Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 445: Báo Đáp Của Nguy Hiểm Cao

[Liệp Sát Giả giết chết tù trưởng người Asenman].

[“Tù trưởng người Asenman” là nhân vật then chốt trong khu vực đất đỏ, nhận được 8% Thế Giới Chi Nguyên, hiện nhận được tổng cộng 8% Thế Giới Chi Nguyên.]

[Liệp Sát Giả nhận được kiện hàng của tù trưởng.]

Tô Hiểu nằm ngửa trên sườn núi, hắn nghỉ ngơi chưa được bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Mất công sức ngồi dậy, Tô Hiểu ngắm nhìn xung quanh.

Ở trên sườn núi phía xa, mơ hồ có một bóng người chạy rất xa, bóng người này rất dễ thấy trong đêm đen, toàn thân trắng toát, vốn không mặc quần áo.

Đó là người anh em không dù, không thể không nói, lực sinh tồn của người anh em không dù rất ngoan cường, lúc trước bị mâu gỗ đâm thủng mắt, hắn ta vẫn không chết.

Tuy không chết, nhưng một đường bất hạnh khiến người anh em không dù sống dở chết dở.

Sau khi thấy Tô Hiểu chiến đấu với thổ dân da đỏ trên sườn núi, ý nghĩ duy nhất của người anh em không dù là chạy trốn.

Ba tên thổ dân da đỏ đã có thể đè hắn ta xuống đất rồi, mãnh nhân trên sườn núi cùng đối phó mấy chục tên, cuối cùng lại chiến thắng, người anh em không dù sợ tới mức không dám thở mạnh.

Sau khi chỗ sườn núi kết thúc chiến đấu, người anh em không dù khôi phục được một chút thể lực, tuy vị mãnh nhân kia đã hết sức, nhưng người anh em không dù không muốn đi mạo hiểm, phản ứng đầu tiên của hắn ta là chạy trốn, chạy trốn càng xa càng tốt.

Sống sót là được rồi, tên mãnh nhân kia, hắn ta đều không muốn tới gần chiến trường của đối phương.



Lúc Tô Hiểu chú ý tới người anh em không dù, người anh em không dù đã chạy rất xa.

- Ha ha ha, lão tử sống rồi, đại nạn không chết tất có hậu phúc, mẹ kiếp… A! !

Sau khi người anh em không dù chạy tới khoảng cách an toàn thì bắt đầu kêu to đắc ý, giống như phát tiết buồn bực trong lòng, nhưng kêu to lại biến thành tiếng kêu thảm thiết, mà âm thanh này lại càng ngày càng xa.

- Bên kia, hình như là vách núi…

Nếu như Tô Hiểu nhớ không nhầm, bên kia đúng là vách núi, ban ngày hắn đã quan sát qua địa hình gần đây.

Người anh em không dù mới thoát khỏi bộ lạc thổ dân thì “Nhảy vực tự sát”.

Bố Bố nhìn phương hướng người anh em không dù biến mất, mặt chó sắp sưng thành bóng cao su hơi buồn bực, ánh mắt giống như muốn nói: “Tên này đúng là biết chơi”.

Trước tiên không quan tâm “đường đi đặc sắc” của người anh em không dù, Tô Hiểu nằm trên đất nghỉ ngơi một lát, cơ thể cơ bản khôi phục tri giác.

Cầm lấy [Kiện hàng của tù trưởng] ở bên cạnh, đây là vật phẩm tương tự rương báu, vật phẩm này hắn từng nhận được một lần ở thế giới chiến tranh.

Loại “rương báu” đặc biệt này còn tùy, có khả năng xuất hiện vật phẩm giá trị rất cao, cũng có thể mở ra một vật phẩm không đáng giá một đồng.

Cất [Kiện hàng của tù trưởng], tình huống hiện giờ không thích hợp mở rương, Tô Hiểu rút mấy cây mâu gãy cắm trên người ra, đau nhức kích thích thần kinh của hắn, trước mắt hắn biến thành màu đen.

Khâu vết thương và quấn băng vải lại, Tô Hiểu thở phào một hơi.

Nhìn bộ lạc không một bóng người ở phía xa, kẻ địch đã giải quyết, đến lúc thu hoạch rồi, hắn đã bụng đói cồn cào.

Đi xuống sườn núi, Tô Hiểu cầm đèn pin tìm kiếm trong bộ lạc, thuận tiện chém lên người thổ dân da đỏ bị thương nặng.

Trong bộ lạc có mấy chục cái lều, tìm kiếm cũng không đơn giản.

Trong mỗi lều đều có thịt khô, nhưng dáng dấp những thịt khô này khả nghi, Tô Hiểu không ăn những thịt khô này.

Tìm từng gian lều, hắn nhanh chóng tìm tới lều ở trung tâm.

Tuy trong gian lều này cũng đơn sơ, nhưng bên trong có không ít thứ.

Tìm kiếm một lát, thu hoạch của Tô Hiểu không nhỏ, hắn tìm được một “con heo nướng”, tuy sinh vật này không có khả năng là heo, nhưng nhất định ăn được, đây là vật phẩm được Luân Hồi Nhạc Viên chứng thực.

[Than nướng ba la]

Phẩm chất: Màu lam.

Loại hình: Vật phẩm khôi phục.

Hiệu quả: Sau khi sử dụng có thể khôi phục 100% giá trị sinh mệnh trong vòng 1 tiếng, cũng giảm cảm giác mệt nhọc.

Cho điểm: 56.

Giới thiệu tóm tắt: Tuy tên hơi kỳ lạ, nhưng đây là mỹ vị dùng dược liệu và than lửa nướng, trong bộ lạc chỉ có thủ lĩnh mới có tư cách hưởng dụng.



Tô Hiểu không chỉ tìm được một cái [Than nướng ba la], hắn còn tìm được mấy ống trúc nước ngọt.

Nếm thử một ngụm nhỏ, loại nước này rất ngọt, hẳn là nước sơn tuyền.

Đồ ăn và nước ngọt tạm được giải quyết, Tô Hiểu không vội vàng ăn ngay, mà tiếp tục tìm kiếm, hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, mùi máu tanh nồng nặc có khả năng dẫn những sinh vật khác tới.

Tìm kiếm một lát, Tô Hiểu tìm được một bình gốm.

Bình gốm rất thô ráp, nhưng đối với thổ dân da đỏ mà nói, đây là vật phẩm rất trân quý.

Tô Hiểu lắc bình gốm một lát, bên trong có đồ vật, nhằm an toàn, Tô Hiểu để bình gốm dưới đất lùi về sau vài bước, dùng cục đá ném vỡ bình gốm.

Bình gốm vỡ ra, mấy viên tinh thạch óng ánh long lanh lăn ra, Tô Hiểu mừng tít mắt.

Lăn từ trong bình gốm ra là năm viên kết tinh linh hồn “trung” cùng một ống trúc nhỏ.

Năm viên kết tinh linh hồn (trung) đã có thể nói là khoản tiền kếch sù, nguy hiểm cao cũng mang đến báo đáp lớn.

Còn ống trúc nhỏ kia, từ một loại ý nghĩ nào đó, giá trị của nó còn cao hơn kết tinh linh hồn.

[Bột phân và nước tiểu của sinh vật không biết].

Phẩm chất: Màu trắng.

Loại hình: Nguyên liệu.

Cho điểm: 5.

Giới thiệu tóm tắt: Phân và nước tiểu của sinh vật không biết nào đó trong rừng rậm màu đen, đã gia công thành bột phấn.



Nhìn thông tin, tác dụng của thứ này không lớn, sự thực không phải như vậy.

Đây nhất định là phân và nước tiểu của sinh vật rất khủng bố, phân và nước tiểu mà cho 5 điểm, có thể nói không thể tưởng tượng nổi.

Mùi của loại sinh vật khủng bố sẽ khiến những sinh vật khác hoảng sợ, nếu như ban đêm tung loại bột phấn phân và nước tiểu ở gần khu đóng quân, phần lớn sinh vật không dám tới gần.

Cứ như vậy, Tô Hiểu có thể nghỉ ngơi đầy đủ, khả năng sinh tồn trong mười ngày sẽ càng lớn.

Cướp xong, Tô Hiểu bước nhanh ra khỏi vùng trũng, đi thẳng tới sơn cốc phía xa.

Đây là địa điểm hắn lựa chọn ban ngày, bên trong sơn cốc có một sơn động, trong hang núi không có dấu vết sinh vật ở lại.

Năm phút sau, Tô Hiểu đến trước hang núi, cơ quan nhỏ bố trí ở gần cửa động đều không phát động, điều này khiến hắn yên tâm không ít.

Tung một ít phân và nước tiểu của sinh vật không biết trước cửa sơn động, loại phân và nước tiểu này rất quý giá, phải sử dụng tiết kiệm.

Nhưng cho dù tiết kiệm, loại phân và nước tiểu này chỉ có thể sử dụng năm lần, tung quá ít không có tác dụng.

Lấy mấy tảng đá to chắn cửa sơn động, Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm trong sơn động.

Sơn động không sâu, chỉ khoảng năm mét, ngồi lên cỏ khô hắn rải ban ngày, cuối cùng hắn cũng tới nơi an toàn một chút.

Cảm giác mệt nhọc bao phủ toàn thân, hiện giờ Tô Hiểu rất muốn nằm xuống ngủ.

“Gâu.”

Bố Bố nhìn chằm chằm [Than nướng ba la], nước bọt đều đã chảy ra.

Tô Hiểu cắt [Than nướng ba la] thành hai nửa, tuy vật này không nhỏ, nhưng chỉ đủ cho hắn và Bố Bố ăn một bữa.

Lúc đói bụng ăn gì cũng là mỹ vị nhân gian, huống chi mùi vị của [Than nướng ba la] không tệ.

Nửa con [Than nướng ba la] vào bụng, Tô Hiểu cầm ống trúc ở bên cạnh, uống ừng ực mấy hơi cạn nước sơn tuyền ở bên trong.

Bố Bố cũng có động tác tương tự, một người một chó có thể nói là rất đồng bộ.

Đồ ăn được giải quyết, cũng đủ lượng nước, Tô Hiểu bắt đầu mệt rã rời, Bố Bố ở bên cạnh cũng vậy.

Nằm trên cỏ khô, không lâu sau Tô Hiểu tiến vào giấc ngủ sâu, còn canh gác, Tô Hiểu chỉ có thể mặc cho số phận, mất lượng lớn máu + mâu xuyên cơ thể + hết sức + trong cơ thể còn sót lại kịch độc tiễn độc ếch, không chết đã là sinh mệnh ngoan cường, lúc ngủ canh gác là chuyện không thể.

Cần sinh tồn mười ngày, hiện giờ Tô Hiểu chỉ sinh tồn chưa tới một ngày.

Nếu nói độ khó sinh tồn ở khu bình thường là 2, như vậy khu vực đất đỏ là 10, còn vùng rừng rậm màu đen, ít nhất là 50.

[Còn lại 227 tiếng sinh tồn, số lượng Khế Ước Giả tồn tại là 462 người.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận