Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 379: Tiền Khiếp Người

- Chuyến bay sẽ xuất phát vào nửa tiếng sau, bây giờ là ba giờ sáng, đi từ nơi đó tới sân bay hơi xa, cần bọn ta đón ngươi không?

- Cảm ơn, ta tự tới đó được.

- Thế à, vậy chúc ngươi lên đường vui vẻ, hộ chiếu đang làm, trên phi cơ sẽ có người giao cho ngươi.

Tô Hiểu gật đầu, đây là một ân tình.

- Sau khi ta trở về sẽ làm giúp các ngươi một chuyện, tình hình cụ thể đến lúc đó thỏa thuận.

- Được, ha ha, Tô tiên sinh đúng là người hào phóng.

Tô Hiểu tắt điện thoại, sở dĩ hắn liên lạc với người quét đường, là vì tới nơi cần tới nhanh hơn, nếu để hắn tự đi, ít nhất cần mười ngày, nếu có người quét đường giúp đỡ thì khác, hắn sẽ tới đích nhanh thôi.

Rời khỏi biệt thự, Tô Hiểu cưỡi lên lưng Bố Bố, sau khi chỉ phương hướng Bố Bố bắt đầu chạy hết tốc lực.

Bố Bố chạy băng băng trên đường, lưu lại một vệt đen trong đêm tối.

Vèo.

Bố Bố chạy trên đường, lúc này trên đường tụ tập một đám nam nữ đua xe.

Khí lưu nhanh chóng thổi qua, vẻ mặt đám nam nữ thanh niên mơ màng.

Một thiếu nữ ngồi trong xe thể thao sửng sốt, điếu thuốc lá ngậm trong miệng rơi xuống đùi trắng nõn.

Thiếu nữ bị nóng kêu lên thảm thiết, cảnh vừa nãy cô ta thấy đã hủy tam quan của cô ta, hình như cô ta thấy một con Husky đang chạy.

Thiếu nữ lắc đầu, nhất định là gần đây thức đêm quá nhiều xuất hiện ảo giác.

Tiếng động cơ nổ vang lên, đám nam nữ trẻ tuổi tiếp tục đua xe, hoàn toàn là tốc độ hiện thực và cảm xúc mãnh liệt.

Tô Hiểu chạy nhanh đến sân bay, một nhân viên quét đường đã đứng đợi ở cửa phi cơ.

- Tô tiên sinh, đợi ngươi đã lâu.

Tô Hiểu chào hỏi đối phương, rồi đi lên một chiếc phi cơ, có thể nói năng lực của người quét đường ở thế giới hiện thực là thông thiên.

Tô Hiểu chưa bao giờ coi thường quốc gia, có Khế Ước Giả tồn tại, quốc gia vẫn yên ổn như cũ, có thể thấy cơ quan quốc gia kinh khủng tới cỡ nào.

Mà mấy năm gần đây bổn quốc càng ngày càng phồn vinh, quốc lực hưng thịnh.

Đi lên phi cơ, Bố Bố bắt đầu ủ rũ, nó ghét nhất là ngồi công cụ giao thông.



Một ngày sau, phi cơ tới nơi.

Vừa xuống phi cơ, sóng nhiệt phả vào mặt, không giống với mát mẻ ở ven biển, quốc gia mà Tô Hiểu đến có nhiệt độ hơi cao.

- Tô tiên sinh, bởi vì một số vấn đề, bọn ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây, còn vấn đề về tiền…

Người quét đường hơi lúng túng, chỉ mấy bao tải to trên phi cơ.

- Đây là?

Tô Hiểu rất nghi ngờ, đám người quét đường cũng quá thổ hào rồi, tiền đều dùng bao tải để hình dung?

- Tô tiên sinh, đây là bốn mươi vạn vạn ức Dollars Zimbabwe, tương đương khoảng gần một vạn Nhân Dân Tệ.

- Cái gì?

Tô Hiểu ngạc nhiên, lúc này hắn đang ở Châu Phi Zimbabwe, mục tiêu báo thù của hắn ở gần Zimbabwe.

- Là như vầy, tiền Zimbabwe đã ở cơ chế nửa tan vỡ, mà tiền của những quốc gia khác không tính là quá lưu động, nguyên nhân cụ thể thì không nói ngươi cũng có thể đoán được.

Người quét đường lấy một tờ Dollars Zimbawe ra, Tô Hiểu nhìn thấy tờ tiền xong, có loại cảm giác không tưởng tượng nổi.

- Mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, ức?

Tờ Dollars Zimbabwe trong tay Tô Hiểu, có giá trị là hai ức năm ngàn vạn Dollars Zimbabwe!

Nếu người Zimbabwe đánh một ván mạt chược, một ức tới mười ức là chuyện rất bình thường.

- Thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ trở về trong vòng mấy ngày, phí dụng trong thời gian này ta sẽ tự nghĩ biện pháp.

Rời khỏi nơi đỗ phi cơ, một tòa thành phố lụi bại xuất hiện trong tầm mắt.

Nơi này là Châu Phi Zimbabwe, nghèo khổ bao phủ nơi này, thu nhập bình quân của người ở đây rất thấp, thấp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Dưới cái nhìn của nhân dân cả nước, ăn cơm chỉ là thỏa mãn cần thiết hàng ngày, là chuyện thông thường rất dễ làm, nhưng ở đây, ăn cơm no là chuyện xa hoa.

Tô Hiểu mới xuống phi cơ, hơn mười đứa bé da đen chạy lên trước, miệng a a a a nói gì đó, Tô Hiểu không hiểu.

Những đứa bé này ở đây ăn xin, mỗi khi có người da vàng xuất hiện, những đứa bé này sẽ chạy lên trước xin ăn, dưới cái nhìn của bọn họ, người da vàng đều rất giàu có.

Tô Hiểu không bố thí cho những đứa bé này thứ gì, có lúc một hành động nhìn như là lòng tốt, sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức, ở đây không thể lộ tiền của.

Tuy thực lực của Tô Hiểu rất mạnh, nhưng hắn không muốn gặp phải một số phiền phức không đáng có.

Hắn cần đến khu vực biên giới Zimbabwe, nơi đó được xưng là nơi không có pháp luật, các loại quân phiệt hoành hành, mấy thế lực vũ trang khống chế nơi đó.

Đi trên đường phố Zimbabwe, trị an nơi này được tính là tốt, không xuất hiện cảnh tượng quá loạn.

Bỏ ra rất nhiều sức lực Tô Hiểu mới tìm được một chiếc xe taxi, bởi vì không biết ngôn ngữ, Tô Hiểu và tài tế taxi nói chuyện rất lâu mới đạt thành nhận thức chung.

Cuối cùng Tô Hiểu ngồi taxi không phải bằng tiền, mà bằng một túi bánh bích quy to.

Người da đen kia nở nụ cười, hàm răng trắng bóng, nói giống như đang rap, có lẽ người này là thiên phú chủng tộc.

Xe taxi khởi hành, nhưng sau khi chạy tới biên giới, người da đen không chịu đi tiếp.

Người da đen dùng tay làm thành khẩu súng, chỉ về phía đầu mình, đồng thời còn lắc đầu, ý đại khái là, nơi đó đầy súng, hắn ta sẽ không đi vào đó.

Đến nơi này, có thể tính là ra khỏi khu vực Zimbabwe, chỉ là nơi này không có sân bay, Tô Hiểu chỉ có thể tới Zimbabwe.

Nơi này không có tên tuổi, bởi vì khoáng sản nơi này là kim cương, có người gọi nơi này là Kim Ba Bố.

Xuống xe taxi, Tô Hiểu chỉ có thể cưỡi Bố Bố đi tiếp, đi tiếp khoảng ba tiếng, một thị trấn nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn.

- Cuối cùng cũng tới nơi, chuyện năm đó sao một người Châu Phi lại tham dự vào?

Đây là chuyện Tô Hiểu mãi không thể hiểu được, chỉ là hắn tìm được mục tiêu rồi nói tiếp.

Đi tới trước trấn nhỏ, hắn tiến vào một đường phố lụi bại.

Đây là khu chợ, hai bên chợ không phải là tòa nhà, mà là một số lều gỗ.

Ở chợ bán vật phẩm cũng không phải rau dưa, trái cây, quần áo, mà là các loại súng.

Súng thường thấy nhất là AK, cũng có không ít loại súng tự động khác, nhưng AK thường thấy nhất.

Hộp đạn xếp đầy quầy hàng, thậm chí bên trong một số lều gỗ còn bày súng máy hạng nặng, trên lều gỗ treo đầy viên đạn màu da cam.

Chỉ cần nhìn chợ này, sẽ biết nơi này hỗn loạn tới mức nào, buôn bán vũ khí như buôn bán rau dưa.

Đi qua rất nhiều quầy hàng, quầy hàng ở phía trước bán đồ càng thêm kỳ lạ, là một loại bánh đất màu vàng.

Tô Hiểu cầm lấy một khối bánh đất, nghiên cứu một lúc lâu không đoán ra được công dụng của thứ này.

Chủ sạp như nhìn ra được nghi ngờ của Tô Hiểu, cầm lấy một miếng bánh đất cắn một cái, nhai răng rắc, răng rắc.

Hóa ra ăn đất thật sự tồn tại, không phải chỉ là một câu trêu chọc mà thôi.

Đi ra khỏi chợ, bây giờ Tô Hiểu cần gấp một người phiên dịch, nhưng không dễ tìm được người phiên dịch ở đây.

Tô Hiểu biết vị trí đại khái của mục tiêu, nhưng không biết vị trí cụ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận