Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 847: Đại cục đã định

Nghĩ tới vấn đề này, Tô Hiểu gãi đầu. Khi hắn làm nổ viên Apollo thứ hai, căn bản không cân nhắc vấn đề này, hắn chỉ đang suy nghĩ làm sao chơi chết Hi. Người phụ nữ này thực sự quá mạnh, nếu như một mình đấu mà nói, rất có khả năng Tô Hiểu không phải đối thủ, dù sao đối phương có thể phục sinh. Loại năng lực như phục sinh, đừng nói là từng thấy, hắn chưa từng nghe nói bao giờ.

- Viêm Thần, đã chết chưa?

Tô Hiểu kêu to một tiếng, mấy chục Khế Ước Giả phía sau hắn vểnh tai lên.

- Thiếu chút nữa, ngươi đây là ăn trái Akainu sao, sao nhiều dung nham như vậy?

Tiếng gầm giận dữ truyền từ tầng ba tới, lúc này Viêm Thần hơi chật vật, hắn ta cầm ma thương trong tay đâm nghiêng vào trong trần nhà, cả người giống như khỉ ôm báng thương. Muội muội của hắn ta thì nắm lấy đai lưng hắn ta. May mà năng lượng trong tầng ba bị Apollo nổ tung tách ra hơn nửa, bằng không thương này của Viêm Thần có thể đâm vào hay không đều là ẩn số.

- Thiến Thiến, nắm lấy áo, quần sắp rơi xuống rồi.

Khi Viêm Thần nói chuyện, quần hắn ta soạt một tiếng trượt xuống, may mà Viêm Thần phản ứng nhanh, dùng mũi chân ôm lấy đai lưng.

Thiến Thiến nhìn dung nham dưới chân, càng nở nụ cười.

“La la la…”

Thiến Thiến hát, nắm lấy đai lưng Viêm Thần lắc lư đu dây.

Phát hiện tình cảnh này, Viêm Thần ôm ma thương hận tới mức nghiến răng.

- Byakuya, muội muội ngươi!

Khi Viêm Thần đợi dung nham lùi đi, tiếng la của Tô Hiểu truyền từ trên tầng tới.

- Đây là một bất ngờ.

Nghe thấy tiếng la của Tô Hiểu, Viêm Thần tức giận trợn tròn mắt.

Cách sau lưng Viêm Thần không xa, mỹ nữ mặc đồ công sở được hai tiểu tinh linh màu hồng phấn ôm lấy vai. Hai tiểu tinh linh màu hồng phấn vỗ cánh, khiến mỹ nữ này bay giữa không trung.

Mỹ nữ này nhìn hình ảnh trước mắt, khóe miệng giật giật. Lão đại của nàng giống như con khỉ ôm lấy báng thương, mặc quần tứ giác, một chân treo chỗ eo, dưới đai lưng hắn ta là muội muội đang lắc lư.

Mỹ nữ vẫn luôn nhắc nhở mình không thể cười, đây là lão đại của nàng, thần kinh của lão đại nàng không bình thường, tuyệt đối không được cười, nhưng mà… Nàng sắp đạt tới cực hạn chịu đựng.

Lúc trước chiến đấu quá kịch liệt, chỗ vị trí mông quần tứ giác của Viêm Thần rách ra cái động, mỹ nữ có chút không đành lòng nhìn thẳng, đồng thời không khỏi cảm khái, cái mông của lão đại nàng trắng thật.

- Ca, có người nhìn trộm ngươi.

Thiến Thiến cười tủm tỉm nhìn mỹ nữ mặc đồ công sở.

- Hả?

Viêm Thần quay đầu, nhìn về phía mỹ nữ mặc đồ công sở, mỹ nữ kinh hãi.

- Lão đại, ta thực sự không nhìn trộm ngươi, ta chỉ nhìn dung nham, dung nham này thật trắng, phi! Dung nham thật đỏ, ô… Lão đại ta sai rồi.

Nhìn thấy phản ứng của mỹ nữ này, Viêm Thần chỉ cười mỉa, kéo quần tứ giác.

- Rách ra cái động, ta biết, lúc trước ta còn buồn bực sao lạnh như thế.

Viêm Thần không tính toán loại chuyện nhỏ nhặt này, hắn ta chỉ quan tâm chính là khi nào dung nham trên đất mới lạnh.

Tầng ba rất náo nhiệt, tầng hai càng náo nhiệt hơn, vách tường tầng 4, trần nhà, mặt đất bị nhiệt độ cao hòa tan quá nhiều, dung nham không chỉ lan tới tầng ba, ngay cả tầng hai cũng chịu khổ.

Lúc này phía Thiên Khải Nhạc Viên còn hơn 300 người, những người này đang chạy ra ngoài cung điện Hoàng Hôn. Đối với bọn họ mà nói, nơi này không phải là cung điện Hoàng Hôn, mà là cung điện tận thế mới đúng.

Rất nhiều dung nham tập kích mà xuống, những người này không thể cố chống đỡ dung nham, bọn họ chỉ có thể trốn xuống tầng dưới.

Nếu như chỉ có dung nham uy hiếp còn đỡ, lúc trước Viêm Thần và mấy chục Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên, đang đuổi giết bọn họ.

- Tôn tặc, đừng chạy, ha ha ha.

Một Khế Ước Giả Luân Hồi Nhạc Viên căn bản không nhìn dung nham phía sau, đánh mấy quyền với một tên Khế Ước Giả của Thiên Khải Nhạc Viên.

Mấy chục Khế Ước Giả đuổi theo mấy trăm Khế Ước Giả, tình cảnh này thực sự hiếm thấy. Nếu là trước đây, Khế Ước Giả phía Thiên Khải Nhạc Viên sẽ không chật vật như vậy, nhưng vừa rồi, thủ lĩnh của bọn họ là Hi đã chết.

Đối với Khế Ước Giả phía Thiên Khải Nhạc Viên mà nói, quả thực như sét đánh ngang tai, bọn họ có người khi cấp một đã làm thuộc hạ của Hi, dưới cái nhìn của bọn họ, Hi chính là thần thoại vô địch.

Bây giờ thần thoại vô địch chết đi, phía Thiên Khải Nhạc Viên hoàn toàn không có ý chiến đấu, cộng thêm mấy chục người điên + dung nham trí mạng truy kích, bọn họ ngoại trừ chạy trốn, thì không có ý nghĩ khác.

Khi hơn 300 tên Khế Ước Giả chạy tới tầng một, cảnh tượng đập vào mắt khiến bọn họ kinh ngạc tới ngây người.

Trong tầng một có mùi hỏa diễm nồng nặc xen lẫn máu tanh, đâu đâu cũng là thi thể không lành lặn, đánh giá số lượng thi thể, ít nhất phải mấy chục người.

Trong rất nhiều thi thể này, một tên thiếu niên tóc đen mắt đỏ đang ngủ say như chết, còn tiểu đội tự sát, bọn họ bị Khế Ước Giả phía Thiên Khải Nhạc Viên đánh xuống phía dưới hố tròn, khả năng sống sót không cao.

Thiếu niên tóc đen mắt đỏ bị tiếng huyên náo đánh thức, hắn ta hơi mơ hồ mở mắt ra.

- Lại có một nhóm tới à? Haizz, số khổ mà, chỉ có thể tiếp tục.

Hắc Huyết đứng dậy, chặn ở lối ra cung điện Hoàng Hôn.

Nhìn thấy Hắc Huyết, rất nhiều Khế Ước Giả phía Thiên Khải Nhạc Viên nhận ra hắn ta chính là taliban player kia, đám Khế Ước Giả hét lên.

- Trốn mau!

Binh bại như núi đổ, ngày hôm nay ở trong cung điện Hoàng Hôn đã trải qua hết, khiến bọn họ suốt đời khó quên.

Tuy Hắc Huyết chặn một lối ra, nhưng có tổng cộng ba lối ra, đám lớn Khế Ước Giả chạy ra khỏi cung điện Hoàng Hôn.

- Ai da, gì thế, không đánh một trận ư?

Hắc Huyết giơ tay, biểu thị không rõ đối với hành động chạy trốn của Khế Ước Giả kia, nếu đổi thành hắn ta, tuyệt đối sẽ không trốn.

Mấy chục Khế Ước Giả của Luân Hồi Nhạc Viên không tiếp tục đuổi theo, tuy bọn họ điên cuồng nhưng không ngốc, hiện giờ tuyệt đối không thể rời khỏi cung điện Hoàng Hôn. Sau khi không có dung nham uy hiếp, rất có khả năng phe địch sẽ bao vây giết bọn họ, dù sao chênh lệch nhân số còn đó. Người tàn nhẫn phe mình, một người bị nhốt ở tầng 5 (Tô Hiểu), một người đang treo ở tầng ba (Viêm Thần).

Đừng cho rằng lựa chọn của Viêm Thần rất ngu, hắn ta đây là phòng bị mọi thứ, cho dù là dung nham tràn xuống, hắn ta cũng không rời khỏi gần cầu thang tầng ba đi về tầng 4, đây là phòng ngừa Hi chạy thoát. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu như Hi có cơ hội chạy thoát, cũng tập hợp lại, cuối cùng hai bên thắng bại còn chưa chắc chắn.

Dung nham lan tràn tới tầng một thì dừng lại, qua mấy tiếng sau, dung nham mới hạ nhiệt độ.

Báng thương của Viêm Thần run lên, muội muội của hắn ta Thiến Thiến rơi xuống đất trước. Viêm Thần rơi xuống đất chuyện đầu tiên hắn ta làm, chính là kéo quần lên, sau đó cho đỉnh đầu Thiến Thiến một cái “yêu chưởng đao”, Thiến Thiến buộc tóc đuôi ngựa ôm đầu ngồi xổm trên đất.

Viêm Thần nghiêng đầu nhìn mỹ nữ mặc đồ công sở, cười tủm tỉm nói:

- Chuyện ngày hôm nay, nhất định phải tuyên dương ra ngoài.

- Hả? Cái gì? Vừa nãy ta bị mù, thật đó, bình thường thị lực của ta không được, điểm này lão đại ngươi biết mà.

Mỹ nữ này rất thức thời, thấy thế, Viêm Thần hận tới nghiến răng đi tới tầng 4. Mới tiến vào tầng 4, sóng nhiệt xen lẫn mùi khét phả vào mặt.

- Nóng như vậy.

Viêm Thần kinh ngạc lùi về sau một bước, hiện giờ tầng 4 vẫn không thể thâm nhập, thực sự quá nóng.

- Ít nhất cần thêm mấy tiếng, nhiệt độ nơi này mới giảm tới mức có thể tiếp nhận.

Tô Hiểu ngồi trên cầu thang chỗ sâu tầng 4, mình trần thân trên.

Nhìn thấy Tô Hiểu, miệng Viêm Thần khép mở không phát ra tiếng, tiến hành thăm hỏi “thân thiết” với Tô Hiểu.

- Hi chết rồi à?

Vẻ mặt Viêm Thần như thường.

- Chết rồi, nhưng mà… Hình như vừa rồi ngươi đang mắng ta.

- Làm sao có khả năng.

Viêm Thần thề thốt phủ nhận.

- Nói đi nói lại, những tàn binh bại tướng kia không có khả năng tấn công cung điện Hoàng Hôn lần nữa, nói cách khác, chúng ta đã thắng.

Viêm Thần thở phào một hơi, Hi thực sự quá khó đối phó, mang theo một đám đội hữu sợ chết, mấy lần đánh đuổi phía Luân Hồi Nhạc Viên, hắn ta có chút cảm giác không đáng thay Hi, nếu như Hi ở trong Luân Hồi Nhạc Viên, sau này tuyệt đối là nhân vật hung ác.

- Không kém nhiều, Hi đã chết, những người kia như rắn không đầu, không thành tài được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta đã thắng.

Tô Hiểu quăng khối thủy tinh trong tay, một khối thủy tinh duy nhất do Hi chế tạo ra không bị nhiệt độ cao hòa tan.

Rắc một tiếng, thủy tinh bị Tô Hiểu bóp nát.

- Một đám đội hữu heo, người như Hi có thể giết chết, thực sự kỳ diệu.

Mảnh vụn thủy tinh từ giữa kẽ hở ngón tay Tô Hiểu lướt xuống, hắn mở cơ quan trong điện Hoàng Hôn ra, biến nơi này thành một cái “thùng sắt”, bây giờ nhìn lại, lựa chọn ngày đó rất sáng suốt.

Cán cân chiến tranh nghiêng cực hạn về phía Luân Hồi Nhạc Viên, đánh tới mức độ này, phía Thiên Khải Nhạc Viên có thể đánh vào điện Hoàng Hôn là chuyện khó có thể. Trước tiên không nói bên Luân Hồi Nhạc Viên có hơn trăm Khế Ước Giả tinh thần không bình thường, hiện giờ phía Thiên Khải Nhạc Viên không ai có thể ngăn cản Tô Hiểu và Viêm Thần, đây là một điểm trí mạng.

Cuộc chiến tranh đoạt thế giới đến lúc này, trên cơ bản đại cục đã định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận