Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 357: Tham Tiền

Ánh lửa lui đi, Phong Nãi đứng tại chỗ, vốn là đầu húi cua bị đốt thành đầu trọc, áo bào mục sư màu đen lóng lánh hào quang màu tím.

Nửa người trên của Phong Nãi không bị thương, nhưng hai chân bị thương rất nghiêm trọng, phủ kín vết bỏng, nếu không phải có mấy tầng tấm chắn, hai chân hắn ta sẽ bị nổ nát.

Hào quang màu xanh biếc lấp lóe, mấy giây sau vết thương của Phong Nãi khôi phục lại, hắn ta không quan tâm vết thương trên đùi, mà nhìn chằm chằm áo bào mục sư màu đen trên người.

- Đừng nát, đừng nát…

Phong Nãi bắt đầu lảm nhảm, lúc trước hắn ta bị bom quấn lấy cũng không sốt ruột như vậy, lúc này độ bền áo mục sư của hắn ta là 0, rất có khả năng sẽ nát.

Giống như nghe được khẩn cầu của Phong Nãi, hoặc bình thường Phong Nãi làm việc thiện nhiều lần, áo bào mục sư kia thật sự không nát ra.

Phong Nãi cất áo bào mục sư đi, để trần nửa thân trên.

- Cái tên này, thiếu chút nữa đã nổ nát tâm can của ta.

Tô Hiểu hơi kinh ngạc, không phải lúc này nên nói, sao nhà ngươi dám làm ta bị thương à, xem ra đây là tên tham tài.

Không nói nhiều lời vô ích, Tô Hiểu xông lên trước.

Lại tới gần Tô Hiểu lần nữa, phong cách chiến đấu của Phong Nãi thay đổi, không quan tâm trường đao chém tới trước mặt, vung lưỡi liềm trong tay chém về phía Tô Hiểu.

Xì xì.

Xì xì.

Hai dòng máu tươi gần như phun ra cùng lúc, một đao của Tô Hiểu chém lên cổ Phong Nãi, một đạo hào quang màu vàng ngăn cản lưỡi đao, chỉ có một phần nhỏ lưỡi đao đi vào trong cổ Phong Nãi.

Lưỡi liềm trong tay Phong Nãi chém về phía vai Tô Hiểu, cái liềm rất sắc, đi sâu vào vai.

Tô Hiểu lập tức biết chiến thuật của Phong Nãi là gì, đối phương muốn lấy thương đổi thương với hắn.

Nếu đối chiến với những người khác, đương nhiên Tô Hiểu sẽ không sao, nhưng rõ ràng kẻ địch trước mặt là một tên vú em, năng lực hồi phục rất mạnh.

Nhưng Tô Hiểu không lùi bước, kẻ địch đang khiêu khích, mà năng lực sinh tồn của hắn cũng rất mạnh, cho dù đối phương có thể tự cung cấp sữa, nhưng ai cười đến cuối còn chưa biết.

- Sống sót không tốt à?

Nghe thấy Tô Hiểu lẩm bẩm, Phong Nãi hơi kinh ngạc.

Tô Hiểu rút Trảm Long Thiểm từ cổ Phong Nãi ra, Phong Nãi vung liềm lên, muốn chém Tô Hiểu mấy đao.

Tô Hiểu tập trung chú ý vào trong cơ thể, hắn điều động tất cả giá trị pháp lực, bây giờ hắn còn thừa 680 điểm giá trị pháp lực.

Chuyển hóa toàn bộ những giá trị pháp lực này thành năng lượng Thanh Cương Ảnh, năng lượng màu xanh lam nhạt tràn ngập trong cơ thể Tô Hiểu, đúng lúc này, đôi mắt Tô Hiểu biến thành màu lam nhạt.

Bỗng nhiên Phong Nãi có cảm giác da đầu tê dại, chân giẫm lên đất muốn lùi ra sau, nhưng lúc này đã muộn.

Tô Hiểu chuyển tất cả năng lượng Thanh Cương Ảnh bám vào trên Trảm Long Thiểm, mặt ngoài Trảm Long Thiểm tỏa ra hào quang chói mắt, giống như biến thành một lưỡi đao lôi điện.

- Con mẹ nó ra chiêu cũng quá nhanh rồi.

Phong Nãi không biết phải nói gì, Tô Hiểu ra đại chiêu không có chút dấu hiệu nào.

Dưới hào quang lóa mắt của Trảm Long Thiểm, Phong Nãi giơ liềm lên đỡ, độ bền của liềm nhanh chóng giảm xuống, Phong Nãi rất đau lòng.

Keng.

Liềm gãy, một đao của Tô Hiểu chém ngực Phong Nãi.

Xì xì.

Máu tươi văng tung tóe ở trước mặt Tô Hiểu, trường đao phá tan bắp thịt, xương cốt, nội tạng, cuối cùng chém tới xương sống lưng của Phong Nãi thì dừng lại.

Một đao suýt chém Phong Nãi thành hai đoạn.

Khóe miệng Phong Nãi chảy máu, lảo đảo lùi về sau vài bước, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn giá trị sinh mệnh, điểm sự sống của hắn ta từ 96% giảm xuống 3%, nếu không phải thêm trạng thái “Khí tức của Thiên Sứ”, hắn ta đã tiến vào trạng thái gần chết.

- May mà không chém tới tim, bằng không chết chắc.

Phong Nãi phun máu, trong mắt tràn đầy khó mà tin, hắn ta chưa từng nghĩ tới, có ngày hắn ta thiếu chút nữa bị người ta giết lập tức.

- Mỗi ngày đều có cường nhân biến thái, hôm nay rất nhiều.

Phong Nãi thở dài, lấy hai viên kết tinh linh hồn (nhỏ) ra.

Nhìn đối phương lấy kết tinh linh hồn (nhỏ) ra, phản ứng đầu tiên của Tô Hiểu là lùi về sau, tuy hắn tiếp xúc với kẻ địch này không lâu, nhưng khả năng đối phương đầu hàng là rất nhỏ.

Phong Nãi nhét hai viên kết tinh linh hồn (nhỏ) vào trong miệng, nhai răng rắc, răng rắc.

Cảm giác không ổn xuất hiện, Tô Hiểu nhìn xung quanh.

- Ha ha, lĩnh hội được cảm nhận của ta vừa rồi đúng không, muộn rồi.

Phong Nãi ói mảnh vỡ kết tinh linh hồn (nhỏ) ra, trong tay xuất hiện một quả cầu ánh sáng cỡ quả trứng gà.

Quả cầu ánh sáng có màu vàng óng, chậm rãi trôi nổi lên.

- Khải Minh Tinh, Thẩm Phán!

Theo Phong Nãi gào thét, quả cầu ánh sáng trôi nổi giữa không trung bành trướng tới cỡ bóng rổ, tỏa ra ánh sáng màu trắng chói mắt.

Bạch quang chiếu rọi lên người Phong Nãi, thương thế của hắn ta khôi phục một ít, nhưng lúc bạch quang chiếu rọi đến vật thể khác, những vật thể kia nhanh chóng phân giải thành phấn.

Tô Hiểu xoay người chạy, nhưng khi nghe thấy tiếng cười đắc ý của Phong Nãi, Phá Toái Tinh Linh xuất hiện trong tay.

Trong lúc Tô Hiểu chạy băng băng mở “xạ kích nhìn chăm chú” ra, bắn sáu phát liên tục, tiếng cười của Phong Nãi biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Tô Hiểu hơi nhếch miệng cười sau đó bị bạch quang bao bọc, toàn thân truyền tới đau nhức.

Vù…

Bạch quang lộ từ trong nhà ga ra, mấy giây sau nhà ga bị phân giải, hóa thành bụi.

Ở phía xa nhà ga, thiếu phụ xinh đẹp thấy tình cảnh này, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

- Ta không nói dối với ngươi đúng không, đây là bắp đùi, nhưng tính khí không được, động một chút là giết người.

Một tiểu loli nói.

- Lại đánh với Phong Nãi tới trình độ này, Phong Nãi dùng cả sao Mai rồi, đây là bắp đùi siêu cấp đó, đáng tiếc không ôm được.

Thiếu phụ xinh đẹp thở dài, nhìn về phía tiểu loli bên cạnh.

- Chúc mừng ngươi Hi Lạc Lạc, từ Chức Công Giả thăng tới Khế Ước Giả.

Hi Lạc Lạc nở nụ cười, giống như có chút đắc ý.

- Lúc trước ta đã biết Chức Công Giả không phải kế hoạch lâu dài, tuy tiến vào thế giới diễn sinh lâu, nhìn thì rất an toàn, nhưng sinh tử do những người khác nắm trong tay, ở nơi tàn khốc như vậy, không có năng lực tự bảo vệ mình là không được.

Thiếu phụ xinh đẹp đánh giá Hi Lạc Lạc với vẻ đầy hứng thú.

- Hai chúng ta tạo thành nhóm mạo hiểm đi, thế nào?

Hi Lạc Lạc lộ ra vẻ trầm ngâm.

- Không phải không được, nhưng hai chúng ta đều là gà yếu, lúc chiến đấu ngươi xông lên trước hay ta lên trước?

Thủy Uyên ôm lấy Hi Lạc Lạc, cánh tay tinh tế ghìm chặt cổ Hi Lạc Lạc.

- Đương nhiên là ngươi lên trước, ta đẹp như hoa sao có khả năng làm tank.

- Thúi lắm, là ngươi tiến lên bán thịt quyến rũ.

Hi Lạc Lạc giãy dụa, cắn lên tay Thủy Uyên một cái, Thủy Uyên gào lên đau đớn buông tay ra, trên tay xuất hiện hai hàng răng nhỏ.

- Nha đầu chết tiệt này ngươi cắn thật à?

Hi Lạc Lạc chỉnh tóc, bốn cái răng nanh trắng như tuyết lộ ra.

- Mau nhìn, bên kia phân thắng bại rồi.

Hi Lạc Lạc chỉ về phía nhà ga, nhà ga đã bị san thành bình địa.

Phong Nãi lao từ trong khói lửa ra, cầm cái liềm gãy trong tay.

- Con mẹ nó ngươi đừng đuổi, bản vẽ là của ngươi.

Phong Nãi lao nhanh ra, tốc độ không tính là quá nhanh, Tô Hiểu buồn bực không lên tiếng cầm đao đuổi theo, tốc độ cũng không nhanh.

Sở dĩ Tô Hiểu đuổi chém Phong Nãi, là vì tên này muốn chạy, điểm này hắn tuyệt đối không nhẫn nhịn.

Tiếp tục đuổi theo, Phong Nãi kêu to gọi nhỏ chạy, thỉnh thoảng còn ném một trái lựu đạn, hắn ta chạy tới biển rất nhanh.

- Tuy rằng bị đuổi giết có hơi khó chịu, nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, có hứng thú gia nhập Thần Hoàng…

Phong Nãi còn chưa nói hết, hắn ta phát hiện Tô Hiểu lấy khẩu súng kia ra, hắn ta không dám nói linh tinh nữa, thả người nhảy vào trong biển rộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận