Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1143: Giúp đỡ khác

Trải qua bước đầu thăm dò, Netero đã tiếp nhận Tô Hiểu gia nhập đội thảo phạt Ant King. Morel ở bên cạnh không nói gì, kỳ lạ chính là, Knov vẫn luôn cẩn thận chặt chẽ cũng không nói gì.

“Hội trưởng, nếu như vậy, đội thảo phạt Ant King đạt tới 5 người, có phải số người hơi chênh lệch hay không?”

Nghe thấy những lời này của Knov, Tô Hiểu cau mày, nhân số nhiều hơn hắn nghĩ nhiều. Năm người mà đối phương nói, không phải tổng số người thảo phạt Chimera Ant, mà là nhân số chiến đấu với Ant King.

Dựa theo phát triển của nội dung vở kịch, hẳn là hội trưởng Netero đấu với Ant King một mình mới đúng, hiện giờ lại thành 5 người bao vây tấn công Ant King.

Ngoại trừ Netero và Tô Hiểu ra, ba người khác là ai? Vậy thì rất thú vị, động tác của ba người kia nhanh hơn Tô Hiểu.

“Đừng lo lắng, năm người phần thắng sẽ lớn hơn.”

Netero cười khẽ một tiếng, tuy Netero đã 110 tuổi, nhưng lão ta không nghiêm túc, cứng ngắc. Trái ngược lại, đây là một lão đầu tràn ngập sức sống, già đầu còn thích khiêu chiến.

Nếu như nói phương diện thực lực cá thể, cho dù là tổ chức V5 cũng phải kiêng kỵ Netero, bởi vậy hiệp hội thợ săn mới có nhiều đặc quyền như thế.

“Morel, Knov, các ngươi dẫn người đến gần vương đô East Gorteau điều tra trước, sau khi thời cơ thỏa đáng, có thể cân nhắc đánh vào vương đô. Đội thảo phạt Ant King đã tụ tập năm người, phía bên ta có những chuyện khác phải xử lý.”

“Vâng, hội trưởng.”

“Giao cho bọn ta đi, nếu như không đợi được tín hiệu, thời cơ tiến công tự chúng ta định đoạt.”

“Có thể.”

Netero nhìn theo Morel và Knov rời đi, gần vương đô còn có những nhân thủ khác của hiệp hội thợ săn.

“Các ngươi tới nơi này, là đặc biệt tìm giúp đỡ sao?”

Tô Hiểu đột nhiên có loại cảm giác, chính là hắn có thể gặp phải đám Netero, là vì đám Netero vẫn luôn đi dạo gần vương đô, để tìm người nào đó, hay là nói đang đợi người nào đó tới tìm bọn họ.

“Đúng vậy, đây là đề nghị của một thành viên trong đội thảo phạt, mọi chuyện tương đồng với hắn dự liệu, gần vương đô thật sự có nhiều người ‘cùng chung chí hướng’.”

Netero ra hiệu cho Tô Hiểu đi theo lão ta, Tô Hiểu do dự một lát sau đó lựa chọn đuổi kịp. Không lâu sau, Bố Bố và A Mỗ ở gần đây đều đuổi kịp tới hội hợp với Tô Hiểu.

“Đây là giúp đỡ khác sao?”

Netero tràn ngập hứng thú đánh giá Bố Bố và A Mỗ.

“Ngươi có thể lý giải ba bọn ta thành một tiểu đội.”

“Vậy sao, vậy thì không thành vấn đề.”

Netero khẽ vuốt chòm râu, không đi tra cứu lai lịch của Bố Bố và A Mỗ.

Netero muốn dẫn Tô Hiểu đến một nơi, là một thị trấn nhỏ gần vương đô nước East Gorteau. Khi Tô Hiểu đi vào trong trấn nhỏ này, bỗng nhiên có loại ảo giác thời gian lùi lại mấy trăm năm.

Mặt đất trấn nhỏ trải phiến đá, bởi vì nhiều năm chưa tu sửa, phiến đá bị đạp lồi lõm, giẫm chân xuống, khe hở phiến đá có bùn nhão phun ra.

Kiến trúc trấn nhỏ là cấu tạo hai tầng, cơ bản đều là bằng gỗ hoặc đá, căn bản không có nhà bằng xi măng. Trên cửa hàng rìa đường treo hoành phi thuần một màu, đó là thứ tương tự với bảng hiệu.

Thỉnh thoảng có xe ngựa đi qua trên đường phố, còn ô tô, thứ đó nghiêm cấm sử dụng ở nước East Gorteau.

Đây là một quốc gia khác thường còn đẹp nguyên thủy, đi tới nơi này, tuyệt đối có thể trải nghiệm cảm giác lùi lại mấy trăm năm.

“Loại kỳ cảnh này chỉ có thể nhìn thấy ở nước East Gorteau.”

Netero từng tới nơi này, đó là chuyện 30 năm trước, mà hiện giờ nơi này hầu như không có bất cứ thay đổi gì, ngoại trừ kiến trúc hai bên đường phố cổ xưa hơn một chút.

“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô với ngươi thế nào?”

Netero quay lưng về phía Tô Hiểu, ánh mắt tìm kiếm cửa hàng nào đó ở hai bên đường phố.

“Byakuya.”

Tô Hiểu đang thưởng thức phong cảnh ở trấn nhỏ, trong lòng khó tránh khỏi hơi nghi ngờ một chút, nơi này lại không bị Chimera Ant chiếm lĩnh.

“Byakuya, danh hiệu thích hợp dùng khi giết người.”

Netero nghe ra được đây là tên giả, nhưng không đi tra cứu.

Sau khi hai người thâm nhập phía nam trấn nhỏ, đi tới trước một quán trọ, đây là quán trọ “xa hoa” nhất trong trấn nhỏ, thuộc tòa nhà ba tầng không nhiều.

Tô Hiểu vừa đi vào quán trọ, thì có một người đàn ông mập mạp trung niên tiến lên đón. Lão ta vừa là ông chủ, đầu bếp, nhân viên tiếp đón, đây là một cửa hàng nhỏ.

“Hai vị khách nhân là lữ khách ngoại lai sao?”

Ông chủ tiến lên thấy sang bắt quàng làm họ, ở nơi chim không đẻ trứng này, lữ khách ngoại lai là nguồn kinh tế lớn nhất.

“Đã đặt trước gian phòng…”

Hội trưởng Netero và ông chủ quán trọ nói mấy câu, ông chủ quán trọ nhiệt tình dẫn hai người đi lên tầng ba.

Tô Hiểu đi trên cầu thang gỗ cọt kẹt, hắn có một nhận thức mới đối với mức độ bần cùng của nước East Gorteau. Nếu như không phải kinh phí của hiệp hội thợ săn không đủ, vậy chỉ có thể nói rõ, đây thực sự là quán trọ sang trọng nhất trong trấn nhỏ.

Trước một gian phòng chếch tầng 3, khóa cửa phòng đã gỉ sét, trên cửa có mảng lớn sơn bóc ra, bên trong khung cửa đã biến dạng có từng sợi khói xanh bay ra.

Ông chủ quán trọ mới đẩy cửa ra, trước mặt vọt tới khói đặc khiến lão ta bị sặc ngửa đầu một cái, liên tục ho khan.

Bên trong gian phòng như “tiên cảnh”, khói đặc cuồn cuộn, trong khói dày đặc mơ hồ có thể thấy được ba bóng người.

“Yên Quỷ, nếu như ngươi không phải Khế Ước Giả, tuyệt đối sống không quá 60 tuổi.”

Một giọng nữ truyền từ trong khói đặc ra.

“Ai bảo ta là Khế Ước Giả.”

Lần này là một giọng nam hơi khàn khàn, nhưng tràn ngập khí phách.

“Trần, ngươi cũng nói một câu đi, lão Yên Quỷ này càng ngày càng hung hăng.”

Giọng nữ kia tràn ngập ý khiêu khích.

“Không muốn đợi ở đây có thể rời đi, không ai ép buộc ngươi.”

“Này, tiểu tử có phải ngươi quá kiêu ngạo hay không?”

Giọng nữ kia bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

“Ta không hung hăng, ít nhất ta sẽ không đi gây xích mích với người khác, cũng sẽ không chủ động trêu chọc người khác.”

“Đáng đời nhóm mạo hiểm của ngươi chết hết.”

“Ngươi… Lặp lại thêm lần nữa.”

Cuối cùng giọng nam kia bình tĩnh đến mức không chút gợn sóng, không có phẫn nộ, cũng không có uy hiếp, càng không có hung hăng, chỉ có bình tĩnh, giống như chết lặng.

“Ta nói, hai người các ngươi không thể chung sống hòa bình sao? Một người thích gây xích mích, một người có thể dựa vào nói mấy câu khiến người ta hận không thể giết người. Trần, ác miệng đến mức độ như vậy, cũng coi như là một loại thiên phú, tên đoàn trưởng đã mất của hội Huynh Đệ cũng đủ khổ cực, hay là nói ngươi là hậu thiên kích thích ra.”

Người giảng hòa là người đàn ông tên Yên Quỷ kia, nghe giọng nói thì tên này không ít tuổi.

“Ta cũng không ác miệng, con người đều là dối trá, một khi nói ra sự thật sẽ chọc người ta phẫn nộ, lại như ngươi hiện giờ dối trá đứng ra điều tiết, thực ra ý nghĩ chân thực của ngươi là giết chết những người khác trong phòng này.”

“Dừng, ngươi lại nói ta sẽ không nhịn được muốn làm thịt ngươi.”

“Nếu như ngươi có loại năng lực này, hoàn toàn không cần quan tâm ý nghĩ của ta. Dựa theo sức chiến đấu của ngươi ta so sánh, rất có khả năng ngươi không làm được điểm ấy.”

“Ngươi… Phù…”

Yên Quỷ như là hít một hơi thuốc lá yên tĩnh lại, sau đó rơi vào trầm mặc.

“Ba vị, chúng ta sắp sóng vai chiến đấu, bởi vậy không cần thiết dấy lên mâu thuẫn nội bộ.”

Netero đứng ở cửa mở miệng, lão ta không đi vào gian phòng, bên trong gian phòng sương mù thực sự quá nồng.

“Xong rồi… Khói thật to, phát hỏa! Người đâu đến cứu hỏa!”

Một tiếng rống to truyền từ trên đường phố tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận