Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 863: Xưởng phế phẩm

- Bagu mà ngươi mới nói, cụ thể một chút.

Một tay Tô Hiểu nắm súng, nòng súng bốc lên khói xanh, hắn sớm phát hiện những người này theo dõi hắn, vừa vào thành đã phát hiện. Lúc trước hắn không để ý tới, nhưng mà ngủ mấy tiếng trong quán trọ xong, những người này vẫn theo dõi hắn, vậy thì không thể nhịn.

Chuyện này chỉ có hai khả năng, một là trả thù, hai là giật tiền, Tô Hiểu nghiêng về vế sau.

Súng trong tay Tô Hiểu tiến về trước, ống giảm thanh nóng bỏng chống lên trán người đàn ông.

Xè…

Khói xanh bay lên, mùi khét truyền tới, người đàn ông hai tay bị bắn thủng, nằm trên đất hơi dịch người.

- Bagu là… Trùm ma túy, rất lâu trước đó có nghe nói, quãng thời gian trước đột nhiên xuất hiện ở tiểu trấn, quét ngang những thế lực khác, hắn ta… Thuộc hạ, rất mạnh, giết người không chớp mắt, cho nên nhanh chóng thống trị thành nhỏ, ta chỉ biết như vậy, cho chết thoải mái đi.

Người đàn ông biết mình không sống nổi, nên cầu xin chết thoải mái.

- Tổng bộ hoặc sào huyệt của hắn ta ở đâu? Xưởng phế phẩm biên giới thành nhỏ sao?

- Đúng vậy, ra tay gọn gàng chút, ngươi đánh gãy xương cổ ta đi, chúc ngươi chết không yên.

Chẳng trách người đàn ông một lòng muốn chết, lúc trước có đạn lạc bắn lên cột sống hắn ta, Tô Hiểu kéo cò súng, người đàn ông nằm trên đất bị bạo đầu.

Tô Hiểu tìm kiếm trên mấy thi thể, tìm ra mấy khẩu súng lục và ba trái lựu đạn. Mấy khẩu súng lục này không được tốt lắm, sử dụng thường xuyên, nhưng bảo dưỡng không dùng tâm, tính không không bằng khẩu súng trong tay Tô Hiểu.

Để đạn đường kính 9mm lại, ba lựu đạn để lại hai, viên còn lại rõ ràng từng va chạm, mang theo những lựu đạn như vậy bên người, những tên này tuyệt đối là kẻ liều mạng.

Thành phố này không giống với hai năm trước Tô Hiểu thấy. Hai năm trước, tuy nơi này không có pháp luật, nhưng không xuất hiện loại liều mạng thấy hơi tiền là nổi máu tham, ở trong thành nhỏ mai phục người khác.

Mà bây giờ, loại người này không hiếm thấy trong thành nhỏ, từ điểm này có thể nhìn ra, Bagu xưng bá nơi này không lâu, thậm chí không có thời gian duy trì trật tự nơi này.

Cầm bóng đêm, Tô Hiểu đi xe tới xưởng phế phẩm chỗ biên giới thành nhỏ, thành nhỏ không rộng, hắn cũng sắp thấy xưởng phế phẩm.

Mới tới gần xưởng phế phẩm, Tô Hiểu ngửi thấy mùi chua nhàn nhạt, một ống khói dựng thẳng trong xưởng phế phẩm, sương mù màu vàng nhạt tung bay.

Trước xưởng phế phẩm có mấy tên thủ vệ, những thủ vệ này đều đeo mặt nạ phòng độc, có một số thủ vệ châm thuốc lá, thỉnh thoảng tháo mặt nạ phòng độc hút mấy hơi.

Nhìn thấy những thủ vệ này, Tô Hiểu lập tức cảm thấy những người này không bình thường, trên mu bàn tay và chỗ cổ những người này nhìn thấy rõ cơ bắp nhô lên, cơ bắp nhô lên thậm chí hơi biến dạng, đây tuyệt đối không phải hiệu quả thông qua rèn luyện đạt được. Càng như tiêm vào dược vật có tác dụng phụ lớn, tăng cao cơ bắp.

Mục đích của Tô Hiểu là tiến vào xưởng phế phẩm, địa điểm hắn cần đến là nơi đó. Sau khi kiểm tra xung quanh một lát phát hiện, xung quanh xưởng phế phẩm có ít nhất mấy chục thủ vệ.

Không chỉ như vậy, trong xưởng phế phẩm có một tháp trạm gác rất cao, trong tháp trạm gác bắn ra mấy chục tia laser màu đỏ, Tô Hiểu nhận ra thứ này, đây là trang bị cảnh giới cảm ứng nhiệt.

Với tố chất cơ thể Tô Hiểu hiện giờ, muốn bí mật lẻn vào khả năng không cao, thủ vệ và cảnh giới quá nghiêm ngặt.

Tô Hiểu tới gần xưởng phế phẩm, sau khi tới gần một chút, hắn lấy lựu đạn ra, kéo chốt an toàn, nắm chặt lựu đạn.

- 1.2.3…

Tô Hiểu nhẩm tới 3, tung ra, hắn bố trí 5 giây làm nổ.

Lựu đạn đen xì bay ở giữa không trung, cuối cùng rơi xuống dưới chân năm tên thủ vệ, năm tên thủ vệ này sửng sốt, trái lại kịp phản ứng, nhưng đã quá muộn.

Bùm!

Mảnh đạn tung tóe, trong đó có ba tên thủ vệ bị nổ thành cái sàng, hai người còn lại bị sóng trùng kích nổ bay ra ngoài.

Đất vụn tung tóe, so với ánh lửa, sương mù càng nồng hơn.

Nổ tung mấy giây xong, trong xưởng phế phẩm vang lên tiếng còi báo động, lượng lớn thủ vệ lao từ trong xưởng phế phẩm ra, bọn họ mặc trang phục chiến đấu màu đen, đeo mặt nạ chống phân hủy. Mới nhìn rất giống đội chống khủng bố, nhưng mà từ đội hình hỗn loạn có thể nhìn ra, bọn họ chưa từng trải qua hệ thống huấn luyện.

Gần tâm điểm nổ tung, ba tên thủ vệ đứng dậy, hai người trong đó lắc đầu, có người bị nổ ngất, một người còn lại thì vết thương đầy người, chỗ lồng ngực tuôn ra máu tươi.

Càng kinh người chính là, hai tên thủ vệ nằm ở tâm điểm nổ tung cũng đứng dậy, nhưng mà mấy giây sau, hai người bọn họ ngã xuống đất.

Thấy cảnh này, Tô Hiểu híp mắt. Không thể nghi ngờ, với tố chất cơ thể người bình thường, sức sống tuyệt đối không ngoan cường.

Tô Hiểu nhìn ra, thuộc tính thể lực của những thủ vệ này tuyệt đối trên 5 điểm, nếu là trước đây, những người này là mặt hàng một đao miểu sát, mà hiện giờ, những tên này rất khó đối phó.

- Khế Ước Giả sao?

Thuộc tính thể lực trên người bình thường, Tô Hiểu lập tức nghĩ tới Khế Ước Giả. Nhưng mà hắn nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này, Khế Ước Giả sẽ không cam lòng làm lâu la của thế lực nào đó, huống chi trong xưởng phế phẩm có mấy chục thủ vệ.

Đám thủ vệ nhanh chóng tụ lại chỗ nổ tung, rấy nhanh, nơi này tụ tập hai mươi mấy thủ vệ.

Thấy cảnh này, Tô Hiểu biến mất trong màn đêm, đây là một cơ hội tốt lẻn vào, hắn cần phải nhanh chóng đến địa điểm chỉ định, sau đó ở lại đấy nửa tiếng. Địa điểm chỉ định đó, ở ngay trong xưởng phế phẩm.

Còi báo động trong xưởng phế phẩm vang lên thành vùng, Tô Hiểu nhân cơ hội trong xưởng hỗn loạn, thành công lẻn vào xưởng phế phẩm.

Phía sau xưởng phế phẩm có một nhà xưởng rất rộng, nhà xưởng cũ nát không thể tả, ánh đèn mờ nhạt lộ ra bên trong nhà xưởng.

Tô Hiểu ngồi xổm dưới cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh đầy nước bùn nhìn bên trong nhà xưởng.

Bên trong nhà xưởng là mấy hàng máy móc cỡ lớn, trên những máy móc này đầy tro bụi, đã lâu không sử dụng. Vị trí mặt trong nhà xưởng, mấy tên thủ vệ cầm súng trường đứng trước cửa cầu thang, cửa cầu thang đi về lòng đất. Đừng hỏi làm sao Tô Hiểu biết, nhà xưởng rách nát này chỉ có một tầng, hắn không tin cầu thang này là dẫn tới mái nhà.

Tô Hiểu giữ thăng bằng súng lục, nhắm ngay nòng súng về phía đầu một thủ vệ.

Phốc.

Tiếng súng vang lên, đầu một tên thủ vệ bắn ra huyết hoa, tên thủ vệ này ngã chổng vó.

- Enemy attack (kẻ địch tấn công).

Một tên thủ vệ nổi giận gầm lên một tiếng, tìm kiếm thứ che đậy, đồng thời đôi mắt như ưng ngắm nhìn xung quanh. Hắn ta lập tức chú ý tới cửa sổ có một cái động nhỏ, đó là dấu vết viên đạn xuyên qua.

Tên thủ vệ này nâng súng trường trong tay, bắn một phát về phía tường dưới thấp.

Pằng, pằng…

Xi măng, mảnh vụn tung tóe, súng trường bắn một phát, trên tường bị bắn ra một lỗ thủng cao thấp không đều.

Pằng pằng pằng…

Đám thủ vệ ở một bên cũng bắt đầu điên cuồng bắn về phía tường, chỉ trong nháy mắt, tường và cửa sổ bị bắn nát tan, xi măng và thủy tinh rơi đầy đất.

- Tinghuo! (ngừng bắn).

Tên thủ vệ nói tiếng anh rõ ràng không giống thủ vệ khác, hắn ta không phải binh sĩ xuất ngũ, giống như từng làm lính đánh thuê.

Pằng một tiếng, thủy tinh một bên khác nhà xưởng vỡ vụn, một viên hắc cầu được ném vào trong nhà xưởng.

- Grenades! (lựu đạn).

Thủ vệ lính đánh thuê nhào sang một bên, trốn ở chỗ kẽ hở hai hàng máy móc để không.

Bùm!

Tiếng nổ vang dội truyền tới, có mấy thủ vệ trực tiếp bị mảnh đạn bắn xuyên qua, có mấy người lại bị bắn cho lờ mờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận