Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 688: 4 Cửa Tiệm

Hai ngày sau, trên một đoàn tàu ở đường sắt cao tốc.

- Các hành khách, đoàn tàu đã tới XX, mong chư vị quý khách...

Theo phát thanh ở phía trước thông báo, Tô Hiểu đang chợp mắt trên ghế ngồi mở mắt ra.

Sau khi về thế giới hiện thực, hung bạo, sắc bén trong mắt Tô Hiểu đã biến mất, hắn phát hiện phần lớn thời gian ở thế giới hiện thực rất an toàn, ngụy trang thành người bình thường xen lẫn trong đám người là lựa chọn tốt nhất.

- Bố Bố, đã đến trạm...

Tô Hiểu mới mở miệng đã đứng dậy, đường sắt cao tốc không thể mang “sủng vật” lên xe, cho nên Bố Bố bị gửi vận chuyển, nhớ tới một màn gửi vận chuyển hắn lại muốn cười.

Sau khi xuống xe, Tô Hiểu đi thẳng tới thùng xe gửi vận chuyển.

Lúc Tô Hiểu cầm vé xe và CMND nhìn thấy Bố Bố, gương mặt Bố Bố sinh vô khả luyến, đứa thiếu não này bị say xe.

Đi ra khỏi nhà ga, thả Bố Bố từ trong lồng tre ra, Tô Hiểu nhìn đám người đi tới đi lui trong nhà ga, cảnh tượng xung quanh hắn rất quen thuộc, trong lúc nhất thời hơi xúc động.

Lần trước hắn rời khỏi thành phố này, vì bị cảnh sát truy nã, mà lần này trở về hắn nhận được thân phận hợp pháp, vận mệnh kỳ diệu như vậy đó.

Đối với thành phố sống từ nhỏ tới lớn, Tô Hiểu rất quen thuộc, hắn tiến thẳng tới một góc nhà ga, sau khi tới thì thấy mấy chiếc “xe riêng” đỗ bên đường.

Những chiếc xe này không phải xe riêng, mà là xe đen, chuyên làm thịt những người từ ngoài tới không biết dùng điện thoại đặt xe, cũng không tìm được xe taxi.

Tô Hiểu ngồi lên ghế phụ, Bố Bố ngồi phía sau.

- Này, xe ta không chở chó, ngươi nhìn xem...

- Đường Quang Minh, thêm 10 tệ.

- Tổng cộng là 25.

Tài xế khởi động xe, sắc mặt như thường, lão ta nghe ra Tô Hiểu là người bản địa, dựa theo thêm 10 tệ mà tính, 25 không đắt.

Sở dĩ Tô Hiểu tìm loại xe đen này, chủ yếu là vì Bố Bố, xe taxi bình thường sẽ không chở sủng vật, nhưng những chiếc xe đen này thì khác, chỉ cần thêm tiền, đừng nói là sủng vật, ngay cả thứ càng kỳ lạ hơn bọn họ cũng chở.

Ô tô chậm rãi khởi động, tuy thành phố này không nhỏ, nhưng cũng không phồn hoa, xe cộ trên đường phố không coi là nhiều, đi rất nhanh.

Tài xế xe đen ngồi ở vị trí lái lái xe, Tô Hiểu mở cửa sổ chỗ ghế phụ ra, ngậm một điếu thuốc lá.

- Cảm ơn tiểu huynh đệ, thuốc xịn của ngươi ta không quen hút.

Tài xế xe đen khéo léo từ chối thuốc Tô Hiểu đưa tới, cười khẽ, thuận tay lấy gạt tàn đưa cho Tô Hiểu, bên trong xe tràn ngập mùi thuốc lá.

- Tiểu huynh đệ, mới về thành phố không lâu đúng không?

- Ừm, mới về.

Về cố hương, tâm tình của Tô Hiểu không tệ, nên nói chuyện với tài xế.

- Tiểu huynh đệ làm việc ở nơi khác à?

Trong khoang xe tràn ngập mùi thuốc lá, tài xế là người nghiện thuốc lá nên lão ta cũng lấy điếu thuốc ra nuốt mây nhả khói.

- Không phải đi làm, mà trốn cảnh sát đuổi bắt.

“Ha ha ha.”

Nghe lời Tô Hiểu nói, tài xế xe đen cười to.

- Tiểu huynh đệ thật hài hước, nhìn mặt mũi ngươi, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ liều mạng, không dối gạt ngươi, lúc trước ta từng chở tội phạm bỏ trốn, mới đầu ta không biết người kia là tội phạm giết người, lúc hắn ta xuống xe ta mới biết, ánh mắt ấy... Chà chà.

Tài xế xe đen vẫn còn sợ hãi lắc đầu.

- Hả? Ánh mắt gì?

Tô Hiểu búng tàn thuốc, mỉm cười nhìn tài xế xe đen.

- Ngươi không biết được đâu, chính là loại đó, nói thế nào đây, a... Không thể hình dung được.

Tài xế xe đen rất lão luyện, giống như nhớ lại chuyện không thể miêu tả.

Bố Bố ngồi phía sau nghe cuộc đối thoại của hai người không khỏi liếc một cái, ánh mắt giống như muốn nói:

- Tài xế sư phụ, so với người ngồi cạnh ngươi, tên tội phạm giết người kia vẫn còn đáng yêu như bạn nhỏ trong vườn trẻ.

- Tiểu huynh đệ, gần đây trong thành phố không yên ổn, đặc biệt là đường Quang Minh mà ngươi tới, nếu không sinh sống ở đó, tốt nhất là đừng đến, con phố kia đánh nhau nhiều lần, hơn nữa vị trí lại hẻo lánh, loại thành phố nhỏ như chúng ta, chỉ an ổn ở bề ngoài mà thôi, có người nói đường Quang Minh có một đám thế lực màu xám, lão đại tên là Bộ Khánh...

- Bộ Khánh Sinh sao?

Tô Hiểu búng tàn thuốc trong tay.

- Đúng vậy, là hắn ta, tên này không tính là đen, nhiều nhất xem như là xám, thời đại này đen đều không sống lâu, xám mới có thể sống, hiện giờ tên này rất có thế lực, tiểu huynh đệ, ngươi biết hắn ta à?

- Từng nghe nói tới.

Bộ Khánh Sinh mà tài xế xe đen nói, Tô Hiểu từng gặp một lần, lần trước thấy đối phương, đối phương còn quỳ gối trước người hắn, nguyên nhân là tên kia say rượu mang theo một người phụ nữ muốn tới đập tiệm của hắn, lúc đó Tô Hiểu tràn ngập thù hận muốn chém đầu đối phương, bao gồm cả túi đựng xác đều chuẩn bị xong hết cả, tên kia trực tiếp bị dọa đái ra quần.

Nói chuyện phiếm với tài xế xe đen một lát, ô tô đỗ ở trước một cửa hàng cuối đường Quang Minh.

Vị trí của tiệm này hẻo lánh, cửa tiệm khóa kín, trên cửa cuốn dán đầy tờ quảng cáo nhỏ.

Trả tiền xong xuống xe, Tô Hiểu đứng trước cửa tiệm đóng kín, đây là cửa tiệm hắn mở lúc trước, dùng để che giấu thân phận.

Mở cửa tiệm che giấu thân phận, đương nhiên là lượng người mua không nhiều, cho nên Tô Hiểu mở một tiệm trang sức, chuyên bán trang sức Tử Đàn, Hổ Phách, sản phẩm bằng ngọc...

Tô Hiểu đều bán hàng thật, còn là hàng cao cấp, cho nên giá đủ để kinh bạo nhãn cầu người ta, giá 8.600 tệ một vòng tay Tử Đàn chỉ là giá hàng hóa thông thường.

Với giá của sản phẩm và quy mô cửa hàng nhỏ có thể đoán được, từ lúc khai trương tới bây giờ, Tô Hiểu chưa từng bán được một thứ nào.

Lúc khai trương thỉnh thoảng còn có khách ra vào, nhưng sau khi khai trương nửa năm, cơ bản không có ai, tiệm vòng hoa áo liệm bên cạnh cũng chẳng khấm khá hơn bên này.

Nói tới mấy cửa tiệm gần đây, không thể không nói tới nhãn lực của Tô Hiểu và phong thủy của cửa tiệm trang sức.

Bên trái cửa tiệm trang sức là tiệm vòng hoa áo liệm, phía bên phải là tiệm tranh hoa chim cá côn trùng, đối diện là tiệm đồ cổ.

Chuyện buôn bán của bốn cửa tiệm này có thể nói là thảm cực kỳ, giống như lão tử không đóng cửa, xem ai chết trước!

Vị trí con đường này hẻo lánh, hơn nữa cuối con đường không còn đường nữa, là vùng ngoại thành, làm “ngõ cụt”, có rất ít xe cộ lui tới, không giống với thành phố huyên náo, nơi này rất yên tĩnh, càng thích hợp ở lại.

Chính vì như vậy, mở cửa hàng ở đây, mức độ buôn bán thảm đạm có thể tưởng tượng được, đủ loại tiệm sập một nhóm lại một nhóm, chỉ riêng bốn cửa tiệm này là có nghị lực sống rất lâu, lúc trước cửa tiệm trang sức lạnh một thời gian, bây giờ lại sống.

Từng có một phóng viên báo nhỏ tới phỏng vấn bốn tiệm “bị cưỡng chế” này, kết quả không thể phỏng vấn thành công.

Chủ tiệm vòng hoa áo liệm trả lời:

- Cút.

Chủ tiệm hoa, chim, cá, côn trùng:

- Đi vui vẻ đi.

Tiệm trang sức (Tô Hiểu):

- Không có thời gian.

Tiệm đồ cổ:

-... [Nhìn chằm chằm ngực phóng viên, nữ phóng viên bị dọa chạy, suýt nữa báo cảnh sát.]

Nhưng nữ phóng viên không từ bỏ, bắt đầu theo dõi bốn tiệm này, dưới cái nhìn của cô ta, đây có thể là một tin tức, có khả năng những người mở tiệm không phải người tốt.

Mà nữ phóng viên phát hiện một chuyện kinh người, cả một ngày, lưu lượng khách ở bốn tiệm là 2, còn là 2 ông cụ mua cá ăn, điều này khiến nữ phóng viên tò mò hơn, bốn tiệm này duy trì kiểu gì thế?

Tô Hiểu biết rõ bốn tiệm này duy trì thế nào, hắn mở tiệm trang sức không cần buôn bán, bởi vì hắn không thiếu tiền.

Chủ tiệm vòng hoa áo liệm bên cạnh do một người trung niên mập mạp mở, tên này là một tên lừa gạt, “phong thủy dởm”.

Tiệm hoa, chim, cá, côn trùng thì có chút lai lịch, tên kia lén lút thông qua mạng lưới buôn bán vũ khí, cung tên, dao... đương nhiên là súng ống sẽ không có, không ai dám quang minh chính đại buôn bán súng.

Còn tiệm đồ cổ đối diện, ông lão kia là con chuột đất, cái gọi là chuột đất chính là tên trộm mộ.

Vậy thì càng thú vị, bốn tiệm phân biệt là: Sát thủ, tên lừa đảo, con buôn vũ khí, trộm mộ, trong bốn người có ba người là kẻ liều mạng, mà tên lừa đảo và con buôn vũ khí còn là anh em ruột.

Đứng bên ngoài cửa cuốn, Tô Hiểu lấy một chuỗi chìa khóa ra, hắn kinh ngạc phát hiện ổ khóa bị người ta bịt kín, bên cạnh còn dán quảng cáo nhỏ: “Mở khóa gọi điện cho 159xxxxxxxx."
Bạn cần đăng nhập để bình luận