Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 220: Đội Ám Sát Khủng Bố

Một đám người mặc đồ đen đi tới, đi đầu là một tên béo vóc người mập mạp, mặt bóng loáng, đeo đầy vàng trên người.

- Ngươi là ai, nhanh cút ra khỏi phố Hoa, nói cho ngươi biết, cho dù có thù oán ngươi cũng không thể báo ở đây, biết chuyện làm ăn ở đây do ai làm chủ không, lập tức cút cho ta, tối nay đúng là mất hứng, đội thị vệ chó má lại dám tới phố Hoa, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của lão tử.

Thái độ của tên mập ngang ngược, dùng ngón tay chỉ vào mũi Tô Hiểu, mười ngón tay đeo nhẫn đủ loại kiểu dáng, xem ra hắn ta kiếm được không ít tiền từ người gái.

Ánh đao lướt qua, một chiếc đầu béo bay lên.

Người khác khách sáo với Tô Hiểu, Tô Hiểu cũng sẽ khách sáo với người đó, nếu người khác chỉ vào mũi của hắn, hắn sẽ khiến đối phương bay đầu.

“A! !”

Tiếng phụ nữ gào thét truyền tới.

- Đội ám sát làm việc, những người không liên quan nhanh rời đi.

Đám đàn ông mặc đồ đen vừa rồi tươi cười đầy mặt, lúc này toàn thân bọn họ run cầm cập, bọn họ chỉ là du côn ở xóm nghèo, mà đội ám sát là đội giết người thay đế quốc, hai bên không thể so sánh.

- Dạ, dạ, đại nhân, bọn ta lập tức cút ngay.

- Nhanh… Chạy mau.

Những tên du côn này ăn mặc rất chỉnh tề, mặc âu phục màu đen, nhưng như vậy không thay đổi được bản tính chỉ thích bắt nạt kẻ yếu của bọn họ.

Bên đường xảy ra án mạng, trong chớp mắt những khách làng chơi ở xung quanh hóa chim muông chạy tán loạn, bọn họ tới đây tìm niềm vui, không phải tới tìm cái chết.

Chưa tới hai phút phố Hoa náo nhiệt biến thành phố quỷ.

Tô Hiểu tìm kiếm vết máu ở ven đường trên đường phố, nhưng vết máu bắt đầu ít hơn.

Từ bỏ tìm kiếm vết máu, trước đó Tô Hiểu vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ, giống như hắn có thể cảm nhận được phương hướng của Akame.

Phải biết rằng phố Hoa có rất nhiều người, sau khi Akame che giấu khí tức thì tìm kiếm sẽ khó khăn, Akame từng là sát thủ do đội ám sát bồi dưỡng ra, bản lĩnh như vậy rất mạnh, bằng không Tô Hiểu sẽ không tìm kiếm đối phương theo vết máu, so với Akame, lần theo Leone dễ hơn nhiều.

Có mọi người ở đây, hắn chỉ có thể cảm nhận được Akame một cách mơ hồ, giống như trong cơ thể Akame có một vài thứ gì đó của hắn?

Không nên nghĩ quá nhiều, hắn chỉ từng chiến đấu với Akame mà thôi…

Mà theo không ngừng truy kích, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, hắn còn có thể cảm nhận được thứ thuộc về hắn trong cơ thể Akame đang chậm rãi tiêu tan.

Bỗng nhiên trong đầu Tô Hiểu lóe lên một ý nghĩ, năng lượng Thanh Cương Ảnh!

Năng lượng Thanh Cương Ảnh là do giá trị pháp lực trải qua phương pháp đặc biệt chuyển hóa ra, giá trị pháp lực là từ trong cơ thể hắn mà ra, năng lượng Thanh Cương Ảnh cũng là năng lượng trong cơ thể hắn, là đồ của hắn, có thể cảm nhận được mơ hồ là chuyện bình thường.

Nhắm mắt đứng trên đường phố, tiếng thét chói tai và hoảng sợ chạy trốn ở xung quanh chậm rãi biến mất, cảm giác nhỏ bé tới mức tận cùng.

Nhà nhỏ ba tầng ở bên trái đằng trước cách 300 mét, Akame ở đó.

Tô Hiểu bước nhanh về phía tòa tiểu lâu kia, nhưng trên phố Hoa xuất hiện một đám người cầm đao.

Tuy những người này ăn mặc khác nhau nhưng mỗi người đều là tên sát nhân, tay từng dính máu.

Nếu là người bình thường nhìn thấy đám người này sẽ run chân, còn Tô Hiểu chỉ nghiêng đầu nhìn bọn họ.

- Các hạ là người của đội ám sát nào, ta là cháu của đại thần, cũng chính là lão đại của phố Hoa, báo tên đội mình đi huynh đệ, tránh để “người một nhà” tổn thương hòa khí.

Người đến là người đàn ông trung niên da ngăm đen, người đàn ông trung niên này có đôi mắt tam giác thâm độc, túi mắt rất nặng, vừa nhìn là biết bị tửu sắc ép khô cơ thể.

- Ba.

Nghe thấy câu trả lời của Tô Hiểu, sắc mặt cháu của đại thần thay đổi, đội ám sát thứ ba là đội ám sát do Esdeath quản lý.

- Ha ha, người một nhà cả, ta tên là Carlos, sau này nếu cần phụ nữ thì cứ tới tìm ta, bất luận là vóc người gì, tuổi tác gì đều có cả.

Thái độ của Carlos nhanh chóng quay ngược lại, âm u trên mặt đã biến mất.

- Hiện giờ có công việc trên người, hẹn gặp lại.

Tô Hiểu bước nhanh về phía tòa nhà có Akame.

Carlos thấy một màn này thì trong lòng căng thẳng.

- Đợi đã.

Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Carlos.

- Không thể kiểm tra nơi này được, đội ám sát của Esdeath đại nhân cũng vậy, trừ phi Esdeath đại nhân tới, phố Hoa là nơi làm ăn của đại thần, ta chỉ là chân chạy vặt mà thôi, ngươi đừng làm khó ta.

Thái độ của Carlos rất kiên quyết.

- Ngươi muốn ngăn cản ta bắt thành viên của Night Raid sao?

Cánh tay đang vươn ra của Carlos dừng lại, cho dù lão ta là cháu của đại thần cũng không dám ngăn cản bắt thành viên của Night Raid, huống hồ lão ta chỉ là một trong mười bảy đứa cháu của đại thần.

- Huynh đệ nói đùa rồi.

Carlos ra hiệu với thuộc hạ ở phía sau, một túi bảo thạch nhanh chóng xuất hiện trong tay Carlos.

- Huynh đệ duy trì trị an ở phố Hoa bọn ta cực khổ rồi, đây là phí khổ cực.

Carlos lặng yên đưa một túi bảo thạch, những bảo thạch này đủ cho bình dân cơm áo không lo sống mấy chục năm.

Tô Hiểu nhận lấy bảo thạch, không nhận sẽ càng phiền phức, thực ra đây là phí bịt miệng, có khả năng tình cảnh trong phòng không được tốt lắm.

Tiến vào nhà nhỏ ba tầng, Tô Hiểu đi thẳng tới gian phòng trong cùng ở tầng một, năng lượng Thanh Cương Ảnh ở trong cơ thể Akame đã tiêu tan, hắn chỉ có thể khóa chặt vị trí của đối phương một phút trước.

Tuy thân phận đội ám sát mang đến nhiều tiện lợi, nhưng cũng có điểm bất tiện.

Ví dụ như vừa rồi, nếu như Tô Hiểu không phải là người của đội ám sát, hắn vốn dĩ không cần phí lời với Carlos.

Đi tới trước gian phòng, Tô Hiểu kéo cửa phòng ra.

Sương khói màu tím bay từ trong phòng ra, sương khói này có mùi rất đặc biệt.

Đây là loại dược vật làm thần trí mơ màng, Tô Hiểu lập tức phán đoán ra.

Nín thở đi vào phòng, đây là một gian phòng rộng hai trăm mét vuông, trong phòng không có những vật khác chỉ có phụ nữ, phụ nữ đầy đất, ít nhất phải mấy chục người.

Những người phụ nữ này mặc quần áo rộng nằm trên sàn nhà màu vàng, trên mặt lộ ra nụ cười ngu ngốc.

Dùng dược vật làm thần trí mơ màng để khống chế phụ nữ, là thủ đoạn thường dùng ở phố Hoa.

“Ha ha ha ha ha.”

Một người phụ nữ thần trí mơ hồ ôm lấy chân Tô Hiểu, cơ thể bại lộ, nàng nở nụ cười nhìn có vẻ ngu si.

Trong phòng tràn ngập sương khói màu tím sẽ gây cản trở tầm mắt, có khả năng Akame xen lẫn trong những người phụ nữ này.

- Mở cửa sổ ra, bật đèn lên.

Tô Hiểu cảnh giác quan sát bốn phía, Carlos lập tức bảo thuộc hạ làm theo.

Gian phòng sáng hơn, gió đêm thổi tan sương khói màu tím, Tô Hiểu cầm đao đứng tại chỗ, chuẩn bị nghênh đón Akame đột nhiên chạy trốn bất cứ lúc nào.

Không khí trong lành tràn vào trong phòng, những phụ nữ ở trong phòng chậm rãi khôi phục thần trí.

- Xảy ra chuyện gì thế, đến giờ rồi à?

- Ha, nhanh thật, còn chưa đủ thoải mái.

Những người phụ nữ này hà hơi liên tục ngồi dậy, đều vô cùng phờ phạc.

- Đứng dậy xếp thành một hàng cho ta.

Carlos kêu to một câu, những người phụ nữ này đều rất sợ Carlos, ngoan ngoãn xếp thành một hàng.

Tô Hiểu lần lượt kiểm tra từng gương mặt đám phụ nữ này, không thể chỉ nhìn xem trên người bọn họ có máu hay không, Akame có thể đổi quần áo với những người phụ nữ này.

Cầm lưỡi đao sắc trong tay Tô Hiểu muốn những người phụ nữ này hơi sợ hãi, cơ thể cong lại, đầu cúi xuống.

Năm phút sau Tô Hiểu kiểm tra xong gương mặt từng phụ nữ, nhưng không phát hiện ra Akame.

Chuyện này khiến hắn hơi nghi ngờ, lẽ nào Akame nhảy cửa sổ chạy mất?

Kiểm tra ba cửa sổ trong căn phòng, không phát hiện ra dị thường trên cửa sổ, Tô Hiểu lại kiểm tra vách tường xung quanh.

- Đi ra ngoài hết cả đi.

Phụ nữ ở trong phòng lục tục ra ngoài, thuộc hạ của Carlos cũng ra ngoài theo.

- Huynh đệ đội ám sát, không bằng tối nay ở đây đi, ta sẽ tìm phụ nữ cho ngươi thả lỏng? Ngày hôm nay có một nhóm mới tới, tuyệt đối sạch sẽ.

- Không cần, ngươi cũng có thể rời đi rồi.

Carlos lúng túng ho nhẹ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng, lão ta không thể đắc tội Tô Hiểu được.

Carlos có thể trở thành lão đại của phố Hoa, nói lên lão ta không phải là kẻ ngốc, sau khi Tô Hiểu để lộ thân phận, lão ta chưa từng lộ ra địch ý.

Tô Hiểu cẩn thận lục soát trong phòng, Akame chạy trốn ngay dưới mắt hắn, khiến hắn có chút không cam tâm.

Ngay lúc Tô Hiểu kiểm tra gian phòng mười mấy lần, chuẩn bị từ bỏ, bỗng nhiên hắn phát hiện một vệt màu đỏ nhạt ở góc sàn nhà.

Ngón tay hắn khẽ chạm lên vết màu đỏ, là máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận