Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 927: Vòng thứ ba trò chơi, lừa gạt

Rất nhanh, thịt Độc Long trước người một Khế Ước Giả bị ăn sạch, người kia là tiểu loli trinh thám!

Không sai, chính là tiểu loli trinh thám, lúc trước mỗi khi nàng ăn một miếng nhỏ thịt Độc Long đều kinh hồn bạt vía, nhưng sử dụng búp bê kia xong, nàng bắt đầu ăn như hùm như sói.

Nấc…

Tiểu loli trinh thám chịu được, nàng vỗ cái bụng hơi nhô lên của mình.

Tiểu loli trinh thám không chỉ ăn sạch thịt Độc Long, ngay cả phần điểm tâm ngọt của nàng cũng cùng ăn luôn.

- Đây là bữa ăn đắt giá nhất của ta, giá trị 65 vạn Nhạc Viên Tệ.

Tay tiểu loli trinh thám vươn vào trong áo, xoa bụng hơi nhô lên của mình, vẻ mặt sinh vô khả luyến.

- Chúc mừng ngươi, thông qua vòng thứ hai trò chơi.

Quả gia Lang tiến lên, ra hiệu tiểu loli trinh thám đi theo hắn ta, hai người đi tới chỗ cánh cửa khi Alice đến, Tô Hiểu mơ hồ nhìn thấy cầu thang qua khe cửa, hẳn là đến tầng ba.

Lúc trước Tô Hiểu từng hỏi dò Toa, cổ bảo có tổng cộng mấy tầng, Toa trả lời không rõ, chỉ nói câu: “Đối với người chơi mà nói, cổ bảo có tổng cộng năm tầng”.

Quản gia Lang cũng từng tiết lộ một tin, chính là ba trận đầu trò chơi dùng quy tắc cố định, nói cách khác người chơi không thể tự do hành động. Trận đầu là súng lục vận mệnh, trận thứ hai là Mỹ Thực Thiên Quốc, nội dung trận thứ ba tạm thời không rõ.

Còn tầng thứ tư và tầng thứ năm của cổ bảo, độ tự do của hai tầng này hẳn là hơi cao, thông qua năm tầng trò chơi, thì có thể qua cửa trò chơi, trở về Luân Hồi Nhạc Viên, cũng nhận được chứng nhận cường giả.

Tô Hiểu đã hiểu đại khái tình huống của trò chơi Ác Ma Cổ Bảo, chỉ cần qua cửa ải Mỹ Thực Thiên Quốc này, chỉ còn lại ba trò chơi, trong đó một trận hẳn là không liên quan tới chiến đấu. Còn hai trận cuối cùng, rất có khả năng dính đến chiến đấu, cường độ chiến đấu hẳn là không thấp.

Khi suy nghĩ, Tô Hiểu đã “ăn sạch” thịt Độc Long, trong đó hơn nửa tiến vào bụng Bố Bố.

Bố Bố nhấp một hớp dược tề số 1 an ủi, vẻ mặt rõ ràng là: “Còn thịt thăn không, bản gâu có thể ăn mấy cân.”

Thịt cự long không phải rau cải trắng, đương nhiên là Tô Hiểu không lấy được, nhưng hắn dự kiến sau này ở tình cảnh nào đó, chính là khi Bố Bố nhìn thấy cự long, ý nghĩ đầu tiên tuyệt đối là cự long kia ăn ngon không, hay là ăn kiểu gì, rán hay là nướng, hoặc là hấp, chần nồi lẩu cũng không tệ.

Thịt cự long rất mỹ vị, nhưng Tô Hiểu không có tâm tư suy nghĩ vấn đề này, hắn còn một phần điểm tâm ngọt chưa đối phó.

Điểm tâm ngọt là một miếng bánh gato hình tròn, màu trắng như tuyết, trên cùng tô điểm một quả anh đào.

Đầu to của Bố Bố tiến lên trước, ánh mắt biểu đạt ý là: “Yêu nghiệt phương nào, chủ nhân ngài tránh ra, để bản gâu đến.”

Tô Hiểu đè đầu to của Bố Bố lại, hắn cắt một miếng bánh nhỏ, cho vào miệng.

Năm giây, mười giây, nửa phút… Một phút trôi qua, không xảy ra chuyện gì.

- Ăn xong!

Lão đại Quốc Túc vỗ bàn, dọa miêu nữ ở bên cạnh dốc toàn lực ứng phó thịt Độc Long sợ hãi, miêu nữ đột nhiên nghiêng đầu.

- Lại hô chơi chết ngươi! Hù chết bà đây!

- Xin… Xin lỗi!

Lão đại, lão nhị Quốc Túc hoàn thành vòng thứ hai, hai người có thể nói là nhẹ như mây gió, gương mặt lão tam cách đó không xa thì vàng như nghệ, trong khoảng thời gian ngắn hắn ta sử dụng nhiều loại dược tề khôi phục, chỉ dựa vào năng lực trị liệu, không đỡ nổi phần thương tổn do lão đại, lão nhị Quốc Túc mang tới.

Năng lực kết nối sinh mệnh của ba người rất giỏi, cho dù là thương tổn ma pháp chân thực cũng có thể trải phẳng, nhưng mà thương tổn chân thực chỉ quên các loại miễn giảm, mà kết nối sinh mệnh trải phẳng chính là chịu đựng thương tổn cuối cùng, quá trình phán định ở sau thương tổn chân thực, không phải cấp độ ở bên trên thương tổn chân thực.

Ba người Quốc Túc cũng rời đi theo quản gia Lang, trên bàn ăn bao gồm Alice bên trong, còn thừa năm người.

Tô Hiểu ung dung thong thả ăn bánh ngọt, thứ này là đồ ăn bình thường, khiến người ta cảm thấy bất ngờ, khi ăn hết bánh ngọt xong, nhắc nhở xuất hiện.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã thông qua trò chơi thứ hai.]

[Liệp Sát Giả hoàn thành khảo hạch Mỹ Thực Thiên Quốc, +15% vĩnh viễn kháng tính độc tố, mỗi phút +4 vĩnh viễn tốc độ khôi phục giá trị sinh mệnh.]



Đối với thực lực tăng lên mà nói, khen thưởng này rất tốt, Tô Hiểu gặp phải rất nhiều kẻ địch dùng độc, +15% chống độc nhìn có vẻ không nhiều, trên thực tế có thể giúp hắn miễn giảm nhiều thương tổn loại độc, huống hồ khen thưởng còn tăng tốc độ khôi phục giá trị sinh mệnh.

So với tăng lên của Tô Hiểu, tăng lên của Bố Bố chỉ có thể dùng kinh người để hình dung, con hàng này ăn thịt rồng không biết cao hơn nó bao nhiêu cấp độ.

Tạm thời Tô Hiểu không đi xem biến hóa thuộc tính của Bố Bố, hắn đang quan sát, quan sát ai chết trong vòng này.

- Việc nhỏ như con thỏ.

Bì Bàn cũng ăn sạch đồ ăn trong đĩa, tuy ngoài miệng hắn ta rất cứng rắn, nhưng gương mặt hơi xanh xao.

Bì Bàn đứng dậy, mới đi được ba được đã rầm một tiếng ngã xuống đất, đây không phải ăn thịt Độc Long, rõ ràng là ba bước rắn cắn, đi ba nước nằm thẳng cẳng.

Khoảng mười mấy giây sau, Bì Bàn cử động, con hàng này chỉnh kiểu tóc trước, sau đó đứng dậy.

- Khụ… Không có vấn đề gì lớn.

Nếu khóe miệng Bì Bàn không có máu tươi chảy ra, Tô Hiểu sẽ tin lời đối phương.

Bì Bàn bước moonwalk đi tới lối vào tầng ba, cho dù phun ra máu hắn ta cũng phải để lại bóng lưng phóng khoáng.

Cứ như vậy, chỉ còn miêu nữ và người đàn ông đeo kính gọng vàng chưa hoàn thành trò chơi, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là cay đắng.

Giá trị sinh mệnh của miêu nữ dưới 20%, trước người nàng còn thừa một miếng nhỏ thịt Độc Long, ăn nữa sẽ chết.

Phương pháp của Tô Hiểu hai người cũng muốn lặp lại, nhưng mà sinh vật loại Sử Ma không thể tham dự trò chơi, Bố Bố là Servant của Tô Hiểu, thân phận cao hơn Sử Ma nhiều, nó thậm chí còn có không gian dự trữ riêng.

- Còn thừa 1 phút.

Quản gia Lang nhìn chằm chằm hai người, kết quả có thể tưởng tượng, bởi vì sắc mặt hai người rất khó coi.

- Hình như… Không còn biện pháp nào khác.

Miêu nữ hít sâu một hơi, một tay nàng nắm lấy miếng nhỏ thịt Độc Long trên bàn, nuốt luôn vào, cũng nhét luôn bánh ngọt vào miệng.

Miêu nữ đang đánh cược, đánh cược khống chế của bản thân đối với năng lực tiêu hóa, khi nó ở trong dạ dày, miếng thịt Độc Long kia bị một tầng lưới màu trắng bảo vệ.

Cuối cùng miêu nữ đánh cược thắng, khi nàng hoàn thành trò chơi, hiệu quả “máu tanh mã não” biến mất, khi giá trị sinh mệnh còn sót lại 7%, miêu nữ rơi vào trạng thái gần chết sử dụng dược tề khôi phục.

Miêu nữ thông qua mạo hiểm, người đàn ông đeo kính gọng vàng cười khổ một cái.

- Quản gia Lang, ta sử dụng quyền hạn kia.

Chỗ cường đại của sở trường giả mị lực được thể hiện vào lúc này, người đàn ông đeo kính gọng vàng vừa dứt lời, quản gia Lang tiến lên trước, lấy đi thịt Độc Long còn lại tảng lớn và điểm tâm ngọt.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng thở dài, đi về phía tầng ba, độ thiện cảm của hắn ta và quản gia Lang mất sạch, vì chút độ hảo cảm này, lúc trước trong vòng ba ngày, hắn ta vẫn luôn giúp quản gia Lang làm việc, không có bất cứ tiền lời gì, chỉ được chút độ hảo cảm này.

- Khiến người ta bất ngờ, toàn bộ đều thông qua.

Alice cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau miệng.

- Vị dũng sĩ này, trò chơi thứ ba sắp bắt đầu, đi theo ta.

Alice bỏ khăn xuống, mỉm cười nhìn về phía Tô Hiểu.

- Nhanh như vậy sao?

- Đương nhiên, trận thứ ba là hoạt động sau khi ăn, hơn nữa trong mấy ngày này chư vị đều chưa được nghỉ ngơi, trò chơi thứ ba chính là để chư vị “nghỉ ngơi”.

Tô Hiểu, Alice, người đàn ông đeo kính gọng vàng đi tới cầu thang lên tầng ba, quản gia Lang ở lại tầng hai, trò chơi thứ ba không cần hắn ta chủ trì.

Nội dung trò chơi thứ ba là lừa gạt, thật và giả, lời nói dối và lừa dối, vấn đề hạt nhân chỉ có một, đó là ai mới là Alice.

Khi Tô Hiểu đi về phía tầng ba, Bố Bố theo sau hắn bước tiến hơi kỳ lạ, Tô Hiểu không quan tâm điểm ấy, Bố Bố ăn thịt Độc Long xong thuộc tính tăng lên phạm vi quá lớn, nó cần một khoảng thời gian để thích ứng, huống hồ loại tăng thuộc tính này còn tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận