Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 487: Tiểu Mê Hồ

- Nếu mấy người chúng ta muốn cùng hành động, vậy phải đề cử ra một đội trưởng?

Lão Baltic cất bản đồ, đương nhiên là tấm bản đồ này sẽ do lão ta mang theo, lão ta hiểu rõ nhất về vùng rừng rậm màu đen, mà tấm bản đồ này mấy người đã nhớ trong đầu, ai cầm cũng không sao.

- Đồng ý.

- Bàn bạc đi.

Tô Hiểu nhìn mấy người, bỗng nhiên hắn nhớ tới một màn ở thế giới Ghoul, đó là tổ hợp với Arima, Takatsuki Sen, Thần Phụ, Kirishima Atara.

So với bốn người kia, đám lão Baltic mạnh hơn, nhưng tổ hợp hiện giờ phức tạp hơn trước, lúc trước năm người có năm mục đích, có thể nói là trong lòng có quỷ.

Mục đích hiện giờ của ba người Tô Hiểu đã biết rõ, trong đó cần quan sát nhất là Tiểu Mê Hồ.

Không sai, chính là Tiểu Mê Hồ, cho dù đối phương không biểu hiện ra dị thường, nhưng vẫn phải quan sát, đây chỉ là cẩn thận của Tô Hiểu.

Lão Baltic vẫn nằm trong danh sách quan sát của Tô Hiểu, trong cơ thể đối phương có bom không giả, nhưng tự tin mù quáng đều không có kết quả tốt.

Còn không dù huynh thì có chút không dễ phỏng đoán, tên này xui xẻo một cách kỳ lạ, nhưng năng lực sinh tồn rất mạnh.

- Ta kiến nghị để Byakuya làm đội trưởng.

Trong mắt Tiểu Mê Hồ là ý cười, đôi mắt như hai mặt trăng nhỏ.

- Ta đề cử chính ta.

Không dù huynh ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt tự tin.

- Tiểu Mê Hồ.

- Tiểu Mê Hồ.

Tô Hiểu và lão Baltic hầu như là một trước một sau mở miệng, hai người liếc mắt nhìn nhau.

- Hả? Ta là đội trưởng rồi sao?

Tiểu Mê Hồ khịt mũi, nàng ngửi thấy được mùi âm mưu.

- Đúng vậy, ngươi là đội trưởng, chuẩn bị xuất phát.

Tô Hiểu đứng dậy, Tiểu Mê Hồ cũng đứng dậy, giống như không quan tâm Tô Hiểu chỉ huy.

Bố Bố liếc nhìn Tiểu Mê Hồ, thở dài một hơi, em gái đáng yêu như vậy chết đi quá đáng tiếc rồi.

Không dù huynh cũng liếc nhìn Tiểu Mê Hồ, vừa nãy hắn ta đã nghĩ tới tình huống hiện giờ, cho nên hắn ta mới tự đề cử mình, dù sao cũng xông từ khu đất đỏ ra với Tiểu Mê Hồ, khó tránh khỏi sản sinh một ít hữu nghị.

- Một đám “sói”, tự cầu phúc đi Tiểu Mê Hồ.

Không dù huynh lắc đầu, bỗng nhiên hắn ta có cảm giác, Tiểu Mê Hồ như con cừu nhỏ trong bầy sói, hiện giờ “hai con sói” vẫn chưa đói, lúc hai con sói đói bụng…

Không dù huynh quyết định thầm trong lòng, hắn ta phải trở thành con nhím.

Đi tới gần xe bọc thép, mắt Tiểu Mê Hồ sáng lên.

- Ta lái cho, yên tâm, ta thường lái xe thể thao ở nhà đi đua xe.

Từ câu nói này có thể nhìn ra, gia cảnh của Tiểu Mê Hồ ở thế giới hiện thực không tệ.

- Tùy ngươi.

Tô Hiểu lái xe suốt đường đi cũng hơi mệt rồi.

Mấy người lên xe, Tiểu Mê Hồ ngồi vào vị trí lái.

- Chân trái ly hợp, chân phải chân ga, giữa phanh lại…

- Ngươi nói gì thế?

Không chỉ không dù huynh, những người khác cũng không nghe rõ Tiểu Mê Hồ đang nói gì.

- Không có gì, ngồi vững đi.

Tiểu Mê Hồ khởi động động cơ, sau khi đạp ly hợp, đạp chân ga cùng buông lỏng ly hợp.

“Vù…”

Xe bọc thép vọt lên một đoạn thì dừng gấp, cơ thể mấy người lay động về trước.

- Ngươi thực sự biết lái xe à?

Tô Hiểu nhìn chằm chằm Tiểu Mê Hồ, Tiểu Mê Hồ cười xán lạn nói: “Biết.”

- Lúc trước ngươi lái xe gì?

Phát hiện ánh mắt Tô Hiểu không đúng, Tiểu Mê Hồ lắp bắp.

- Lái xe… Crazyracing Kartrider có tính không?

- Xuống xe!

- Cho ta một cơ hội nữa, đường ở đây rất phẳng.

Tiểu Mê Hồ điều khiển lung tung một phen, xe bọc thép chạy về phía trước.

- Ha ha ha, thật kích thích.

Tiểu Mê Hồ nắm chặt tay lái, vẻ mặt hưng phấn.

- Dừng xe, ta lái!

Không dù huynh nắm chặt tay vịn, vẻ mặt tái xanh.

- Con mẹ nó đây không phải đường lái về phía vùng rừng rậm màu đen, đổi hướng.

Tiểu Mê Hồ đánh tay lái, xe bọc thép suýt trở thành xe tang.



Hai phút sau, Tiểu Mê Hồ ngồi ở hàng sau, không dù huynh ngồi ở vị trí lái.

- Mọi người nghe ta giải thích, ta thật sự từng lái xe.

- Câm miệng.

Tô Hiểu đang chợp mắt ở một bên mở miệng.

“Ô…”

Tiểu Mê Hồ cúi đầu, ngón trỏ trắng nõn vẽ vòng, giống như đang vẽ vòng tròn nguyền rủa Tô Hiểu. Vừa rồi Tô Hiểu trực tiếp xách nàng ra khỏi ghế lái, thiếu chút nữa dọa nàng đái ra quần.

Xe bọc thép chạy băng băng trên đường, Tô Hiểu ngồi ở hàng hai, bên cạnh là Bố Bố, tên này đang ngủ say.

- Byakuya.

Tiểu Mê Hồ mở miệng, Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn Tiểu Mê Hồ ngồi sau.

- Lúc chiến đấu ngươi muốn thuộc tính gì, trong bốn loại lực, mẫn, thể, trí có thể lựa chọn hai loại, nhưng ngươi nên lựa chọn lực, mẫn, hoặc lực, thể.

Tô Hiểu cau mày, xem ra Tiểu Mê Hồ không phải là kẻ ngốc, bốn loại thuộc tính tăng toàn năng, có thể thấy năng lực của Tiểu Mê Hồ không kém.

- Lực mẫn có thể, mẫn thể cũng được, lực trí cũng được nốt.

Tô Hiểu phát triển bốn thuộc tính, cho nên tăng hai loại thuộc tính nào cũng được.

- Không phải ngươi là cận chiến sao? Cần thuộc tính trí lực làm gì?

- Tăng giá trị pháp lực.

- Hả?

Tiểu Mê Hồ rất kinh ngạc, nhưng không hỏi kỹ.

Tuy Tô Hiểu có 1363 điểm giá trị pháp lực, nhưng năng lực của hắn tiêu hao quá nhiều giá trị pháp lực, nếu để năng lượng Thanh Cương Ảnh chấn động lên, cần tiêu hao ngàn điểm giá trị pháp lực.

Không chỉ như vậy, một số trang bị đi kèm năng lực cũng cần giá trị pháp lực.

[Tâm ý của Mikasa] tắm chắn che chở, mỗi lần mở ra cần tiêu hao 10% giá trị pháp lực.

[Bí Ngân Thánh Giới] giải trừ năng lực khống chế cần 100 điểm giá trị pháp lực.

[Hawana chi nhãn] mỗi lần sử dụng cần tiêu hao 30 điểm giá trị pháp lực.

[Spider Queen] bắn cần 100 điểm giá trị pháp lực.

Cuối cùng là song thương, nếu như luôn sử dụng bắn phá cũng tiêu hao không ít giá trị pháp lực.

Cho nên nói, cho dù có 1363 điểm giá trị pháp lực, mỗi lần chiến đấu Tô Hiểu cũng không thể tiêu pha thỏa thích.

- Ừm, đã rõ, có bài xích kỹ năng hộ thuẫn không?

Tiểu Mê Hồ không phải đang thăm dò Tô Hiểu, những thăm dò này rất hợp lý.

- Có bài xích, không cần thêm cho ta.

- Vầng sáng gia tốc?

- Không bài xích.

Nghe Tiểu Mê Hồ có ánh sáng năng lực, Tô Hiểu ngầm gật đầu, có lẽ lượng sữa của Tiểu Mê Hồ không mạnh, nhưng năng lực tăng thêm của nàng không thể khinh thường.

- Chuyện đó…

Tiểu Mê Hồ lại hỏi dò mấy vấn đề, sau khi nhận được câu trả lời, Tiểu Mê Hồ lấy một cuốn sách ra.

- Bao gồm thuộc tính, bao gồm gia tốc, bài xích phòng ngự, ừm, có phương án rồi.

Ngay lúc Tiểu Mê Hồ cân nhắc phụ trợ Tô Hiểu thế nào, bỗng nhiên xe bọc thép kêu leng keng, tia lửa văng khắp nơi, không dù huynh và Tiểu Mê Hồ rụt cổ vì sợ, mà Tô Hiểu và Bố Bố thì có biểu cảm bình tĩnh.

- Dừng xe.

Không dù huynh do dự một lát thì thắng gấp.

Tô Hiểu mở cửa lao ra khỏi xe bọc thép, động tác của hắn rất nhanh, nhưng động tác của Tiểu Mê Hồ cũng nhanh.

- Thánh khiết.

- Vũ chi hồi hưởng.

- Lực lượng tuyền.

- Vĩnh sinh.

- Cấp tốc.



Tiểu Mê Hồ còn chưa thêm trạng thái xong, Tô Hiểu đã rút song thương ra, bắn điên cuồng về phía tảng đá ở xa, đồng thời hắn xông nhanh tới trước.

Rầm rầm rầm…

Đá vụn tung tóe, sau tảng đá to ba Khế Ước Giả bị bắn không ngóc đầu lên được, hỏa lực đột ngột quá mạnh.

Ken két.

Viên đạn của song thương bắn hụt, Tô Hiểu cắm song thương vào trong vỏ súng, rút Trảm Long Thiểm ra.

Ánh đao màu lam nhạt cắt qua không khí, tảng đá to đứt đoạn theo tiếng, một Khế Ước Giả bị ánh đao chém đứt yết hầu, máu tươi bắn ra.

Tô Hiểu cầm đao xông tới phía sau tảng đá, tiếng kêu rên liên hồi, máu tươi bắn mạnh.

Một phút sau, Tô Hiểu ra khỏi tảng đá, trường đao trong tay còn nhỏ máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận