Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 766: Bạn Bè, Gặp Lại

- Phiền phức sao?

- Đúng vậy, phiền phức, cho nên gần đây hắn ta bắt đầu điên cuồng giết người, tình hình cụ thể ta không rõ lắm.

- Nói nghe chút coi.

- Money (tiền).

- Tài khoản

- CH...

Tô Hiểu cúp điện thoại, thông qua tài khoản chuyển tiền trong di động, hắn thuận tiện liếc nhìn tiền dư, bất ngờ phát hiện tiền dư của hắn đã không còn nhiều, tuy đủ cho người bình thường tiêu một đời, nhưng với tốc độ tiêu của hắn, số tiền này dùng không được lâu, cũng may trong khoảng thời gian ngắn hắn không cần phát sầu vì tiền, nhưng thiếu tiền, hắn có biện pháp kiếm được.

Ấn điện thoại lần nữa, Makino Karami bắt đầu nói về tình hình của Hải Hạt, Hải Hạt chính là bí danh của Hải Đông.

- Con trai của Hải Hạt chết rồi sao?

Tô Hiểu nghiến răng nói.

- Đúng vậy, hiện giờ Hải Hạt chính là bị điên... Người điên cuồng, chỉ cần người liên quan tới cái chết của con trai hắn ta, hắn ta không giữ lại ai.

Makino Karami thở ra một hơi, nàng biết rõ, vừa nãy một chân của nàng đã bước vào quan tài, may mà nàng phản ứng nhanh.

- Hiện giờ hắn ở đâu?

- Quốc gia ngươi đang ở, thành phố XX.

- Sau đó thì sao?

- Không rõ địa chỉ cụ thể.

Tiếng cười lúng túng của Makino Karami truyền tới.

- Hai trăm vạn ngươi cho ta loại tin tức này sao? Hay là USD.

- Một tiếng.

Makino Karami cúp điện thoại, chưa tới một tiếng, Makino Karami chỉ để Tô Hiểu đợi hơn 40 phút đã gọi điện tới.

- Sáu tiếng trước Hải Hạt xuất hiện ở vị trí khu của ngươi, gần đường Quang Minh, chỉ có những tình báo này.

- Đủ rồi.

Tô Hiểu đã đoán ra được mục đích của Hải Đông, đường Quang Minh chính là con phố hắn mở tiệm trang sức, Hải Đông biết rõ Tô Hiểu mở tiệm trang sức ở đó, rõ ràng là đi tìm hắn, đáng tiếc chính là khi đó hắn đang ở trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Vẫy chiếc taxi, Tô Hiểu vội vàng quay về tiệm trang sức, Mã bàn tử ở trước cửa tiệm thấy hắn thì hơi bất ngờ.

- Làm xong mọi việc rồi à? Hiệu suất nhanh vậy sao?

- Tạm thời chưa làm xong.

Tô Hiểu kiểm tra trước tiệm đồ trang sức, không lâu sau, hắn tìm được một chiếc di động kiểu cũ từ trong khe hở bên cạnh cửa cuốn, ưu điểm lớn nhất của thứ này là thời gian chờ lâu.

Mở di động ra, lật xem danh bạ điện thoại, phía trên có lưu ba số điện thoại.

Thợ hàn chuyên nghiệp: 159xxxxxxxx.

Máy đào chuyên nghiệp: 135xxxxxxxx.

Chuyên chế tạo chứng chỉ giả: 155xxxxxxxx.

Tô Hiểu không gọi cho những số này, mà đi vào trong tiệm trang sức, lấy giấy bút ra viết từng con số.

Mười phút sau, Tô Hiểu được một số điện thoại, cũng gọi cho số này.

Tút... Tút...

Điện thoại mãi mà không có người nghe máy, ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị cúp điện thoại, dùng phương pháp khác lần theo số này, có người nghe máy.

- Đào... Máy đào, nhà... Nào... Khụ khụ khụ.

Tô Hiểu lập tức nói tiếp:

- Thành sự ở người, mưu sự ở trời.

- Châu Phi, hai súng, ngực, bụng.

Bên kia điện thoại nói ra một địa danh.

- Libia, cẳng chân, một đao.

- ...

Trong điện thoại im lặng một lát.

- Có khả năng ta sắp không xong.

Giọng nói của Hải Đông rất suy yếu, thỉnh thoáng còn có tiếng ho khan rất to.

- Địa chỉ, ta đi tìm ngươi.

- Không, quá nguy hiểm.

- Không sao.

Tô Hiểu đã không còn là sát thủ trước đây.

- Ha ha ha, quả nhiên là phong cách của ngươi, không quan tâm hắn có bao nhiêu người, làm thịt rồi nói, nhưng mà lần này... Bỏ đi, hi vọng sống duy nhất của ta đã không còn, sống sót cũng không có ý nghĩa.

Từ giọng điệu này có thể nghe ra, trái tim Hải Đông đã chết, trụ cột tinh thần duy nhất của hắn ta đã mất, hắn ta ngoại trừ báo thù ra, thì không còn ý nghĩ khác.

- Còn có thể kiên trì bao lâu?

- Nhiều nhất mấy phút, trúng ba phát súng, phổi bị bắn xuyên qua, trái tim cũng có mức độ tổn hại nhất định, không cứu được nữa.

- Ờ.

Khuỷu tay của Tô Hiểu chống lên trên bàn, một tay che hai mắt.

- Anh bạn, đừng vì chuyện của ta mà khổ sở, chúng ta giết người như ngóe, thiên lý tuần hoàn, luôn có một ngày này.

- Ừm.

Hơi thở của Tô Hiểu càng ngày càng gấp gáp:

- Người ngươi muốn giết, đã chết chưa?

- Chỉ thiếu chút nữa.

- Haizz!

- ...

Trong điện thoại rơi vào im lặng một lát.

- Ta liên lạc với ngươi, không phải muốn ngươi giết người giúp ta, chỉ là muốn tìm ngươi tâm sự mà thôi, ngươi đã thay đổi, thay đổi như hiện giờ rất tốt, tắt đây.

Trong một nhà xưởng bỏ hoang, một người đàn ông tóc đen máu tươi đầy người, dùng hết toàn lực đánh nát di động, cầm sim lên bẻ gãy.

- Không giống với trước đây, không còn là người không có dục vọng sống, còn trẻ tuổi đã đôi mắt đầy tử khí muốn báo thù hoặc sát thủ, chúc mừng ngươi, có thể phóng khoáng sống sót, thực sự ước ao được như tên khốn ngươi, làm bạn bè, chúc ngươi duy trì loại trạng thái này.

Ngực người đàn ông lên xuống càng ngày càng yếu, hắn ta dùng sức lực cuối cùng lấy một cái bật lửa ra, đốt lên quần áo rách rưới dính đầy xăng dưới chân, ngọn lửa nhanh chóng cắn nuốt nơi này.

...

Trong tiệm đồ trang sức, hơi thở của Tô Hiểu chậm rãi ổn định lại, bạn tốt nhất của hắn đã chết.

- Bố Bố.

Nhìn ra tâm trạng của Tô Hiểu không tốt, Bố Bố nhanh chóng chạy tới.

- Lần theo mùi trên di động này.

“Gâu.”

Bố Bố dán sát đầu vào di động, cẩn thận ngửi mấy phút.

“Gâu!”

Bố Bố chạy ra ngoài cửa tiệm trang sức, Tô Hiểu lập tức đuổi theo, lúc này Mã bàn tử đứng ở cửa.

- Xem mượn dùng một lát.

- Không thành vấn đề, đừng lái chiếc xe rách kia, trong nhà xe của ta có chiếc xe xịn hơn.

Mã bàn tử quăng một chiếc chìa khóa.

- Cảm ơn.

Tô Hiểu và Bố Bố đi về phía góc đường.

- Có người sắp gặp xui xẻo.

Chẳng biết Hắc Bì đi tới tiệm trang sức lúc nào.

- Quen Tô Hiểu một thời gian, chưa từng thấy hắn có vẻ mặt này, không biết là ai xui xẻo như thế.

...

Trong thành phố, khu hoa viên Tường Thụy.

Khu hoa viên Tường Thụy không giống tiểu khu thông thường, nơi này không có tòa nhà cao tầng, khu Tường Thụy do từng biệt thự tạo thành, vị trí ở ranh giới thành phố, không khí đặc biệt tươi mát.

Khu vực trung tâm trong khu này, trong một ngôi biệt thự, có mấy người trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách đánh bài, một tên trẻ tuổi đeo khuyên tai có chút buồn bực.

- Mẹ kiếp, tháng quỷ này làm sao thế, rốt cuộc con chó điên kia muốn thế nào.

Người trẻ tuổi đeo khuyên tai ném bài trong tay xuống, hắn ta đã trốn ở đây sắp gần một tuần.

- Húc ca, rốt cuộc là ngươi trêu chọc tên điên nào, trong lúc vô tình ta nghe ông cụ nhà ngươi nói, đó là một sát thủ chuyên nghiệp? Rất trâu ấy.

Một người trẻ tuổi da trắng nõn, tướng mạo ẻo lả cũng ném bài trong tay, hắn ta nâng chén rượu lên, uống một ngụm nhỏ.

- Đừng nói nữa, ta chỉ dắt chó ra ngoài, chó Pitbull các ngươi đều biết cả, không thể dắt trong thành phố, nên ta đến gần khu đường Tây Hoàn dắt, ai biết một đứa bé đột nhiên chạy ra, con chó này thấy người nào chạy thì đuổi theo người đó, sức mạnh của chó Pitbull ta dắt được sao? Cắn hai cái, đứa bé kia chết.

Người thanh niên đeo khuyên tai tên Trương Húc Thiên, tài sản của cha hắn ta có thể xếp ở ba vị trí đầu trong thành phố, tuy Trương Húc Thiên là con nhà giàu, mỗi ngày ăn chơi chè chén, nhưng đạt tới trình độ bắt nạt đàn ông trêu chọc phụ nữ. Hắn ta có hai ham muốn, phụ nữ và chó ác.

Một tuần trước Trương Húc Thiên dẫn chó yêu đi dạo, ngay một ngày trước, Hải Đông dẫn theo con trai của hắn ta tới thành phố này, hắn ta nghe nói Tô Hiểu bị truy nã, sau đó truy nã được giải trừ, hắn ta dẫn theo con trai đi tìm Tô Hiểu, không có chuyện quan trọng gì, chỉ là lão hữu lâu ngày không gặp, muốn tụ tập một lát.

Còn tìm được Tô Hiểu hay không, Hải Đông không thể chắc chắn, điện thoại không liên lạc được. Tần suất hai người đổi điện thoại, không ít hơn số lần thay quần áo.

Con trai của Hải Đông rất hiểu chuyện, đã bảy tuổi, đã tới tuổi học tiểu học, ý nghĩ của Hải Đông chính là Tô Hiểu có hung danh hiển hách ở thành phố này, hơn nữa đã không làm sát thủ, ngày nào đó hắn ta có chuyện, Tô Hiểu cũng có thể chăm sóc con trai giúp hắn ta.

Cùng ngày có việc, Hải Đông nhận được ủy thác, không phải giết người, mà là khiến mục tiêu nằm viện một năm trở lên, sát thủ nhận uy thác, không đơn giản chỉ có giết người.

Lai lịch của khách hàng đưa ra ủy thác không nhỏ, Hải Đông không từ chối được, hắn ta để con trai ở một mình trong nhà thuê, chuyện như vậy đã không phải lần một lần hai, là cuộc sống hàng ngày của cha con bọn họ, khi chấp hành ủy thác hắn ta không thể dẫn theo người, mà Hải Đông cũng không muốn con trai của hắn ta biết bất cứ chuyện gì liên quan tới sát thủ.

Lúc Hải Đông hoàn thành ủy thác trở lại, chuẩn bị dẫn con trai đi tìm Tô Hiểu, hắn ta nhìn thấy thi thể của con trai đã lạnh lẽo, trên cái cổ non nớt đầy vết cắn đẫm máu.

Có lẽ đây chính là báo ứng, cho dù Hải Đông nghĩa khí với bạn bè cỡ nào, dù sao hắn ta cũng lấy thủ đoạn giết người kiếm tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận