Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1210: Giả vờ ngu rất mệt

Đầu ngón tay của Yieru có thể chạm tới chìa khóa chỗ cổ Bố Bố, đương nhiên nàng cũng nắm được đầu Bố Bố, nhưng nàng không dám thử như vậy. Nàng không thể chắc chắn một đòn của mình có thể đánh chết con chó này hay không, một khi thất bại, cơ hội cuối cùng kia sẽ hóa thành bọt nước.

Đừng cho rằng trò chơi này chỉ có mức độ hiện giờ, đối với Yieru mà nói, như vậy vẫn chưa đủ kích thích.

Keng một tiếng, cửa kim loại ở phòng thẩm vấn dưới lòng đất bị đẩy ra, A Mỗ cúi đầu né tránh khung cửa, vào phòng thẩm vấn trong lòng đất.

“Ò!”

A Mỗ “gào thét” với Bố Bố một tiếng, dường như Bố Bố chịu “kinh hãi”, lập tức lùi ra, đây là “thủ vệ” trình diện rồi.

A Mỗ ngồi dưới đất trong phòng thẩm vấn, nó dựa vào tường, Bố Bố thì nằm nhoài trên đất cách Yieru không xa, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị ngủ một giấc.

Mười mấy phút sau, tiếng ngáy truyền tới, là A Mỗ đã ngủ.

“Cẩu, lại đây…”

Yieru nhỏ giọng gọi, có thủ vệ xong, mức độ kích thích tăng trên diện rộng, lúc này thần kinh của Yieru căng thẳng.

Bố Bố nằm trên đất mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Yieru, lúc này ý nghĩ trong đầu Bố Bố là: “Nói êm tai một chút, nói êm tai bản gâu sẽ đi qua.”

Một em gái tử linh, một uông tinh nhân, một ngưu đầu nhân, ở trong phòng thẩm vấn âm u dưới lòng đất làm ra bầu không khí rất “sung sướng”. Đương nhiên sung sướng chỉ có Bố Bố, A Mỗ rất đói, Yieru thì suy sụp.

Năm tiếng sau, lúc này đã gần 9 giờ, phòng thẩm vấn dưới lòng đất được ánh lửa chiếu trong suốt.

Bố Bố ngồi xổm phía trước Yieru, ngáp một hơi dài.

“Ngươi! Đi ra! Cho ta!”

Yieru cúi thấp đầu, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, nàng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ của Bố Bố.

Bố Bố nghiêng đầu nhìn Yieru, ánh mắt giống như muốn nói: “Cuối cùng ngươi cũng phát hiện ra, giả vờ ngu rất mệt, kỹ thuật diễn của bản gâu thế nào, hài lòng thì nhớ cho một like.”

Nếu Yieru đã phát hiện, Bố Bố không giả vờ nữa, nó lộ ra nụ cười với Yieru.

Nhìn thấy nụ cười này, biểu cảm mất cảm giác của Yieru hơi dại ra.

“Ngươi, ngươi…”

Nàng đã đoán được Bố Bố có chút trí tuệ, nhưng nàng thấy đôi mắt linh động của Bố Bố xong, nàng xác định được một chuyện, đó chính là IQ của Bố Bố không kém gì nhân loại.

“Gâu.”

Bố Bố kêu lên một tiếng, A Mỗ ở bên cạnh đứng dậy, chạy hùng hục tới trước người Bố Bố, dáng vẻ giống y chó săn, đâu còn dáng vẻ hung ác lúc trước.

“Ta…”

Yieru đã hoàn toàn không biết nên nói gì, nhưng vào lúc này, Bố Bố lấy đồ ăn vặt của nó trong không gian dự trữ ra, cũng đưa đồ ăn vặt về phía Yieru.

Yieru ngửa đầu, ý là tuyệt đối không ăn của ăn xin, nàng là một Tử Linh Tộc có cốt khí.

Thấy cảnh này, Bố Bố học dáng vẻ của Tô Hiểu, vẫy cẩu trảo, A Mỗ ở bên cạnh tâm lĩnh thần hội, bàn tay thô ráp vỗ lên mặt Yieru, nhìn dáng vẻ như muốn cưỡng ép “cho ăn”.

“Đợi đã.”

Yieru miệng đầy răng bạc nghiến ken két, do dự một lát xong, nàng nắm lấy đồ ăn vặt trong trảo của Bố Bố. So với bị cưỡng ép “cho ăn”, mình tự ăn có tôn nghiêm hơn một chút.

Mười mấy giây sau.

“Cay quá!”

Tiếng la mơ hồ truyền từ trong phòng thẩm vấn dưới lòng đất đến, đây là một trong những phương thức Tô Hiểu công phá phòng tuyến tâm linh của Yieru, không cho phép nàng ngủ, đồng thời cung cấp đồ ăn rất cay cho nàng.

So với nghiêm hình tra tấn, thủ đoạn của Tô Hiểu nhìn như ôn hòa hơn nhiều, sự thực không phải như vậy. Chỉ riêng không cho phép ngủ, đã khiến Yieru vô cùng suy sụp, huống hồ nàng còn phải chịu đựng Bố Bố quấy rầy tinh thần.

Bố Bố am hiểu giao tiếp với nhân vật trong vở kịch, phương thức giao tiếp của nó rất đặc biệt, chính là dùng điểm thuộc tính mị lực hơi cao của nó, nghĩ biện pháp kéo IQ của nhân vật trong vở kịch cùng một trục hoành với nó, do đó tranh tài công bằng một lát.

Khoan hãy để ý tới cảnh tượng sung sướng của Bố Bố trong phòng thẩm vấn dưới đất, lúc này ở đình viện trong phủ đệ của Thiết Chi Thủ, Tô Hiểu đang ngồi bên bờ ao.

Xung quanh đình viện có mấy chục hộ vệ bình thường trấn giữ, trước cửa còn có bốn cấm vệ quân, biện pháp cảnh giới không tính là mạnh, nhưng tuyệt đối không kém.

Tô Hiểu bắt giữ Yieru xong, hắn lưu lại một ít tung tích rất bí ẩn ở ven đường, những tung tích này có độ khó lần theo không thấp, mức độ bị mất dấu khá cao.

Càng như vậy, mức độ sư phụ Yieru tới cứu người sẽ càng cao. Nếu như tung tích quá mức rõ ràng mà nói, đối phương nhất định sẽ sinh nghi, hơn nữa đối phương sẽ điều tra xem bên trong phủ đệ của Thiết Chi Thủ có binh lính mai phục hay không.

Tô Hiểu có thể chắc chắn, sư phụ của Yieru hay là cường giả tử linh khác nhất định sẽ tìm tới, cho dù bọn họ không tới cứu Yieru, cũng sẽ diệt khẩu Yieru.

Tô Hiểu chưa giết Yieru, chuyện này giống như đâm vào yết hầu của đám tử linh ở trong vương đô. Người nào cũng không thể đảm bảo Yieru có thể chống đỡ được tra hỏi của kẻ địch hay không, một khi Yieru để lộ tình báo then chốt, sẽ mang tới tính chất hủy diệt cho kế hoạch lần này của Tử Linh Tộc.

Cho dù là vì cứu đệ tử, hay trực tiếp diệt khẩu, cường giả của Tử Linh Tộc đều sẽ đuổi tới, đây chính là cơ hội của Tô Hiểu.

Tí tách.

Tiếng giọt nước nhẹ nhàng gần như có thể quên truyền tới, Tô Hiểu nhìn về phía phát ra âm thanh, một người mặc áo bào đen, cao khoảng 1m8 đứng trên tường rào.

Bên ngoài tường rào, từng thi thể nằm trên đất, bọn họ chết lặng yên không một tiếng động, sau gáy đều có sợi máu, là vết thương trí mạng.

“Nhân loại, nàng ở đâu?”

Bóng người đứng trên tường rào mở miệng, giọng nói của lão ta hơi khàn khàn, loại giọng nói đặc biệt này Tô Hiểu đã nghe nhiều lần, đây là âm sắc chỉ khi cắt yết hầu dẫn tới tổn thương dây thanh quản mới có thể phát ra.

“Kỳ nha ma tang gia, khái khái tháp (tiếng tử linh: Đừng phí lời với hắn, giết hắn).”

Lại có giọng nói trầm thấp truyền tới, tử linh tới cứu người không chỉ một mình.

“Tỉnh táo lại, bắt lấy nhân loại này, có trợ giúp đối với kế hoạch của chúng ta, hắn là Thiết Chi Thủ của vương quốc.”

Tử linh kia khàn giọng mở miệng, lão ta còn dùng ngôn ngữ của nhân loại, hẳn là thường giao tiếp ở vương quốc Saint Sodin.

“Ngươi, là, thủ lĩnh, nghe, ngươi.”

Một tử linh khác cũng bắt đầu nói ngôn ngữ của nhân loại, rất rõ ràng, hai tên tử linh này đang tạo áp lực cho Tô Hiểu.

“Lặng yên không tiếng động giải quyết bốn cấm vệ quân, đúng là khiến người ta bất ngờ.”

Tô Hiểu từng tra xét tư liệu về cấm vệ quân, những cấm vệ quân này thuộc tính trung bình khoảng 70 điểm, có đủ năm loại năng lực. Hơn nữa cấm vệ quân còn có đặc điểm, chính là nhân số càng nhiều, sức chiến đấu của bọn họ sẽ càng mạnh, chuyện này liên quan tới năng lực của bọn họ.

Năng lực 2 của cấm vệ quân: Cấm quân (bị động), trong phạm vi nhất định số lượng của cấm vệ quân đạt tới 100/50/20, trong phạm vi của cấm vệ quân được miễn thương tổn 40%/30%/10%.

Năng lực 3 của cấm vệ quân: Ngăn địch (bị động), trong phạm vi nhất định số lượng cấm vệ quân đạt tới 100/40/10, trong phạm vi của cấm vệ quân tăng 8/6/3 điểm toàn thuộc tính (trừ thuộc tính may mắn).



Một khi để cấm vệ quân hình thành chiến trận nhân số 100, vậy thì bọn họ bùng nổ ra sức chiến đấu ngay cả Tô Hiểu cũng phải tạm tránh mũi nhọn, nghĩ biện pháp chia nhỏ ra, nhanh chóng cắt giảm số lượng cấm vệ quân, như vậy mới có cơ hội thắng lợi.

Cấm vệ quân là bộ đội vương tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, sao bọn họ có khả năng yếu. Cho dù không thể hình thành chiến trận, bọn họ cũng có sức chiến đấu đơn độc không kém.

Nhưng hai tên Tử Linh Tộc trên tường càng lặng yên không một tiếng động giải quyết 4 cấm vệ quân, có thể thấy thực lực của hai người này, hay là nói năng lực ám sát của hai bọn họ rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận