Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1237: Giải thoát và tương phản

Khen thưởng còn lại cũng tốt, chỉ có phần thưởng là [Reid chi huân] hơi đặc biệt. Dựa theo đánh giá của hắn, hiện giờ Reid đã hận hắn đến nghiến răng, còn tỷ lệ rèn đúc trang bị thành công…

“Gâu.”

Bố Bố kêu lên một tiếng, nó có chút không dám tin, không dám tin dao động Reid đi như thế.

“Cũng không ngoài dự đoán của mọi người, Reid rất mạnh, nhưng hắn ta bị giam giữ ở đây quá lâu.”

Bố Bố nghi ngờ nhìn Tô Hiểu, dựa theo miêu tả của Reid, hắn ta tự nguyện ở lại đây.

“Lúc đầu Reid tự nguyện đợi ở nơi này, nhưng nếu bị giam mấy trăm năm mà nói, cho dù trả giá thứ gì, chỉ cần rời khỏi nơi này hắn ta đều không tiếc. Lúc trước Reid nói nơi này là lao tù, đây chính là lao tù của hắn ta.”

Tô Hiểu bắt đầu tìm kiếm chính giữa, sau khi tìm kiếm một lát, ngoại trừ một số kim loại khoáng không đáng giá ra, cùng với lượng lớn thứ dùng để đốt, hắn không tìm được thứ có giá trị.

Nhưng mà giải quyết được Reid như vậy, đã là lựa chọn tốt nhất. Thứ nhất Reid muốn rời khỏi lăng mộ, Tô Hiểu đã thỏa mãn yêu cầu này của hắn ta, đưa hắn ta tới Luân Hồi Nhạc Viên. Với tính cách của hắn ta, có lẽ hắn ta sẽ không từ chối Luân Hồi Nhạc Viên, hay là nói hắn ta không từ chối được.

Lần sau gặp mặt, thái độ của Reid nhất định sẽ rất tệ. Còn kết tử thù, đây là chuyện không có khả năng. Từ căn bản mà nói Tô Hiểu đã giúp Reid khôi phục tự do, tuy trình độ tự do có hạn, nhưng ở trong Luân Hồi Nhạc Viên tuyệt đối tốt hơn nhà đá chỉ có mấy chục mét vuông này. Ở nơi này không thấy được một người, khi tẻ nhạt chỉ có thể đập búa, sinh lý cần dựa vào tay, cũng làm khó Reid.

Mà ở trong Luân Hồi Nhạc Viên có khả năng vô hạn, chỉ cần đầu óc của Reid không bị nước vào, hắn ta có thể thấy được kỳ ngộ trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Loại người cầu mạnh mẽ như Tô Hiểu và Reid, Luân Hồi Nhạc Viên cũng không phải nơi khủng bố.

Mầm họa ở lối vào đã giải quyết, hiện giờ đương nhiên phải thâm nhập lăng mộ.

“Tiếp tục.”

Tô Hiểu nhìn về phía Goss, Goss nuốt nước bọt theo bản năng. Mấy phút trước hắn ta tận mắt nhìn thấy Reid bị hút đi, mà chẳng biết đi đâu. Rõ ràng là Goss hoảng rồi, hắn ta đang suy tư mình có gặp cảnh ngộ tương tự hay không.

Goss đây là dát vàng lên mặt mình, đối phó hắn ta, Tô Hiểu hoàn toàn không cần phí sức như thế.

Goss dò đường ở trước, đám người tiếp tục tiến lên, thâm nhập lăng mộ.

Đám người nhanh chóng xuyên qua hiên đá không tính là to, đến phần cuối hiên đá lại có một cánh cửa kim loại xuất hiện, không khác cửa kim loại lúc trước.

Elisa Herbert bất đắc dĩ đi tới trước cửa kim loại, đưa tay vào trong động giữa cửa kim loại.

Rầm rầm rầm.

Cửa kim loại bay lên, một luồng hơi lạnh tuôn từ sau cửa ra, Elisa Herbert không nhịn được run lẩy bẩy.

Ánh lửa hiện lên, cửa kim loại mở ra đồng thời như mở ra cơ quan nào đó, sau cửa từng đèn dầu được châm lửa.

Sau cửa là một hiên đá càng rộng, hiên đá này rộng khoảng mười mấy mét, cao bảy tám mét, hai bên vách tường cứ cách mười mấy mét có một trản đèn dầu bằng sắt, dầu hỏa ở bên trong cháy hừng hực.

Không có kẻ địch đếm không hết lao tới, bên trong hiên đá rộng lớn yên tĩnh, Tô Hiểu ra hiệu tiếp tục tiến lên.

Hiên đá này rất dài, tiến lên trước khoảng mấy trăm mét, Tô Hiểu thấy một cửa kim loại trên vách tường bên trái.

Cửa kim loại này rộng năm mét, cao tám mét, trên cửa điêu khắc một lợi kiếm và một mặt khiên.

Tô Hiểu dán sát lỗ tai vào cửa kim loại, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân bên trong cửa kim loại, tiếng bước chân rất thưa thớt.

Elisa Herbert có thể mở cửa kim loại này, nhưng không nhất thiết phải mở cửa kim loại ra. Hiên đá rộng lớn căn bản không thấy phần cuối, tiếp tục tiến lên cũng được.

Do dự một lát, Tô Hiểu quyết định không mở cửa kim loại này, sau cửa có sinh vật không rõ. Hắn tiến vào thánh địa Mejia không phải vì giết địch, mà vì tìm kiếm Diệt Chi Thạch, Diệt Chi Thạch ở sâu trong lăng mộ.

Đám Tô Hiểu tiếp tục tiến lên, sau khi tiến lên mấy chục năm, trên vách tường bên phải lại xuất hiện một cửa kim loại, vẫn là cửa kim loại Elisa Herbert có thể mở, lần này đồ án trên cửa là một trường cung và lợi trảo giao nhau.

Kiếm, thuẫn, trường cung, lợi trảo, trên hai cửa kim loại có tổng cộng bốn loại đồ án, tạm thời Tô Hiểu không biết đại biểu cho cái gì.

Không nhin hai cửa kim loại, Tô Hiểu quyết định tiếp tục tiến lên.

Tiến lên khoảng 5 phút, hiên đá rộng lớn xuất hiện chỗ rẽ, Goss tiến lên kiểm tra xong, vẫn không có nguy hiểm gì.

Thông qua chỗ rẽ, đám người tiếp tục tiến lên hơn trăm mét trong hiên đá, đến phần cuối hiên đá, phía sau là một khu đất trống diện tích không nhỏ.

Tô Hiểu kiểm tra đất trống phần cuối hiên đá, mảnh đất trống này rộng khoảng mấy trăm mét vuông, có hình chữ nhật. Ở trung tâm đất trống có một bệ đá, trên đài đá nằm một người đàn ông cơ thể cao lớn. Hắn ta có đặc điểm của tử linh, cũng tương tự nhân loại, người đàn ông như chết rồi nằm thẳng trên bãi đá.

Người đàn ông mặc áo giáp màu đen, cao khoảng bốn mét, nhân loại cao như vậy nhìn sẽ rất gầy gò, nhưng người đàn ông này có tỉ lệ rất cân đối.

Sứ Đồ Chi Nhãn bay lên, Tô Hiểu thử kiểm tra tư liệu của đối phương.

[Đang so thuộc tính trí lực của hai bên… Ngươi nhận được tư liệu dưới đây.]

Tên gọi: Trường Đao Sứ - Không.

Cấp độ: Sinh vật cấp thủ lĩnh.

Loại hình: Tử Linh – Huyết mạch viễn cổ.

Giá trị sinh mệnh: 100%.

Giá trị pháp lực: 1250 điểm.

Sức mạnh: 85.

Nhanh nhẹn: 80.

Thể lực: 80.

Trí lực: 5.

Mị lực: 1.

Năng lực 1: Quyền uy của lãnh chúa (bị động lv30), +8000 điểm giá trị sinh mệnh, +1200 điểm giá trị pháp lực, +13 sức mạnh, +13 nhanh nhẹn, +10 thể lực.

Năng lực 2: Sử linh (bị động lv48), khi giá trị sinh mệnh của Trường Đao Sứ - Không dưới 50%, sẽ triệu hoán tất cả binh sĩ trong “binh doanh” tác chiến vì nó.

Năng lực 3: Đao khí (bị động lv30), mỗi lần đánh chém có chứa đao khí cực mạnh.

Năng lực 4: Ngựa tử linh (chủ động lv30), tiêu hao 30% gia trị pháp lực lớn nhất, từ sâu trong thánh điện Mejia triệu hoán ra một con ngựa tử linh.

Năng lực 5: Kỵ Toàn Trảm (chủ động lv42), khi Trường Đao Sứ - Không nằm ở trạng thái cưỡi, vung vẩy trường đao bốn phía, đao khí chém ra kẻ địch trong vòng 10 mét chịu 0~800 điểm thương tổn (dựa theo số lần trúng mục tiêu). Sau khi chịu đựng công kích đao khí sẽ phát động phán định, nếu nhanh nhẹn dưới 75 điểm, chịu đựng 10 giây trạng thái chảy máu, mỗi giây tạo thành 60+ đã tổn thất 5% thương tổn giá trị sinh mệnh, thời gian làm lạnh 2 phút.



Trường Đao Sứ - Không hẳn là tinh anh phụ trách trấn thủ lối vào thánh địa Mejia, còn Reid lúc trước, tên kia căn bản không thể mưu tính trong thần điện Mejia.

Trường Đao Sứ - Không và Reid hình thành tương phản to lớn, Tô Hiểu cảm thấy sinh vật này ngoại trừ da dày thịt béo ra, hắn ta hoàn toàn có thể mang bốn tên Tử Linh Tộc ra quất.

Lúc trước thực lực của Reid khiến Tô Hiểu kinh sợ, bởi vậy dọc đường đi hắn đều rất cẩn thận. Nhưng mà tình huống trước mắt khiến người ta mở rộng tầm mắt, tên tiểu Boss gác cổng này, dường như… Hơi yếu.

Dường như Goss cũng nhận thấy thực lực của Trường Đao Sứ - Không chẳng ra sao, hắn ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Kẻ địch trình độ như vậy, hắn ta có thể đơn độc đối phó.

“Bố Bố, A Mỗ, các ngươi bảo vệ hiên đá này.”

Tô Hiểu đây là bảo Bố Bố và A Mỗ bảo vệ đường lui, lúc trước nhìn thấy hai cửa kim loại khiến hắn rất lưu ý, tuy hai cửa kim loại kia hẳn là sẽ không mở ra.

Tô Hiểu rút trường đao bên hông ra, trước đây đều là hắn đánh nhau sống chết với nhân vật trong vở kịch, mà hiện giờ dường như hắn có thể treo tiểu boss thân hình cao lớn nhưng thực lực bình thường này lên đánh.

Đương nhiên thực lực bình thường chỉ là đối với Tô Hiểu, đối với trên 90% Khế Ước Giả cấp ba mà nói, thực lực của Trường Đao Sứ - Không tuyệt đối không yếu. Tên này có rất nhiều năng lực, cấp năng lực đều rất cao.

Tô Hiểu không nhanh không chậm đi tới bệ đá giữa khu đất trống, Trường Đao Sứ - Không đang nằm thẳng ở phía trên, bên cạnh bày một con đao cán dài. Thứ này bình thường đều là kỵ binh sử dụng, mà thanh đao cán dài này của Trường Đao Sứ - Không thuộc về cỡ lớn, dài ít nhất năm mét, lưỡi đao lóe lên sắc bén.

Khi Tô Hiểu tới gần Trường Đao Sứ - Không hai mươi mét, Trường Đao Sứ - Không nằm trên bãi đá đột nhiên mở mắt ra. Đó là đôi mắt màu xanh lục, giống như có quỷ hỏa thiêu đốt trong mắt hắn ta.

Trường Đao Sứ - Không thân cao 4 mét đứng dậy khỏi bệ đá, mũ giáp kim loại bao bọc phần đầu của nó, chỉ lộ ra đôi mắt, vị trí miệng ũi có rất nhiều lỗ thở, nhưng tên này có thở hay không còn là ẩn số.

“Phù…”

Trường Đao Sứ - Không hít sâu một hơi, dường như nó từ trạng thái chết giả sống lại, phản ứng đầu tiên của nó là nắm lấy đao cán dài bên cạnh.

Trường Đao Sứ - Không đứng dậy, đôi mắt màu xanh lục nhìn thẳng Tô Hiểu.

“Ca nặc đề (ngôn ngữ không biết, không phải tiếng Tử Linh).”

Hai tay của Trường Đao Sứ - Không vung vẩy đao cán dài, sát phong khuếch tán ra bốn phía, khí thế kinh người.

Rầm!

Đá vụn nứt toác, Tô Hiểu biến mất tại chỗ, khi hắn hiện thân lần nữa đã ở trên đài đá, trường đao trong tay chém từ trên xuống dưới về phía Trường Đao Sứ - Không.

Một tiếng giòn vang truyền đến, đồng thời lưỡi đao trên tay Trường Đao Sứ - Không nứt một mảng.

Hai chân của Tô Hiểu chuyển hướng, cánh tay trái phát lực.

Keng một tiếng, áo giáp va chạm nham thạch, Trường Đao Sứ - Không vì không chịu nổi quái lực của Tô Hiểu, nó trực tiếp quỳ trên bãi đá, quỳ gối trước người Tô Hiểu.

Cơ thể Tô Hiểu cúi thấp, đá chéo một cái.

Rầm!

Một cước của Tô Hiểu đá vào gò má Trường Đao Sứ - Không, mũ giáp chỗ đó lập tức lõm xuống, Trường Đao Sứ - Không vèo một tiếng bay ra ngoài.

Lại keng một tiếng rất to, Trường Đao Sứ - Không đánh lên vách đá cách mấy chục mét. Nó ngồi ở góc tường, lắc lư đầu, rõ ràng là bị thế như sấm của Tô Hiểu đánh cho bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận