Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1062: Mục đích thực sự

Một tiếng rầm vang lên, đá vụn tung tóe, khói lửa dâng lên.

Một thanh trường đao bay từ trong khói lửa ra, thanh trường đao này rất sắc bén, mới tiếp xúc mặt đất lập tức không có vật cản đâm vào.

“Khụ khụ khụ…”

Tiếng ho khan truyền từ trong khói lửa ra.

Rầm.

Một tiếng vang trầm thấp truyền đến, đồng thời còn bí mật kèm theo chút tiếng rên oan ức, nghe tiếng rên này rất giống của A Mỗ.

Dựa theo hiện tượng vật lý, khi vung một “vật phẩm”, bên ngoài vật phẩm bị hao tổn nghiêm trọng nhất.

Ngay mấy giây trước, A Mỗ nắm lấy cẳng chân của Sắc Vi, vung Sắc Vi lên, ném mạnh xuống đất. Khi đó Bố Bố đang cắn đùi Sắc Vi, Sắc Vi thì đang cắn bàn tay Tô Hiểu.

Định luật vận động thứ hai của Newton: Vật thể tăng tốc độ tỷ lệ thuận với ngoại lực vật thể chịu đựng…

Nếu như A Mỗ ở trung tâm nhất, như vậy Bố Bố và Sắc Vi thuộc vòng trong, Tô Hiểu là vòng ngoài.

Khói lửa tản đi, Tô Hiểu ngồi trong hầm trên vách tường lõm, trên tay hắn còn treo một em gái.

“Phù, phù, phù…”

Tiếng thở dốc nặng nề truyền tới, Tô Hiểu cúi đầu nhìn, Sắc Vi vẫn còn cắn chặt tay hắn.

Tô Hiểu vung tay phải lên, một tiếng rầm truyền tới, cánh tay phải của hắn đánh lên mặt tường, kể cả đầu Sắc Vi.

Vung cánh tay lên, đồng thời Tô Hiểu cưỡng chế khống chế A Mỗ, một quyền của A Mỗ đánh về phía đầu Sắc Vi.

Một tiếng rầm truyền ra, toàn bộ cánh tay phải của Tô Hiểu đều khảm vào trong vách tường, hắn rút cánh tay trên tường ra. Ở trên bàn tay phía dưới ngón út của hắn, có thể thấy rõ vết cắn ở hai bên bàn tay, vết cắn xuyên da thịt, lờ mờ thấy được xương bàn tay.

“Đừng cho rằng, chỉ có… Ngươi dám… Liều mạng…”

Giọng nói mơ hồ không rõ của Sắc Vi truyền đến, nàng nằm trên mặt đất, đã hoàn toàn mất sức.

Trạng thái của Tô Hiểu cũng không tốt lắm, giá trị sinh mệnh còn thừa 26%, cánh tay trái gãy xương nghiêm trọng, xương sườn gãy mất ba cái, có khả năng xương quai xanh cũng gãy.

Thực lực của Sắc Vi rất mạnh, thuộc tính sức mạnh của nàng thậm chí trên Tô Hiểu, thuộc tính nhanh nhẹn, thể lực cũng tuyệt đối đạt tới 80 điểm, còn là thuộc tính chân thực.

Bản thân có loại tố dưỡng cơ sở mạnh mẽ này, cộng thêm phong cách không muốn sống của nàng khi chiến đấu, cùng với năng lực hồi phục có thể nói là BUG, sức chiến đấu tổng hợp của nàng không thể nghi ngờ.

Tô Hiểu từng thấy nhiều Khế Ước Giả trang bị xa hoa, thuộc tính không tệ, nhưng bọn họ đều không có sức chiến đấu như Sắc Vi. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, những người kia coi chiến đấu là một loại công việc, không tới thời khắc mấu chốt, căn bản sẽ không liều mạng vật lộn với nhau.

Sắc Vi thì khác, ngay từ lúc nàng chiến đấu đã liều mạng vật lộn với nhau, hoàn toàn không cân nhắc tử vong được mất.

Người như vậy, Tô Hiểu từng gặp một ít, ví dụ như Cô Lỗ của Lữ Đoàn, đoàn trưởng của nhóm mạo hiểm Minh Môn trại tập trung người điên – “cuồng em gái” Viêm Thần, Hi đối địch với Nhạc Viên, Bì Bàn của Ác Ma Cổ Bảo…

Sự thực chứng minh, có thể khắc chế đối với sợ hãi tử vong trong chiến đấu, thắng lợi có thể tăng mức độ lớn.

Tô Hiểu dựa vào tường hít sâu mấy lần xong, vươn người cưỡi lên eo Sắc Vi, đoản đao Đồ Lục xuất hiện trong tay hắn.

“Này, ngươi…”

Khi Sắc Vi phát hiện Tô Hiểu cưỡi trên người nàng, muốn nói gì đó với Tô Hiểu.

Xì xì, xì xì, xì xì…

Máu tươi tung tóe lên gương mặt Tô Hiểu, đoản đao liên tục xuyên qua cơ thể, Tô Hiểu đâm bảy tám đao đối với vị trí quan trọng như giữa lưng, cổ của Sắc Vi. Tuy Sắc Vi đã mất sức, nhưng hắn không nói linh tinh gì đó đối với đối phương, có trời mới biết tên này đang đợi loại năng lực nào đó khôi phục, hay là lén kích hoạt một loại đạo cụ nào đó.

Tích…

Âm thanh điện tử xuất hiện, rất nhanh lại biến mất, không có bất cứ khác thường gì.

Tô Hiểu rầm một tiếng nằm trên đất, dưới người hắn là thi thể của Sắc Vi.

[Nhắc nhở: Ngươi đã giết Khế Ước Giả số 10.854, bởi vì đang ở thế giới diễn sinh tính mở ra cỡ lớn, tỷ lệ thẻ màu đỏ tươi rơi xuống tăng 10%.]

[Ngươi nhận được thẻ màu đỏ tươi (cấp ba).]



Tô Hiểu nằm trên đất, tạm thời hắn không muốn cử động, Bố Bố chạy lên trước, ngậm lấy thẻ màu đỏ tươi do Sắc Vi rơi ra.

Bố Bố nhìn về phía Tô Hiểu, ánh mắt như muốn nói: “Chủ nhân, thẻ màu đỏ tươi của người phụ nữ này, bản gâu nhất định phải tự mình mở.”

Bố Bố miệng sưng còn thô hơn miệng bát nâng đầu, nhìn thấy dáng vẻ của Bố Bố lúc này, khóe miệng Tô Hiểu giật giật.

Bố Bố không biết chuyện dáng vẻ của mình hiện giờ, nó ngậm thẻ màu đỏ tươi của Sắc Vi, lấy di động ra, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị selfie kỷ niệm.

Nhưng mà sau khi mở di động để chụp lại, thẻ màu đỏ tươi trong miệng Bố Bố cách một tiếng rơi xuống đất.

“Gâu gào…”

Bố Bố gầm rú một tiéng, vung mạnh di động lên đất, cẩu trảo đạp nát. Nó phẫn nộ nhìn về phía thi thể Sắc Vi, nhưng nghĩ tới Sắc Vi đã chết xong, Bố Bố chỉ có thể ngồi dưới đất hờn dỗi. Nó không còn cơ hội rửa sạch nhục nhã, quất xác là không thể, Bố Bố nó là chó ở đâu, đời này không thể làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như quất xác.

Khi trụ sở dưới đất rơi vào yên tĩnh, đã không còn tiếng nổ vang rền truyền đến, nhưng đám Obito không dám mạo muội tiến vào. Loại vật phóng xạ kia tỏa ra gợn sóng quá khủng bố.

Tô Hiểu nằm trên đất nghỉ ngơi một lát xong đứng dậy, bởi vì có vầng sáng của Bố Bố khôi phục, hắn đã khôi phục chút sức chiến đấu.

“Báo thù sao? Lý do mà thôi.”

Tô Hiểu lấy một gói thuốc lá trong kho chứa đồ ra, rút một điếu xong, châm điếu thuốc nhiễm máu tươi này.

“Phù…”

Tô Hiểu phả ra làn khói xanh, máu tươi từ cằm hắn nhỏ xuống, nếu hắn đoán không nhầm, Sắc Vi không chỉ đến báo thù mà thôi.

Đương nhiên, Sắc Vi tìm tới Tô Hiểu báo thù chiếm một phần lớn, thuộc mục đích chủ yếu. Thứ yếu, nàng chính là đơn thuần tìm Tô Hiểu chém giết.

Cho dù là bị Tô Hiểu chém bị thương, hay là quả đấm của nàng đánh trúng người Tô Hiểu, nàng đều cười. Người có mục đích thuần túy là báo thù, chắc chắn sẽ không cười như vậy.

Trong lý giải của Tô Hiểu, Sắc Vi và đám phụ nữ của Bỉ Ngạn Hoa là hai loại người. Thành viên của Bỉ Ngạn Hoa là vì mục đích đi chiến đấu, Sắc Vi lại là trên đường chiến đấu thuận tiện đạt thành mục đích, loại người này độc hành nhất định sẽ trở nên mạnh. Nhưng nếu nàng ở trong một nhóm mạo hiểm nào đó, thành viên khác của nhóm mạo hiểm sẽ kinh hồn bạt vía.

Ví dụ như Sắc Vi đi đâu giết địch? Có phải nàng đánh high, do đó quên kế hoạch? Hay là nàng có thể trêu chọc kẻ địch không thể đối kháng, dẫn đến cả đoàn bị diệt?

Chuỗi vấn đề này, nhất định Sắc Vi không thể ở lại trong nhóm mạo hiểm thời gian dài, tiền đề có người có thể quản chế lại nàng. Nhưng nếu thực sự bị hạn chế, nàng đã không phải Sắc Vi.

Sắc Vi cũng có chút tiếng tăm trong Luân Hồi Nhạc Viên, đám Khế Ước Giả xưng nàng là Huyết Vũ Cơ Sắc Vi, nhưng mà nàng thường thay đổi khí chất của bản thân, cho nên ít người nhận ra nàng trong thế giới diễn sinh.

Tô Hiểu chưa từng nghe nói tới Sắc Vi, hơn nữa hắn không hề quan tâm tên gọi. Trảm Thủ Dạ, có trời mới biết là tên Khế Ước Giả nào nghĩ ra tên này.

Ngay khi Tô Hiểu chuẩn bị bảo A Mỗ quét dọn chiến trường, trong lúc vô tình hắn thấy hai cái ma liêm của Sắc Vi.

Hai ma liêm này nằm im trên đất, tỏa ra hào quang màu vàng. Nhìn thấy hào quang màu vàng óng này, Tô Hiểu sửng sốt. Dựa theo tình huống thông thường Khế Ước Giả đã chết, trang bị sẽ không để lộ ra phẩm chất, thuộc tính sẽ bị phong ấn. Cho dù có người nhặt lên, cũng không có cách nào để vào trong kho chứa, sẽ biến mất trong khoảng nửa tiếng.

Nhưng mà hai ma liêm này lại tỏa ra hào quang màu vàng, đây rõ ràng là dáng vẻ của trang bị vô chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận