Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1037: Bóng mờ của Karin

Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, lá cây vang xào xạc.

Ánh mặt trời từ khe hở lá cây chiếu rọi xuống, ở trên mặt đất trong rừng rậm chiếu rọi ra mảng lớn điểm sáng.

Một chiếc lá khô từ trên cây cổ thụ cao chót vót hạ xuống, ngay khi lá khô bay đến giữa không trung, lá khô này đột nhiên dừng lại, trái lại hóa thành mảnh vụn.

Phía dưới lá khô nát bấy, Tô Hiểu đang ngồi khoanh chân trên một thân cây. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, Trảm Long Thiểm đặt giữa hai chân hắn, hắn đang minh tưởng hàng ngày.

Thân ở trong hoàn cảnh thiên nhiên ở thế giới Hokage, Tô Hiểu mơ hồ cảm nhận được minh tưởng khác với trước đây.

Khi minh tưởng trong lòng hắn rất bình tĩnh, khí huyết trên người phai nhạt đi nhiều, nhưng khí tức trở nên sắc bén dị thường.

“Liên tục sinh sôi sao?”

Tô Hiểu đang minh tưởng đột nhiên mở miệng, dường như hắn cảm ngộ được gì đó, nhưng hắn lập tức cắt đứt loại cảm ngộ này. Đây không phải thứ hắn ham muốn, rất khác với phương thức phát triển của hắn.

Trải qua nhiều thời gian, Tô Hiểu đạt được một kết luận, chính là rừng rậm không phải địa điểm minh tưởng lý tưởng nhất. Tuy hắn có thể cảm ngộ được mấy thứ ở trong rừng rậm, nhưng những thứ đó không phải thứ hắn cần, những thứ đó cơ bản không tăng đao thuật.

Hoàn thành minh tưởng hàng ngày, Tô Hiểu chậm rãi mở mắt ra.

Bùm, bùm…

Tiếng nổ vang rền truyền từ phía xa tới, không cần nghĩ cũng biết, là Sasuke giao đấu với Naruto. Hơn nữa rất có khả năng Sasuke bị Khế Ước Giả bao vây tấn công.

“A Mỗ, đưa nàng tới đây.”

A Mỗ ngồi trên lá khô đứng dậy, khiêng Karin đi tới chỗ Tô Hiểu.

Tô Hiểu nhảy từ trên cây xuống, ra hiệu cho A Mỗ đặt Karin nằm lên mặt đất. Đôi mắt của Karin mở to, sau khi nhìn thấy Tô Hiểu, nàng có chút tuyệt vọng nghiêng đầu.

“Đây là phương thức ngươi cảm kích ân nhân cứu mạng sao?”

Tô Hiểu ngồi xổm trước người Karin.

“Cảm… Cảm ơn…”

Giọng điệu của Karin có chút không tình nguyện, Tô Hiểu hoàn toàn là bóng mờ trong lòng nàng.

“A Mỗ, giết nàng.”

Tô Hiểu vẫn đang cười.

“Hả?”

Karin có chút mơ hồ, nhưng A Mỗ đã nắm chặt hai tay, đánh mạnh về phía ngực Karin.

Vù!

Tiếng xé gió kéo tới, Karin biết, lúc này không nói gì, nàng tuyệt đối sẽ chết.

“Ta nhất định sẽ…”

Karin nói được nửa câu, Tô Hiểu giơ tay, nắm đấm của A Mỗ dừng giữa không trung. Nó đặt mông ngồi dưới đất, cởi mảnh vải sau lưng xuống, bắt đầu lấy quả dại trong túi ra ăn.

Ừng ực một tiếng, Karin nuốt nước bọt.

“Vừa nãy chỉ nói đùa thôi, ngươi không có ý kiến đúng không.”

Tô Hiểu vẫn nở nụ cười nhã nhặn, ôn hòa đến mức Karin sắp khóc.

“Đương… Đương nhiên không ngại.”

“Vậy thì tốt.”

Khi Tô Hiểu nói chuyện nhìn về phía vết máu chỗ ngực Karin, trên quần áo còn có thể thấy dấu vết tổn hại, là vết thương do Sasuke đâm lúc trước.

Tô Hiểu vươn tay thăm dò vào trong chỗ áo rách của Karin, bởi vì chạm vào vết thương của Karin, Karin rên lên một tiếng.

Xoẹt một tiếng, Tô Hiểu kéo áo Karin ra, lộ ra mảng lớn da thịt nhiễm máu tươi. Karin muốn cuộn người lại theo bản năng, nhưng suy nghĩ một lát nàng lựa chọn không cử động, nằm ngay đơ trên đất.

Vết thương của Karin ở phía dưới xương quai xanh, ở vị trí ngực, vị trí này hơi xấu hổ, vừa vặn bị áo lót của Karin che đi.

Tô Hiểu thuận tay kéo áo lót của Karin xuống, nửa người trên của Karin không khác gì để trần, điều này khiến gương mặt nàng càng lúc càng không tự nhiên.

“Chuyện đó… Ngươi đang giúp ta chữa trị sao?”

Karin nghiêng đầu, biểu cảm càng ngày càng không được tự nhiên.

“Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang quan sát đặc thù của nữ giới? Trước tiên không nói tới việc ngươi máu đầy người, với dáng người này của ngươi, ta cũng không có hứng thú.”

Lời nói của Tô Hiểu như một thanh lợi kiếm đâm vào ngực Karin.

“Lão… Ta…”

Karin vốn muốn nói “lão nương”, nhưng cẩn thận nghĩ lại, xưng lão nương với Tô Hiểu có nguy hiểm mất mạng.

“Yên tâm đi, đối với dáng người này của ngươi, bao gồm cả A Mỗ, không ai cảm thấy hứng thú.”

Lại là một “lợi kiếm” đâm vào tim Karin, khóe miệng nàng không ngừng co giật. Nhưng không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy không biết xấu hổ, rõ ràng là tự nhiên hơn nhiều.

“Ta sẽ chết à?”

Karin nhỏ giọng mở miệng.

“Dựa theo tình huống bình thường, ngươi đã chết.”

Ngón tay Tô Hiểu chạm lên vết thương của Karin, hắn vốn cho rằng Karin chỉ bị trọng thương, bây giờ nhìn lại không phải như thế. Lúc trước Chidori Eiso của Sasuke xuyên sát qua trái tim của Karin, chuyện này dẫn tới chếch trái tim Karin vẽ ra vết thương.

Trái tim bị tổn hại, đây là vết thương đủ trí mạng. Nhưng mà Karin lại kiên trì lâu như vậy, không thể không nói huyết mạch của bộ tộc Uzumaki quá mạnh mẽ.

Muốn giúp Karin tu bổ trái tim không khó, hơn nữa vết thương chỗ trái tim của Karin không tính là nghiêm trọng, chỉ bị cắt nhẹ. Dựa vào sức sống mạnh mẽ của bộ tộc Uzumaki, mặc kệ không quan tâm mà nói, Karin có bảy phần mười xác suất tử vong.

“Quả nhiên, trái tim bị đâm tổn thương.”

Đôi mắt Karin hơi ưu thương, nàng bị đồng bạn đâm thủng trái tim. Ngay khi Karin cảm thấy đau lòng, nàng đột nhiên cảm thấy chỗ ngực truyền đến đau đớn.

“Ngươi đang… Làm gì đấy.”

Karin đau tới mức suýt bất tỉnh, sở dĩ như vậy, là vì Tô Hiểu đâm hai ngón tay vào vết thương của nàng.

“Đương nhiên là giúp ngươi chữa trị.”

Tô Hiểu đang giúp Karin chữa trị sao? Dựa vào mức độ nào đó mà nói, có lẽ là như vậy.

Từng con nhện nhỏ cỡ hạt gạo bò từ trong ống tay Tô Hiểu ra, đây không phải là sinh vật, mà là do bom luyện kim đắp nặn ra.

Mười mấy con nhện nhỏ từ cánh tay Tô Hiểu leo xuống, cuối cùng thông qua khe hở hai ngón tay của hắn chui vào bên trong vết thương của Karin.

Karin là Ninja không sai, nhưng nàng cũng là thiếu nữ 17 tuổi. Khi nàng nhìn thấy những con nhện nhỏ màu trắng kia sắp chui vào trong cơ thể, trong lòng nàng có chút tan vỡ.

“Vẫn… Vẫn nên để tự ta khôi phục đi, ta khôi phục được.”

Karin thực sự không nhịn nổi, nàng bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Tô Hiểu.

“Nằm yên.”

Tô Hiểu chỉ nhìn Karin một cái, Karin lập tức thành thật. Bởi vì nàng biết rõ một chuyện, nếu bây giờ nàng làm ra hành động khác thường, rất có khả năng sẽ chết.

Karin nằm ngay đơ trên đất.

“Ta biết là như vậy mà.”

Karin hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, để mặc những con nhện màu trắng chui vào trong cơ thể nàng. Nếu không phản kháng được, vậy thì thẳng thắn từ bỏ chống cự. Xúc cảm sinh vật bò trong máu thịt và đâm nhói, khiến toàn thân Karin nổi đầy da gà.

Con nhện nhỏ màu trắng từ vết thương đến gần trái tim, mười mấy con nhện màu trắng ôm chặt lấy nhau, móng vuốt của chúng nó leo lên trái tim Karin, dùng cơ thể ngăn chặn vết thương trong trái tim. Rất nhanh chúng nó dung vào nhau, đóng kín vết thương trong trái tim.

Đùng, đùng…

Mỗi lần tim Karin đập đều khiến vết thương chỗ trái tim phun máu, bây giờ vết thương chỗ trái tim bị con nhện nhỏ màu trắng đóng kín xong, máu tươi không phun ra nữa. Sau đó phải xem năng lực tự hồi phục của Karin thế nào, nhưng không mạnh đến mức chữa trị trái tim.

“Như vậy không thành vấn đề.”

Tô Hiểu rút ngón tay ra khỏi vết thương của Karin, Karin đau đến mức nhắm mắt lại. Nhưng mà Karin không ngốc, nàng biết Tô Hiểu thực sự cứu nàng.

Karin liếc nhìn Tô Hiểu, sau khi thở dài toàn thân mất đi sức lực.

“Mỗi ngày cắn nhiều nhất 5 lần, quá 5 lần hiệu quả sẽ yếu đi, trên 10 lần ta sẽ chết.”

Dĩ nhiên là Karin biết vì sao Tô Hiểu lại cứu nàng.

“5 lần, nhiều hơn tưởng tượng.”

Tô Hiểu vừa dứt lời, hắn nhận được nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã kích hoạt độ thiện cảm cá nhân của Karin nhân vật trong vở kịch.]

[Nhắc nhở: Khi độ thiện cảm dưới 10 điểm, độ thiện cảm cá nhân đông lại. Sau khi độ thiện cảm tăng tới 30 điểm, có thể kích hoạt lần nữa.]

[Nhắc nhở: Là khiến nhân vật trong vở kịch Karin cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ, +8 hạn cuối độ thiện cảm, tức là khi độ thiện cảm cao hơn 2 điểm, độ thiện cảm cá nhân sẽ có hiệu lực. Khi độ thiện cảm dưới 2 điểm, độ thiện cảm cá nhân đông lại.]

[Nhắc nhở: Bởi vì thuộc tính mị lực của Liệp Sát Giả thấp hơn, mà nhân vật trong vở kịch Karin e ngại đối với Liệp Sát Giả. Độ thiện cảm của Karin có hạn mức thấp nhất là -20, cực đại là 80.]

[Độ thiện cảm hiện có: 12 điểm.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận