Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 611: Hành Trình Tẻ Nhạt

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào trong một căn phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ, Tô Hiểu ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, hắn đang minh tưởng.

“Vù...”

Thở ra một hơi, cấp đao thuật càng cao, hiệu suất minh tưởng của hắn cao hơn, tuy minh tưởng khô khan, nhưng đây là một loại tôi luyện ý chí.

Nửa tiếng sau, Tô Hiểu trả phòng rời khỏi khách sạn, hắn phải rời khỏi thành phố Tề Lỗ.

Giao thông ở thế giới Hunter rất tiện lợi, có rất nhiều phương pháp tới thành phố Yorknew, ví dụ như cưỡi phi thuyền, xe lửa...

Trong đó nhanh nhất là phi thuyền, phí dụng cũng cao nhất.

Buôn bán phi thuyền là một khối thịt béo, nhưng chuyện làm ăn về phi thuyền ở thành phố Tề Lỗ không do thế lực Ten Dons nắm giữ, mà do hiệp hội thợ săn quản lý.

So với hiệp hội thợ săn, thế lực Ten Dons không đáng nhắc tới, có thể nói như vầy, hiệp hội thợ săn là thế lực ngự trị phần lớn tổ chức của quốc gia.

Trước cửa quản lý phi thuyền, Tô Hiểu nhìn hàng dài xếp hàng phía trước, gò má căng lên.

Ngày hôm nay là sáng ngày 26 tháng 8, cách mở màn buổi đấu giá ở Yorknew còn 5 ngày, chính vì như vậy, phương tiện ở mỗi thành phố tới Yorknew đều đông nghịt.

Nhìn chỗ bán vé phía xa, chỗ đó treo một tấm bảng, trên đó viết: “Vé phi thuyền sớm nhất là ngày mùng 7 tháng 9.”

Nói cách khác, cho dù mua được vé phi thuyền cũng phải đợi tới ngày mùng 7 tháng 9 mới cất cánh.

Tô Hiểu nhìn về phía Bố Bố, chẳng lẽ thật sự phải cưỡi con hàng này tới Yorknew?

Bố Bố lùi hai bước, ánh mắt rõ ràng đang nói: “Chủ nhân, mất hơn một ngàn cây đấy, ngài tỉnh táo lại đi, bản gâu không làm được.”

Rời khỏi chỗ bán vé phi thuyền, Tô Hiểu đi thẳng tới trạm xe lửa.

Tình hình trước trạm xe lửa cũng không tốt đẹp gì, một màn quen thuộc xuất hiện, có thể nói là người tấp nập.

- Bán vé, bán vé, vé xe 9 giờ sáng đi tới Yorknew.

Một tên mập đứng trong đám người, vừa hét to mấy lần liền rên lên một tiếng, hắn ta bị đám xã hội đen đưa đi “uống trà”, trạm xe lửa do hắc bang làm ăn, muốn bán vé kiếm tiền cũng phải do hắc bang quản lý.

Tên mập run lẩy bẩy rời đi, trong miệng Bố Bố có thêm hai vé xe.

- Thứ này... Không phải là giả đấy chứ?

Trải qua bước đầu nghiệm chứng, hai cái vé này là hàng thật, 9 giờ sáng, Tô Hiểu ngồi trên xe lửa đi tới Yorknew.

Bên trong buồng xe, Tô Hiểu ngồi gần cửa sổ, Bố Bố ngồi bên cạnh hắn.

- Đoàn tàu đi tới thành phố Yorknew sắp xuất phát, mong các vị hành khách kiểm tra hành lý, đồ đạc bên người...

Bên trong đài phát thanh truyền tới giọng nói dịu dàng của tiếp viên, Tô Hiểu đã lấy máy tính bảng ra chơi giải câu đó.

“Gâu.”

Bố Bố kêu một tiếng, ý là bản gâu đói bụng.

Tô Hiểu lấy một đống đồ ăn vặt ra để lên bàn nhỏ trước người, Bố Bố dùng hai chân trước xé túi ra, đắc ý bắt đầu ăn.

Không lâu sau, một đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi đối diện Tô Hiểu.

Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn một cái rồi tiếp tục chơi giải câu đố.

- Ca, Yorknew thật sự náo nhiệt sao?

Cô bé đối diện Tô Hiểu mở miệng, cô gái khoảng 15, 16 tuổi, tướng mạo thanh thuần, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt.

- Đương nhiên, tuy hàng năm Yorknew đều tổ chức buổi đấu giá một lần, nhưng mỗi lần đều có thể lấy ra đồ cất giữ hiếm có, lần này chúng ta đi tha hồ xem trò vui.

Người đàn ông bên cạnh cô gái ăn mặc đơn giản, áo T shirt trắng, quần đen, đeo một chiếc kính không gọng.

- Thật chờ mong.

- Hừm, đến lúc đó đừng tách khỏi ta, Yorknew do hắc bang quản chế, không an toàn.

- Đã biết, thật dông dài.

Cô gái bĩu môi, anh trai của nàng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Xe lửa chậm rãi khởi động, Bố Bố dùng chân trước chạm vào Tô Hiểu một cái, ánh mắt giống như muốn nói: “Chủ nhân, ta muốn ngồi bên trong nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.”

- Ăn cũng không chặn nổi miệng ngươi.

Tô Hiểu đứng dậy đổi vị trí với Bố Bố, Bố Bố cầm lấy một hộp khoai tây chiên, hài lòng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

- Chuyện này... Thật thần kỳ.

Cô bé đối diện nhìn Bố Bố, trong đôi mắt giống như xuất hiện ngôi sao nhỏ.

- Cẩu cẩu, cho ngươi ăn nè.

Cô gái lấy một miếng thịt ra, đưa tới trước mặt Bố Bố.

Bố Bố trợn tròn mắt, không để ý tới cô bé kia, một bộ như bản gâu rất lạnh lùng, đừng quấy rầy bản gâu.

- Muội, đừng hồ đồ.

Anh trai cô gái kéo tay của nàng, cười áy náy với Bố Bố.

Ngay hai giây trước, lúc cô gái đưa thịt khô cho Bố Bố, Tô Hiểu ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trong lúc vô tình anh trai cô gái đã nhìn thẳng vào mắt Tô Hiểu.

Trong lúc đó, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng anh trai cô gái, trong mắt đối phương không có địch ý, không có sát ý, chỉ đơn thuần liếc mắt nhìn.

Cảm giác nhạy bén nhắc nhở anh trai cô gái, người đàn ông này rất nguy hiểm, nguy hiểm tới mức tận cùng.

- Hả? Đây là năng lực giả Niệm à, cảm giác rất nhạy bén.

Tô Hiểu tiếp tục cúi đầu chơi trò chơi, hắn không ngoại phóng khí thế, nhưng đối phương vẫn cảm nhận được.

Tư thế ngồi của anh trai cô gái hơi cứng ngắc, mồ hôi lạnh chảy từ gò má xuống.

- Ca, làm sao vậy, bên trong không nóng mà, sao mặt ca đầy mồ hôi thế?

- Không sao, Emily, không phải lúc trước muội nói mệt à, ngủ một giấc đi.

- Hừm, được rồi, nhưng mà ca ca, biểu hiện của ca là thận hư, ta đọc trong sách thấy.

Emily dựa lưng vào ghế chợp mắt, anh trai nàng lấy một quyển sách ra, tập trung tinh thần đọc.

- Các hạ rất có bản lĩnh.

Tô Hiểu đột nhiên mở miệng, cơ thể anh trai cô gái cứng đờ.

- Đâu có, đâu có, so với vị tiên sinh này, ta không đáng nhắc tới, đúng rồi, quên không tự giới thiệu, ta tên là Kenny.

Kenny âm thầm đề phòng.

- Đọc ngược sách, rất khó đúng không?

Trên mặt Tô Hiểu hiện lên ý cười, động tác tay không ngừng.

- Hả?

Lúc này Kenny mới phát hiện, hắn ta cầm ngược sách.

- Chúng ta không quen biết, cũng không có ân oán.

Nghe thấy lời nói của Tô Hiểu, Kenny gật đầu.

- Xin lỗi, lúc trước là ta thất lễ rồi.

Tuy mặt ngoài Kenny thả lỏng, nhưng thực tế không thả lỏng chút nào, hắn ta bao trùm Niệm lên nhãn cầu nhìn thấy một màn khiến hắn ta suốt đời khó quên.

Khí tức của người bình thường là vô sắc hoặc màu nhũ bạch, mà khí tức của Tô Hiểu là màu lam nhạt, cuồng bạo, sắc bén, giống như muốn thôn phệ tất cả.

Xe lửa chạy vững vàng, dựa theo tốc độ hiện giờ, khoảng chừng 13 tiếng nữa là tới Yorknew.

Một tiếng đầu Bố Bố còn có thể ngắm phong cảnh giải buồn, nhưng hai tiếng sau con hàng này bắt đầu tẻ nhạt, lăn lộn vươn mình trên ghế ngồi, thỉnh thoảng va vào Tô Hiểu một lát.

Ba tiếng sau, Bố Bố đã thân thiết với cô gái tên Emily ngồi đối diện, một người một chó bắt đầu chơi bài, ai thua thì dán giấy lên mặt.

Chưa tới nửa tiếng, Tô Hiểu đã không thấy rõ dung mạo của Emily, ngoại trừ hai con mắt long lanh ngập nước ra, trên mặt nàng đầy giấy.

Khóe miệng anh trai Emily co giật, hắn ta từng thấy chó thông minh rồi, nhưng chó IQ cao như vậy vẫn thấy lần đầu.

- NO, vì sao ngươi lại có đại tiểu quỷ, đáng ghét.

Emily tức giận ném bài trong tay, sao bài của Bố Bố đẹp như vậy.

- Không được, ván nữa.

Mặt Emily đầy giấy sắp thành “cây lau nhà”, hiện giờ Bố Bố không tẻ nhạt, nó bắt đầu dùng chân trước linh hoạt xáo bài.

Hành trình nhàm chán vì có hai vai hề không còn tẻ nhạt, Tô Hiểu cất máy tính bảng, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, còn năm tiếng nữa mới tới thành phố Yorknew.
Bạn cần đăng nhập để bình luận