Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 942: Chó chặn đường

Tô Hiểu truyền chút Ác Ma Chi Lực lẫn vào bên trong năng lượng Thanh Cương Ảnh, bởi vì Ác Ma Chi Ấn đã tồn tại bên ngoài cơ thể hắn đã lâu, năng lượng Thanh Cương Ảnh không lập tức phệ diệt Ác Ma Chi Lực.

Đầu ngón tay gảy một cái, một viên cầu năng lượng màu lam nhạt đi vào giữa lưng nô bộc Ác Ma, cơ thể nô bộc Ác Ma cứng đờ.

- Ngươi đang làm gì thế?

Quản gia Lang đột ngột quay đầu, đôi mắt biến thành thụ đồng màu nâu nhạt, không hề che giấu sát ý tràn ngập trong đôi mắt.

- Không có gì.

Tô Hiểu không để ý tới thái độ của quản gia Lang, trải qua một vòng quan sát hắn phát hiện, cho dù là Alice hay quản gia Lang, bọn họ đều không dám khiến người chơi bị thương ngoài quy tắc trò chơi. Hay là bọn họ không dám làm Khế Ước Giả hoặc Liệp Sát Giả bị thương ngoài quy tắc trò chơi, Luân Hồi Nhạc Viên không dễ trêu.

Alice là ngụy thần trong pháo đài cổ không giả, nhưng Luân Hồi Nhạc Viên cao hơn nàng không biết bao nhiêu thứ nguyên. Ngụy thần dám khiêu khích Luân Hồi Nhạc Viên mà nói, cưỡng ép xử quyết, Alice cũng lạnh lẽo. Tô Hiểu từng tận mắt nhìn thấy Luân Hồi Nhạc Viên tiêu diệt một hắc ám long tộc, hắc ám long tộc không phải cự long có thể so sánh.

Hắc ám long tộc ở dưới uy nghiêm của Luân Hồi Nhạc Viên, chính là một tích dịch hình thể hơi lớn, một cột sáng phun thành cặn bã.

Lúc trước khi Tô Hiểu đánh nhau với Alice, hắn đều dám nói đối phương là “bại khuyển kêu rên” huống chi là quản gia Lang.

- Nô bộc Ác Ma là người hầu trung thành nhất của nữ vương Alice, hắn sẽ không giao thiệp với người ngoại lai như ngươi.

Giống như Tô Hiểu suy đoán, quản gia Lang ngoại trừ biểu lộ sát ý thì không dám trực tiếp ra tay.

Rất nhanh, ngoại trừ Tô Hiểu ra, 6 người còn lại đều tiến vào cường giả chi sâm. Tiến vào cường giả chi sâm trước tiên sẽ có ưu thế, người cuối cùng tiến vào, rất có khả năng là vì quản gia Lang không có ấn tượng tốt đối với Tô Hiểu.

- Đến lượt ngươi.

Giọng điệu của quản gia Lang có chút không kiên nhẫn, đến bây giờ, hắn ta vẫn căm ghét Tô Hiểu, đã không cần thiết che giấu. không giống như khi trận thứ nhất và thứ hai, còn giả bộ một chút.

Tô Hiểu nhấc chân tiến vào rừng rậm, đám tiểu loli trinh thám và người đàn ông đeo kính gọng vàng đã không thấy tăm hơi.

Cái mũi của Bố Bố rung động, nó không phải bắt giữ mùi, mà bắt giữ khí tức, ý rất rõ ràng:

- Chủ nhân, muốn đuổi không?

Nghiệp vụ đuổi địch của Bố Bố càng ngày càng thành thạo, nghĩ đến cũng phải, theo Tô Hiểu cùng chiến đấu, không thành thạo cũng không được.

- Tạm thời không cần đuổi, tìm hiểu rõ tình hình của cường giả chi sâm trước đã, thành phẩm chiến đấu ở đây rất cao.

Trong trò chơi thứ 4, Tô Hiểu phải cân nhắc tiền lời mỗi trận chiến và trả giá hợp lý hay không. Tiền lời cao hơn trả giá 30%, hắn mới ra tay.

“Gâu.”

Bố Bố biểu thị đã rõ, Tô Hiểu thả Sứ Đồ Chi Nhãn, lấy thứ này trinh trắc địa hình trong rừng rậm. Hắn mở năng lực Trực Cảm, năng lực nhận biết cơ sở đã hôn mê.

Sau khi Tô Hiểu rời khỏi gần nhà gỗ không lâu, quản gia Lang đi tới tầng 3, nô bộc Ác Ma còn sót lại ngồi yên trên đống gỗ.

Đôi mắt lờ mờ của nô bộc Ác Ma chậm rãi xuất hiện tiêu cự.

- Galu, két… Lỗ?

Giống như khôi phục thần trí, nô bộc Ác Ma ngẩng đầu lên, biểu cảm ngu si biến mất, hắn ta như đang trầm tư gì đó.

- Minh hữu và năng lượng của đồng tộc, cảm giác bỏng quen thuộc trong cơ thể, là Thanh Cương, sẽ không sai.

Nô bộc Ác Ma nắm chặt tượng gỗ bán thành phẩm trong tay.

- Tạm thời minh hữu còn quá nhỏ yếu, không thể liên lụy tới hắn, hắn cần thời gian trưởng thành. Loại năng lượng Thanh Cương Ảnh tinh khiết này, nhất định là đệ tử của Marvin Waltz, Diệt Pháp Chi Ảnh khác không có Thanh Cương Ảnh độ tinh khiết như vậy. Đáng tiếc, tiểu minh hữu của ta, ngươi nắm giữ không phải Đoạn Hồn Ảnh, vẫn nên tiếp tục hôn mê đi, đợi lần sau gặp mặt. Hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi đã đủ mạnh.

Ngón tay của nô bộc Ác Ma điểm lên ngực, đôi mắt lại lờ mờ lần nữa.

- Galu…



Trong cường giả chi sâm, Tô Hiểu ngồi trên một cây đại thụ, hắn đang đợi sinh vật không biết dưới cây rời đi.

Sinh vật không biết có chút tương tự mãng xà, cơ thể to cỡ vại nước, phỏng đoán cẩn thận dài ba mươi mét.

Tô Hiểu không lựa chọn giao đấu với loại sinh vật không biết này, mùi thối trên người đối phương, cách xa mười mấy mét đều có thể ngửi thấy, thứ này có kịch độc, không thể ăn.

Sinh tồn vừa mới bắt đầu, vẫn nên tìm hiểu tình hình trước hãy nói, không tiền lời không chiến đấu.

Ngay khi Tô Hiểu đợi sinh vật không biết dưới cây đi, cánh tay hắn upload được cảm giác nóng rực, là Ác Ma Chi Ấn.

Tô Hiểu kéo ống tay áo, hắn cảm nhận được rõ trong Ác Ma Chi Ấn tuôn ra chút Ác Ma Chi Lực, Ác Ma Chi Lực màu đen này hình thành hàng chữ nhỏ trên cánh tay hắn.

“Minh hữu, ngươi còn chưa đủ mạnh, kiên trì chờ đợi. Tới ngày ngươi đủ mạnh, hãy dùng tọa độ ta để lại quay về nơi này, tất cả bảo vật của Alice đều thuộc về ngơi. Ác ma tộc và Diệt Pháp Giả là minh hữu vĩnh viễn.”

Ác Ma Chi Lực trên cánh tay Tô Hiểu nhanh chóng trở về trong Ác Ma Chi Ấn, lan truyền tin này cho hắn, không cần nghĩ cũng biết là ai, nô bộc Ác Ma.

- Đợi…

Tô Hiểu lý giải ý của nô bộc Ác Ma, chính là hắn còn chưa đủ mạnh, không thể trực tiếp xảy ra xung đột với Alice, dù sao thực lực của “ngụy thần”, cách Tô Hiểu còn quá xa.

Nhắm mắt cảm nhận, quả nhiên ở trong Ác Ma Chi Ấn của hắn, Ác Ma Chi Lực ngưng tụ thành đống, đây là tọa độ nô bộc Ác Ma nhắn lại. Tọa độ của Ác Ma Cổ Bảo, với hiểu biết của Tô Hiểu hiện giờ, hắn còn chưa lý giải được cấu tạo và tác dụng của thứ này. Cũng may thứ này không có ảnh hưởng đối với hắn, còn rất bí ẩn.

Dựa vào tình huống hiện giờ, đường dây nô bộ Ác Ma là không thể thực hiện được, đối phương giống như đang ẩn nhẫn, đợi thời cơ. Còn có ý tốt lan truyền tin cho Tô Hiểu, tạm thời đừng trêu chọc Alice.

Tô Hiểu không khỏi hơi thất vọng, hắn không thích kẻ địch cách đêm. Lúc trước phân thân Alice muốn giết hắn, đó không phải là phân đoạn của trò chơi, mà là đối phương ôm sát ý rất mạnh. Bởi vậy, đương nhiên là hắn sẽ cho đối phương đại lễ, bây giờ xem ra, chuyện này không thể thực hiện.

Khi Tô Hiểu đang phiền muộn, dưới cây truyền tới tiếng bước chân.

- Bla cốc lộ lộ mộc (ngôn ngữ không biết).

- Kèn kẹt, sắt ni iluka… (ngôn ngữ không biết).

Mấy sinh vật hình người đi tới, bên ngoài cơ thể chúng nó bao trùm một tầng vảy màu bạc, không biết thuộc chủng tộc gì. Bởi vì Luân Hồi Nhạc Viên không cung cấp phiên dịch ngôn ngữ của tộc này, Tô Hiểu chỉ có thể nghe được mấy sinh vật này đang huyên thuyên bàn luận gì đó.

Có tổng cộng 5 sinh vật hình người vảy bạc, trên người bọn họ quấn vải rách, dáng vẻ như dân chạy nạn.

Bởi vì Tô Hiểu nắm giữ năng lực ngoại phóng khí tức, hắn cũng có thể che giấu hoàn toàn khí tức của bản thân, sinh vật vảy bạc dưới cây không phát hiện ra hắn. Còn Bố Bố, năng lực ẩn náu của nó…

Ánh mắt Tô Hiểu đảo qua mấy sinh vật vảy bạc, ánh mắt hắn nhanh chóng tụ tập vào một người, đối phương đang khiêng chân thú đã lột da, nhìn dáng vẻ chân thú đã ướp, để tránh bị hư.

Dựa vào chân thú này, đủ cho Tô Hiểu và Bố Bố ăn no nê. Tô Hiểu và Bố Bố đối diện nhau, chớp mắt tâm linh tương thông.

Bố Bố nhảy từ trên cây xuống, rầm một tiếng ngồi dưới đất. Nó vốn muốn ra sân với vẻ đẹp trai, nhưng gần đây mập thêm 5 cân.

“Gâu.”

Bố Bố kêu lên một tiếng đầy khí thế, ý rất rõ ràng: “Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua phải để lại chân thú!”

5 sinh vật vảy bạc sửng sốt, trái lại lộ ra nụ cười. Tô Hiểu mai phục trên cây nhìn hiểu ánh mắt của đối phương, đó là ánh mắt vượt qua chủng tộc.

Ánh mắt đó đại biểu: “Canh thịt chó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận