớn, nếu như những người này mỗi ngày cùng chung mối thù, vậy thì đại biểu quyền lợi của bọn họ có thể tập hợp lại, đến lúc đó lão quốc vương tuyệt đối sẽ mất ngủ.

Lão quốc vương có tổng cộng 4 tâm phúc, quan tài vụ của vương quốc Lowen Xavi, linh cẩu Heslet (chấp chưởng binh quyền quân đoàn trưởng của vương quốc), quan chấp chính Joe Valentine (phụ trách quản lý phần lớn quan chức), cuối cùng chính là Thiết Chi Thủ.

Tài chính, quân quyền, quản lý quan chức, thủ đoạn cực đoan khi cần thiết, bốn thứ này thiếu một cũng không được, nhưng nếu bốn người này liên hợp thì nguy to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận