Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 349: Mồi Nhử

Kalifa cau mày, lùi về sau một bước theo bản năng.

- Ngươi đây là quấy nhiễu tình dục đó.

- Dạ yến lần đó ở Water Seven mới đúng.

Tô Hiểu đánh giá Kalifa, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

- Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?

- …

Tô Hiểu không lên tiếng, hắn đang thông qua ống nhắm quan sát tình hình xung quanh cầu lên xuống.

- Này, ta đang nói chuyện với ngươi đó.

Sắc mặt Kalifa không được tốt nhìn Tô Hiểu, Tô Hiểu vẫn không để ý tới đối phương.

- Tên nhà ngươi…

Kalifa nói được nửa thì dừng lại, Tô Hiểu đang nở nụ cười nhìn nàng, nhìn thấy nụ cười nhã nhặn đó, da đầu Kalifa tê dại.

- Gần đây ta phát minh ra một loại bom mới, ngươi muốn nếm thử mùi vị không? Có vị thảo mai.

Kalifa lùi lại vài bước, bày ra tư thế chiến đấu, nàng tuyệt đối có bóng ma với bom luyện kim.

- Ngươi có thể lựa chọn trông cửa hoặc rời đi, nói chung là đừng quấy rầy ta.

Ngay lúc Tô Hiểu quan sát tình huống xung quanh cầu lên xuống, ở trên một đỉnh cao tiền đảo, có nam nhân mặc đồng phục tác chiến ở rừng rậm đang nằm nhoài trên mái nhà, trong tay hắn ta là súng bắn tỉa, lúc này cũng không dám thò đầu ra.

Trong lòng tên bắn tỉa này vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Tower of Justice, tình cảnh lúc này đều rơi vào trong mắt hắn ta.

- Khẩu súng này, ít nhất phải là phẩm chất màu tím.

Trong mắt tay bắn tỉa hiện lên tham lam, nhưng tham lam nhanh chóng biến mất, hắn ta liếc mắt nhìn súng bắn tỉa phẩm chất màu lam trong tay, nếu như bắn nhau, có khả năng hắn ta không kiên trì nổi năm phút.

Tên bắn tỉa này bị dọa không nhẹ lựa chọn rụt cổ, chờ đợi thời cơ.

- Haizz, đây mới là lão đại chân chính, lúc bắn tỉa không có vị trí bí mật, hoàn toàn là pháo đài.

Tay bắn tỉa thở dài, rất khâm phục chiến thuật bắn tỉa quang minh chính đại của Tô Hiểu, không bí mật, trực tiếp đánh kẻ địch không ngóc đầu lên được.

Sao hắn ta biết, Tô Hiểu không tìm địa điểm bắn tỉa, ý nghĩ của Tô Hiểu là, tìm một địa điểm cao, kẻ địch đến thì bắn, còn hỏa lực của kẻ địch, hắn vốn không để ý.

Trên mái nhà Tower of Justice, Tô Hiểu quan sát một lát, phát hiện không có Khế Ước Giả đến.

- Bố Bố, chuẩn bị xuống nhặt đồ.

Tô Hiểu quấn giới đoạn tuyến vào yên ngựa nhỏ trên lưng Bố Bố, lúc chiến đấu Bố Bố cần mang thứ này, để tình huống không ổn thì một người một chó chạy trốn.

Tô Hiểu chuẩn bị thả Bố Bố xuống, đợi Bố Bố thu thập hết thẻ màu đỏ tươi, hắn sẽ dùng giới đoạn tuyến kéo Bố Bố lên.

Bố Bố rất bất đắc dĩ, nó liếc nhìn độ cao mấy chục mét, Bố Bố nghẹn ngào một tiếng, ánh mắt như đang nói: “Chủ nhân, ta sợ độ cao, không xuống có được không?”

“Gâu.”

Bố Bố làm ra phản kháng cuối cùng.

- Nghe lời, đợi sau này có cơ hội sẽ dẫn ngươi đi tìm chó cái xinh đẹp.

Đôi mắt Bố Bố tỏa sáng, ngẩng đầu lên, tâm tình sợ độ cao mất sạch, Bố Bố không muốn làm cẩu độc thân.

Ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị thả Bố Bố xuống, bỗng nhiên phát hiện ở phía xa có bóng đen lấp lóe.

Nhanh chóng cầm lấy súng ngắm, thông qua ống nhắm, Tô Hiểu nhìn thấy bốn Khế Ước Giả lén lút.

Bốn Khế Ước Giả đang ở sau tòa nhà ngó nghiêng xung quanh, hai nam hai nữ.

Một em gái vóc dáng nhỏ xinh sự hãi nói:

- Hay là chúng ta thôi đi, đây rõ ràng là cạm bẫy, mọi người nhìn những người chết xem, thảm bao nhiêu.

Em gái nói xong dùng hai tay ôm lấy vai.

- Đúng vậy, chuyện này quá khủng bố rồi, bốn tấm thẻ màu đỏ tươi, hai viên kết tinh linh hồn đều không có ai nhặt.

Một em gái học sinh không muốn đi, ánh mắt nhìn về phía thủ lĩnh, đây là nhóm mạo hiểm loại nhỏ.

- Rõ ràng là không thể đến Tower of Justice, tổn thất như vậy quá nặng, Nhạc Viên Tệ của chúng ta cộng lại cũng không tới 6 vạn, nhất định sẽ bị trừ trang bị.

Thủ lĩnh tiểu đội là một người đàn ông trung niên mập mạp, tên mập này mặc thiết giáp, tay cầm một tấm khiên.

- Mọi người đợi ở đây, ta đi nhặt đồ, nhặt xong thì chạy.

Tên mập nở nụ cười khinh bỉ, cướp đoạt chiến lợi phẩm của kẻ địch, đây là chuyện rất thoải mái, ông ta đã đoán được phía trên Tower of Justice có tay bắn tỉa, nhưng ông ta có khiên, mà toàn thân ông ta là trang bị phòng ngự phẩm chất màu lam, thuộc tính thể lực cũng rất cao.

- Đừng… Đừng đi thì hơn.

Em gái học sinh cảm thấy bất thường, xung quanh quá yên tĩnh rồi.

- Nhất định phải đi, người của nhóm mạo hiểm Thần Hoàng và lữ đoàn Huyễn Ảnh đều ở phía sau, chúng ta không thể đối đầu với những người kia, đợi đoạt đồ vật, chúng ta lập tức nhảy xuống biển chạy trốn, hiện giờ ở đây đã bị giáp kích.

Sau khi tên mập nói câu này xong thì giơ tấm khiên kia đi ra, mục tiêu đầu tiên của ông ta là kết tinh linh hồn (nhỏ) trên cỏ.

Thẻ màu đỏ tươi chưa chắc có thể mở ra thứ tốt, nhưng kết tinh linh hồn là vật tư đắt hàng, bất luận là mình sử dụng hay bán đều được.

Tô Hiểu ở đỉnh Tower of Justice giơ ngón tay chạm vào cò súng, đối phương cầm khiên đi ra cũng không sao, mấy phát không được thì mười mấy phát.

Tên mập trung niên chậm rãi đi, cách kết tinh linh hồn trên đất càng ngày càng gần.

Sáu mét, bốn mét, ba mét.

Càng đến gần kết tinh linh hồn, tên mập trung niên càng nắm chặt khiên trong tay.

Ngón tay Tô Hiểu khẽ bóp cò súng, Spider Queen phát ra tiếng súng nhẹ.

Pằng.

Đạn bay ra khỏi nòng súng, lấy tốc độ siêu cao bắn về phía tấm khiên chắn trước mặt tên mập trung niên.

Keng!

Viên đạn bị đẩy lùi, tên mập trung niên bị bắn lùi về sau nửa mét, đặt mông ngồi dưới đất.

- Sao có khả năng có động năng mạnh như vậy được?

Hai tay tên mập trung niên tê dại, nhìn tấm khiên bị bắn biến dạng, phản ứng đầu tiên của ông ta là chạy về phía có vật che chắn.

Đáng tiếc lúc này đã muộn, tham lam là tội lớn.

Pằng, pằng, pằng…

Tô Hiểu kéo cò súng liên tục, từng viên đạn dài bằng ngón trỏ bắn lên khiên, tia lửa văng khắp nơi, trên khiên xuất hiện từng hố lõm xuống, tên mập trung niên bị bắn cày ra mấy mét.

Lúc tiếng súng dừng lại, hổ khẩu hai tay tên mập trung niên rách ra, cổ tay trái vặn vẹo biến hình.

- Đội trưởng.

Em gái học sinh ló đầu từ sau tòa nhà ra kêu to một tiếng.

Cách, xi măng văng tung tóe, em gái học sinh nhanh chóng rụt đầu về, trên gò má xuất hiện mấy vết máu.

- Đội… Đội trưởng còn có thể trở về không?

Trong mắt em gái mảnh mai đã chứa đầy nước mắt, không ai trả lời nàng, đội trưởng bọn họ có thể trở về đã trở về rồi.

Pằng, pằng…

Tiếng súng tiếp tục, sau khi trúng mười mấy phát súng, tên mập trung niên không cầm được khiên trong tay, tấm khiên bị bắn bay, hai tay ông ta xuất hiện nhiều chỗ gãy xương.

Cơ thể bại lộ dưới họng súng của kẻ địch, tên mập trung niên biết xong rồi.

Pằng, pằng, sương máu tung tóe, một chân và ngực của tên mập trung niên bị bắn xuyên qua, tiếng súng dừng lại.

Tên mập trung niên bò sát trên đất với vẻ gian nan, lưu lại vết máu trên đường, ông ta muốn nằm bò về chỗ chắn, em gái học sinh lao thẳng ra khỏi vật che, muốn kéo tên mập trung niên về chỗ có vật che.

- Đừng tới đây! Đây là cạm bẫy, kẻ địch cố ý như vậy, rất nhiều tay bắn tỉa biến thái sẽ dùng thương binh dụ dỗ kẻ địch.

Tên mập trung niên kêu to một tiếng, nhưng em gái học sinh không quan tâm chạy về phía trước.

Tô Hiểu không phải tay bắn tỉa biến thái, hắn chỉ là hết đạn, chuyện này rất xấu hổ.

Nhanh chóng rút khỏi kho đạn, lắp ba viên đạn vào, Tô Hiểu cắm băng đạn vào, rồi kéo chốt súng, ống nhắm nhắm về phía em gái học sinh.

Em gái học sinh đã kéo tên mập trung niên ra rất xa, sắp tiến vào chỗ có vật che.

Pằng, một viên đạn xuyên qua vai em gái học sinh, một tay nàng bị bắn bay, em gái học sinh nhào vào người tên mập trung niên.

Ngay lúc Tô Hiểu chuẩn bị giải quyết hai người, phía sau tòa nhà có hai người lao ra.

Pằng, pằng, hai phát súng trúng một người, một viên bắn trượt, một Khế Ước Giả nam may mắn thoát khỏi.

Tô Hiểu lập tức lắp đạn, Khế Ước Giả nam kia không để ý tới sự sống chết của mình, ném ba người trúng đạn về phía tòa nhà, vẻ mặt của hắn ta như đang giãy dụa, đây giống như không phải ý nguyện của hắn ta.

Tô Hiểu nhanh chóng lắp đạn xong, nhắm nòng súng về phía Khế Ước Giả nam.

Pằng, một súng bạo đầu! Tô Hiểu cau mày, người này không phải Khế Ước Giả.

Phía sau tòa nhà yên lặng không một tiếng động, không cần nghĩ, ba người kia đang ẩn nấp ở phía sau.

- Hồ Lô Oa cứu ông nội, đưa từng bước từng bước, hữu nghị sâu thật.

Tô Hiểu chậm rãi rút băng đạn, bắt đầu lắp đạn.

Sau tòa nhà, tên mập trung niên há miệng thở dốc, ông ta chưa từng nghĩ có tay bắn tỉa khủng bố như vậy, sao loại đạn kia mạnh thế?

- Đội trưởng, Soichiro chết rồi, xem ra ta phải làm một vật triệu hoán lần nữa, không ngờ cưỡng chế khống chế lại thành công, lúc trước thất bại, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình lao ra.

Tuy em gái học sinh bị bắn đứt tay, nhưng nàng đang cười, đội hữu của nàng chưa chết, chỉ chết một triệu hoán vật.

- Tìm nơi nhảy xuống biển trốn đi, quả nhiên chúng ta không có tư cách đến Tower of Justice, ta quá tham lam, lúc trước không lựa chọn mò ưu đãi ở tiền đảo, mà muốn một đêm phất nhanh ở Tower of Justice.

Ba Khế Ước Giả đỡ nhau rời đi, ngày hôm nay bọn họ có giáo huấn đẫm máu, không thể tham lam.

Tô Hiểu đợi một lát, phát hiện không có động tĩnh thì biết những Khế Ước Giả kia đi rồi, hắn thả Bố Bố xuống, Bố Bố vui vẻ ngậm bốn tấm thẻ màu đỏ tươi, kết tinh linh hồn x2, thẻ dự trữ 6000 Nhạc Viên Tệ.

Lúc Tô Hiểu kéo Bố Bố lên, trong miệng Bố Bố được nhét đầy, quai hàm nhô lên rất cao, nhìn như Hamster tham ăn.

Hắn cất thẻ màu đỏ tươi và kết tinh linh hồn đi, thẻ dự trữ Nhạc Viên Tệ thì trực tiếp sử dụng.

- Robin, bọn ta đến cứu ngươi đây!

Tiếng kêu to truyền từ mái nhà trên bản đảo gần Tower of Justice nhất tới.

Tô Hiểu lấy lại tinh thần, đó không phải là Monkey. D. Luffy, hắn giơ súng lên ngắm.

Pằng.

Luffy bay về phía sau mấy mét, biến mất khỏi biên giới mái nhà, sau khi lăn vài vòng trên đất mới dừng lại.

Viên đạn của Spider Queen là đạn dược đặc thù, tốc độ rất nhanh, Tô Hiểu cảm giác mình không tránh khỏi, bây giờ xem ra, cho dù là Luffy nhân vật chính của nguyên tác cũng không thoát khỏi.

Cơ thể Luffy không bị bắn xuyên qua, dù sao hắn ta cũng là năng lực giả Gomu Gomu no Mi, cơ thể co dãn rất mạnh, có thể giảm bớt động năng của viên đạn, nhưng trên vai hắn ta cũng xuất hiện vết máu.

Luffy bị bắn có chút mơ màng, không chỉ Luffy mơ màng, Spandam thủ lĩnh của CP9 trong Tower of Justice cũng rất mơ màng, vừa rồi hắn ta còn nghe có người gọi, nhưng tìm một lúc lâu hắn ta không tìm thấy người.

- Gặp quỷ rồi.

Spandam mới nghiêng đầu, bên ngoài lại truyền tới tiếng la.

- Ai bắn lén ta?

Lại là tiếng la của Luffy.

Pằng! Tiếng súng nhẹ nhàng.

Spandam quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vẫn không thấy ai như cũ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận