Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 507: Nợ Ân Tình

Nhạc Viên Tệ còn 182.590, kế hoạch đi tới sân thí luyện của Tô Hiểu bị chết trẻ, hắn liền ở lại quảng trường giao dịch, bắt đầu chế tạo bom luyện kim trung cấp.

Năm tiếng sau, Tô Hiểu có thêm 3 chai [Bí dược luyện kim đặc cấp] trong không gian dự trữ, Nhạc Viên Tệ còn sót lại 1200 điểm, giá trị pháp lực cũng tiêu hao sạch.

[Thời gian Liệp Sát Giả ở trong Luân Hồi Nhạc Viên đã tới cực hạn.]

[Sắp tới thế giới hiện thực, mong ghi nhớ điều lệ của Luân Hồi Nhạc Viên.]

[Không thể để lộ tất cả chuyện về Luân Hồi Nhạc Viên bằng bất cứ hình thức nào ở thế giới hiện thực, bằng không sẽ xử lý cảnh cáo, cảnh cáo không có tác dụng sẽ cưỡng chế xử quyết.]



[Bắt đầu truyền tống, địa điểm: Thế giới hiện thực.]

Xoa gáy, Tô Hiểu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hắn đang ở trong biệt thự cạnh biển.

Bố Bố lao ra cửa, hẳn là đến bờ biển bắt cua chơi, đứa thiếu não này rất thích bơi trong biển hoặc bắt cá.

Với năng lực của Bố Bố, mức độ gặp nguy hiểm ở thế giới hiện thực không cao, ở gần đây không có Khế Ước Giả khác, ít nhất Tô Hiểu không cảm nhận được gần đó có Khế Ước Giả.

Dựa vào ghế sofa, thần kinh căng thẳng của Tô Hiểu thả lỏng.

Không có kẻ thù, không có nguy hiểm tới bất cứ lúc nào, thế giới hiện thực thành vùng đất lành Tô Hiểu thả lỏng tinh thần.

Trở nên mạnh mẽ phải thả lỏng tinh thần, thần kinh luôn căng thẳng sớm muộn gì cũng gặp sự cố, ví dụ như Tô Hiểu xông vào cục cảnh sát lúc trước, đó chính là hành động rất lỗ mãng.

Vù vù…

Điện thoại đặt trên bàn lúc trước chấn động, có người liên lạc với Tô Hiểu, điều này khiến hắn hơi kinh ngạc, có thể gọi điện thoại tới số này không có mấy người.

Cầm điện thoại, Tô Hiểu cau mày, người liên lạc là Ngụy Đông, là người quét đường kia, chính là Khế Ước Giả có hiệu lực quốc gia.

Nghe máy, Tô Hiểu không chủ động mở miệng.

- Tô tiên sinh?

Trong điện thoại là giọng Ngụy Đông, mơ hồ có thể nghe ra hơi mệt mỏi trong giọng nói của hắn ta.

- Là ta.

Trong lòng Tô Hiểu đã đoán được đại khái, lúc trước hai bên ký hiệp ước, không có chuyện gì người quét đường sẽ không liên lạc với hắn.

Người quét đường từng giúp Tô Hiểu điều động chuyên cơ ra nước ngoài, đây là một ân tình, hiện giờ Ngụy Đông muốn ân tình này rồi.

- Gần đây thế nào?

Hình như tất cả mọi người đều thích hàn huyên.

- Đừng nói linh tinh nữa, tổ trưởng Ngụy, nói thẳng là được rồi, giao dịch luôn tốt hơn.

Ngụy Đông ở bên kia điện thoại ho khan một tiếng, trợ thủ bên cạnh hắn ta hơi bất mãn, trước đây lúc bọn họ liên lạc với Khế Ước Giả, đối phương đều rất khách sáo.

Trợ thủ há miệng, Ngụy Đông đột nhiên mở miệng, lạnh lùng liếc trợ thủ, trợ thủ lập tức thu hồi lời định nói.

- Là như vầy, gần đây có “người ngoại lai” gây sự, bọn ta chết rất nhiều người, những tên kia rất khó lần theo, hơn nữa bọn ta không thể sử dụng vũ khí nóng có quy mô sát thương lớn trong thành phố, càng quan trọng hơn những tên kia là cấp hai.

“Người ngoại lai” là xưng hô của người quét đường, cũng chính là Khế Ước Giả nước ngoài.

Khế Ước Giả xuất cảnh là chuyện rất mẫn cảm, một Khế Ước Giả ngoại quốc tương đương với một quả bom hẹn giờ, không phải là người quét đường không có năng lực đối phó đám Khế Ước Giả ngoại quốc, chỉ là khu vực ở vị trí của Ngụy Đông không có Khế Ước Giả quá mạnh, nếu yêu cầu người với loại chuyện nhỏ này, thân phận tổ trưởng của Ngụy Đông sẽ chịu xung kích, huống hồ sắp tranh cử lần nữa rồi.

- Cấp hai.

- Ta biết chuyện này hơi khó làm…

- Giao đấu với bọn họ rồi à?

- Rồi, đối phương có tổng cộng ba người.

Ngụy Đông nghiến răng nghiến lợi, một thuộc hạ hắn ta tin tưởng chết rồi.

- Gửi ảnh giao đấu ở hiện trường cho ta.

Đồng ý với yêu cầu của Tô Hiểu, mấy chục bức ảnh gửi tới, đó là một nhà xưởng bỏ hoang sụp đổ, nhà xưởng đốt lửa hừng hực.

Tô Hiểu đánh giá thực lực của kẻ địch, tuy hắn nợ Ngụy Đông một ân tình, nhưng ân tình này không đáng để hắn đi đối phó kẻ địch không thể đối kháng.

- Thời gian, địa điểm, tốt nhất là có quần áo hoặc đồ tùy thân của những người kia.

- Ngươi đồng ý rồi à?

- Ừm, chỉ có lần này, lần trước các ngươi giúp ta một lần, lần này ta giúp các ngươi, rất công bằng.

Hai bên bàn bạc xong, tắt điện thoại, Ngụy Đông thở phào một hơi.

- Tổ trưởng, vị này là?

Trợ thủ nhìn Ngụy Đông với vẻ nghi ngờ.

- Đám ngoại quốc kia quá kiêu ngạo, cho nên ta tìm sát thần dạy bọn họ làm người thế nào.

Ngụy Đông cười mỉa, hắn ta nhớ tới tình cảnh Tô Hiểu rút đao ở nhà ga lúc trước, ba người ngoại lai kia tuyệt đối không có kết quả tốt.



Nợ ơn khó trả nhất, làm xong chuyện này giúp người quét đường, hắn không muốn có quá nhiều liên quan tới những người này.

Tô Hiểu không ham muốn quyền lực, hắn chỉ ham muốn trở nên mạnh mẽ, không có nguyên nhân, chỉ đơn thuần là muốn trở nên mạnh mẽ mà thôi, trở nên mạnh mẽ chính là chuyện rất có cảm giác thành công và vui sướng, không cần quá nhiều nguyên nhân.

Trước khi Ngụy Đông tắt điện thoại đã cho Tô Hiểu một hộp thư và một điện thoại liên lạc.

Lấy laptop ra, Tô Hiểu đăng nhập hộp thư kia, bắt đầu kiểm tra tài liệu bên trong.

Ba Khế Ước Giả đến từ ba quốc gia, mục đích đến bổn quốc không rõ, có một số chuyện có thể xác nhận, đó chính là ba tên này rất hung hăng, còn kiêu ngạo không kém.

Ba người đến ngày đầu tiên vào ở một khách sạn 5 sao, người quét đường ở địa phương đó tìm tới cửa, dù sao loại phương thức “lén nhập cảnh” này rất không được hoan nghênh, huống hồ bọn họ còn mang theo vũ khí.

Tối đó ba người không xảy ra ma sát với người quét đường, cũng ký một bản hiệp ước, đồng ý xuất cảnh trong vòng năm ngày, hơn nữa trong vòng năm ngày sẽ không rời khỏi thành phố.

Đáng tiếc chính là, tối đó có một người không quản được phía dưới của mình, kéo một nhân viên phục vụ nữ trẻ tuổi vào trong phòng, không cần phải nói cũng biết rõ.

Dưới cái nhìn của tên kia, xảy ra chuyện như vậy là vì nhân viên phục vụ nữ quá gợi cảm, hơn nữa đây chỉ là việc nhỏ, người quét đường sẽ không vì chuyện như vậy mà trở mặt với bọn họ.

Rất hoan đường sao? Ở trong nhận thức của quốc gia nào đấy đúng là như vậy.

Ba người không ngờ tới chính là, người quét đường lập tức tìm tới cửa, hai bên càng bàn càng tức giận, cuối cùng giao đấu.

Bình thường Khế Ước Giả trị an ở khắp nơi đều là cấp một, đấu với ba tên cấp hai, cảnh tượng có thể tưởng tượng được.

Tình cảnh của Ngụy Đông hiện giờ đặc biệt, nếu như cầu xin tổng bộ, tìm mấy chục Khế Ước Giả cấp hai cũng không có vấn đề, nhưng hắn ta không thể.

Kiểm tra thông tin sau, Tô Hiểu thu dọn hành lý, mang theo một ít tiền sau đó rời đi.



Một ngày sau, thành phố bên cạnh.

Trong một đống dân cư, đây là cứ điểm tạm thời của người quét đường, phụ trách đón tiếp Tô Hiểu là một ông cụ gác cổng. Ai có thể ngờ tới, lão đầu mặt mũi nhăn nheo ôn hòa cũng là một Khế Ước Giả.

- Tô tiên sinh, đây là manh mối bọn ta nắm giữ.

Lão đầu giao một túi tài liệu cho Tô Hiểu, mở túi tài liệu ra, bên trong là mấy phần tài liệu và một mảnh vải rách.

Tài liệu giới thiệu tỉ mỉ thân phận của ba tên “người ngoại lai”, ba tên này đều là phạm tội ở bổn quốc sau đó chạy trốn, ba người thành lập một tổ chức tương tự lính đánh thuê, nhận một số “việc bẩn” người bình thường không làm được, từ đó nhận được lượng lớn tiền tài và tài nguyên.

Bình thường Khế Ước Giả có không ít tiền, nhưng ba người này là loại khác, bọn họ có thể vì tiền mà làm rất nhiều chuyện.

Tô Hiểu để tài liệu xuống, suy nghĩ mục đích của ba người.

Hắn không phải là điều tra ba người hoàn toàn, mà tránh bị cuốn vào một số sự kiện.

Mau chóng diệt ba người này, sau đó quay về chỗ biệt thự ở bờ biển, sắp tới hành động khiêm tốn một chút.

Lấy miếng vải rách trong túi ra, đây là một mảnh quần áo của một tên người ngoại lai, có miếng vải rách này thì mọi việc đơn giản hơn rồi.

Tô Hiểu đặt vải rách trước mặt Bố Bố, Bố Bố ngửi một cái sau đó đi ra ngoài.

Hai tiếng sau, Bố Bố đã khóa chặt được mùi của người ngoại lai.

Hiện giờ là buổi trưa, không thích hợp ra tay, hắn không muốn khiến người khác chú ý.



Đêm, 1 giờ rạng sáng.

Tô Hiểu mặc đồ đen, khiêng vỏ đao, bên trong chứa một thanh đao sắc, Đường Hồng.

Cõng bóng đêm ra cửa, Tô Hiểu và Bố Bố nhanh chóng tiến lên.

Một tiếng sau, Tô Hiểu đến khu biệt thự ở rìa thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận