Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 456: Kính Mắt, Son Môi

Huyết Mân Côi chắn trước người Tô Hiểu, Đường Quả nâng Lorna và Lãnh Nguyệt lùi lại.

Lãnh Nguyệt sẽ không nói ra những lời ngớ ngẩn như đồng sinh cộng tử, đội hữu dùng tính mạng tranh thủ thời gian, nếu như lúc này có người kêu muốn ở lại cùng chiến đấu, thì phải chém tên kia một đao.

Nếu không phải đến tuyệt cảnh, ai nguyện ý chịu chết?

Lãnh Nguyệt biết rõ điểm ấy, cho dù trong lòng nặng trĩu cỡ nào, nàng vẫn chậm rãi đi xa, chỉ cần sống sót thì có hi vọng.

Nhưng đám Lãnh Nguyệt đi chưa được bao xa, một sinh vật chó như con sói chắn trước mặt mấy người, là Bố Bố.

Bố Bố đi theo Tô Hiểu, kẻ địch mạnh nó từng gặp rồi, mấy sinh vật nữ chân dài này chỉ là mưa bụi mà thôi.

Hiện giờ đám Lãnh Nguyệt chỉ có Đường Quả là nguyên vẹn, nhưng với sức chiến đấu của Đường Quả, có thể thắng được Bố Bố hay không thì chưa biết.

- Chỉ có thể liều mạng.

Đường Quả bỏ Lãnh Nguyệt và Lorna ra, không giải quyết Bố Bố, bọn họ trốn không thoát, cho dù con chó này vô cùng được người ta yêu thích.

“A!”

Đường Quả cầm pháp trượng trong tay, sau khi đánh bạo kêu to một tiếng, liền muốn xông lên trước.

Một cái tay đột nhiên nắm lấy chân Đường Quả, Đường Quả sợ hãi kêu lên một tiếng.

- Thêm trạng thái cho ta.

Lorna nằm trên đất thở dốc, vừa rồi nàng suýt chút nữa tử vong, hơn nữa cột sống bị hao tổn, hiện giờ không thể làm được gì.

- Ai, nha, đúng.

Đường Quả nhanh chóng thêm mấy trạng thái cho mình, hít sâu một hơi xông về phía Bố Bố.

Lãnh Nguyệt nhìn về phía Đường Quả ánh mắt hơi áy náy, thiếu nữ nhu nhược này trả giá quá nhiều cho đoàn đội, đối phương nhận được tất cả tài nguyên đều dùng tăng năng lực chữa trị.

Bố Bố nhìn Đường Quả xông tới, thì tràn đầy khinh thường.

Móng vuốt sắc bén vươn ra, mỗi ngày đều mài móng sắc bén, Bố Bố lười thật, bình thường không chiến đấu, nhưng không có nghĩa là nó không có sức chiến đấu.

Ban đầu Bố Bố là do “sinh vật Fenrir tinh anh” + “sinh vật Teigu Coro loại chiến đấu” + N kiện Teigu tổng hợp.

Sau đó Bố Bố lại thông qua quyển trục màu tím sẫm trở thành sinh vật, sức chiến đấu lại tăng lên lần nữa.

Bước tiến xông tới trước của Đường Quả chậm lại, nàng giống như không đánh lại con “Husky” này.

Trước tiên không để ý tới chiến đấu giữ Bố Bố và Đường Quả, không cần nghĩ cũng biết, chiến đấu bên kia không kịch liệt.

Trái lại bên Tô Hiểu.

Cuồng phong nộ cuốn, đá vụn bay ngang, mặt đất loang loang loang lổ lổ.

Huyết Mân Côi đầy người như sương mù máu cầm trường thương trong tay, toàn thể trường thương là hình xoắn ốc, loại hình dạng này càng lợi cho xuyên thấu.

Sức mạnh, nhanh nhẹn của Huyết Mân Côi hiện giờ đều đạt tới 50 điểm, thuộc tính khác cũng không thấp.

Thuộc tính không chỉ là một chuỗi chữ số, sức mạnh của Huyết Mân Côi hiện giờ càng mạnh hơn, tốc độ càng nhanh hơn, hơn nữa năng lực kháng đòn cũng không kém.

Trước khi trường thương đâm, tiếng nghẹn ngào truyền đến bên tai Tô Hiểu, mấy sợi tóc của hắn bị đâm đoạn.

Tuy thương này rất mạo hiểm, nhưng khoảng cách đâm trúng Tô Hiểu còn rất xa xôi.

Hai tay cầm đao, Tô Hiểu dùng toàn lực chém về phía trước.

Keng.

Huyết Mân Côi dùng trường thương chống lại Trảm Long Thiểm, không tốn chút sức nào.

- Xem ra ngươi không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Huyết Mân Côi nở nụ cười, có lẽ ngày hôm nay nàng có thể chiến thắng.

Tô Hiểu không đáp, hắn chỉ đang đợi mà thôi, bây giờ liều mạng với Huyết Mân Côi không có ý nghĩa gì.

Từ mùi máu tanh tỏa trên người đối phương, Tô Hiểu suy đoán chiêu này của đối phương tương tự “cơn giận của lãnh chúa đầu trâu”, đều là chiêu thức thiêu đốt huyết dịch.

Loại chiêu thức này bộc phát rất mạnh, nhưng không thể kéo dài.

Huyết Mân Côi có thể kiên trì được mấy phút mà thôi, cho dù nhiều lắm, nửa tiếng là căng, bởi vì nửa tiếng liều mạng với đối phương không có giá trị.

Càng quan trọng hơn là, Bố Bố đã ngăn cảm đám Lãnh Nguyệt.

Giữa trường thương vũ động có sương máu lượn lờ, ánh thương lấp lóe, Tô Hiểu né tránh liên tục, chỉ khi gặp tình huống không thể tránh khỏi mới đưa ra phản kích.

Một phút sau, hô hấp của Huyết Mân Côi bắt đầu nặng nề, khi thở dốc miệng bắt đầu phun ra sương mù đỏ ngòm.

- Vì sao không đâm trúng.

Vẻ mặt Huyết Mân Côi không được tốt, phần tự tin kia đã tiêu tan.

Đại sư đao thuật của Tô Hiểu đã đủ Lv. 21, nếu như bị thương thuật Lv. 9 của nàng đâm trúng, vậy chẳng bằng Tô Hiểu tìm một miếng đậu hũ đâm đầu chết.

Trái tim Huyết Mân Côi chậm rãi lạnh lẽo, nàng mơ hồ cảm nhận được, ngày hôm nay có khả năng nhóm Bỉ Ngạn Hoa bị diệt ở đây rồi.

Sẽ không có ai truyền tống bọn họ đi, chuyện trước kia là quy luật sự kiện.

- Xem ra là ta đã thua.

Huyết Mân Côi đứng thẳng tại chỗ không tấn công nữa, giống như đang ấp ủ gì đó.

Tô Hiểu híp mắt lại, nghĩ thầm trong lòng: “Cuối cùng cũng tới lúc rồi.”

Đây là công kích cuối cùng của Huyết Mân Côi, lúc trước đối phương định dùng mấy lần, nhưng đều từ bỏ, hẳn là lo lắng chuyện gì đó, hay là dùng tuyệt chiêu này phải đánh đổi quá lớn.

Hai chân Huyết Mân Côi chuyển hướng, tay trái thành hình trảo, đầu ngón tay có sương máu lượn lờ, nàng làm ra hành động khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Xì xì.

Huyết Mân Côi đâm tay trái vào ngực mình, tinh chuẩn móc trái tim ra.

Tuy đau đớn gần như ngất đi, nhưng Huyết Mân Côi không ngã xuống.

- Phù phù, trước khi chết kéo đệm lưng cũng không tệ.

Huyết Mân Côi dùng sức nắm chặt, trái tim đang đập vỡ nát, nàng bôi máu trong tim lên trường thương hình xoắn ốc.

Trường thương tỏa ra hào quang đỏ ngầu, hào quang bức người, cho dù là Tô Hiểu cũng cảm thấy tim đập nhanh.

Huyết Mân Côi giẫm một chân xuống đất.

Rầm!

Bùn đất phun trào, sau khi mặt đất xuất hiện một cái hố to, Huyết Mân Côi biến mất tại chỗ.

Trong chớp mắt mũi thương đỏ như máu xuất hiện trước mi tâm Tô Hiểu, hắn không né tránh.

Một đạo tấm chắn màu vàng xuất hiện xung quanh cơ thể Tô Hiểu, đây là năng lực [Thần Linh Dư Huy] của vỏ đao.

Hiệu quả đặc biệt: Thánh linh chúc phúc (chủ động), sau khi mở ra sản sinh một tấm chắn vô địch cấp một, tấm chắn kéo dài một giây, thời gian làm lạnh là 72 tiếng.

Bùm!

Một tầng sóng khí lan ra xung quanh, trên mặt đất xuất hiện vết rách, khói lửa dâng lên.

Một đóa hoa hồng máu to do khí huyết hình thành xuất hiện ở giữa không trung, mãi mà không tiêu tan.

Tuy Tô Hiểu chặn trường thương đâm tới, nhưng “tấm chắn vô địch thứ cấp” không thể giảm xung kích, hắn bay ngược về phía sau.

Huyết Mân Côi đứng tại chỗ, tay cầm trường thương nghiêng với mặt đất.

Rắc.

Trường thương xuất hiện vết rách, chỉ trong phút chốc nứt ra từng mảng.

Không chỉ trường thương nứt ra, cánh tay và cơ thể Huyết Mân Côi cũng bắt đầu xuất hiện vết rách, giống như búp bê sứ vỡ nát.

- Cường giả chỉ có thể càng ngày càng mạnh, đây là chuyện lúc trước dự đoán được, quên đi, ta chỉ có một mình, không có ràng buộc, chết thì chết đi.

Huyết Mân Côi nở nụ cười đối với Tô Hiểu, tuy khắp gương mặt đều là vết rách, còn rất đẹp.

- Byakuya, thực ra ta không hận ngươi chút nào, Luân Hồi Nhạc Viên là như vậy, như vậy mà thôi, đối với bọn ta nơi này là địa ngục, có lẽ đối với ngươi nơi này mới là nơi vui chơi.

Ở phía xa Tô Hiểu đứng dậy, phủi bụi đất trên người.

- Vậy sao, đáng tiếc ngươi còn chưa đủ mạnh.

Rắc, rắc.

Một cánh tay của Huyết Mân Côi phá nát, cả người bắt đầu có xu thế nát ra.

Rầm, cơ thể Huyết Mân Côi vỡ nát.

Trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười, không phải cười vì giết được Huyết Mân Côi, hắn đang cười có thể gặp đủ loại đối thủ trong Luân Hồi Nhạc Viên.

Huyết Mân Côi vừa chết, đám Lãnh Nguyệt không có hi vọng sinh tồn rồi.

Đường Quả rất sợ, nhưng nàng không trốn, tuy hiện giờ nàng cũng có cơ hội chạy trốn.

Lúc Tô Hiểu đi tới bên cạnh Lãnh Nguyệt, một đao đâm thủng tim Lãnh Nguyệt, không có nửa câu phí lời.

- Ngươi sẽ chết không yên.

Lorna nổi giận gầm lên một tiếng, nghênh đón nàng là một đao.

Xì xì, máu tươi tung tóe, Lorna ôm yết hầu ngã xuống đất, trong mắt nhanh chóng mất đi ánh sáng.

Tuy Tô Hiểu không phải nhân vật phản diện, nhưng hắn có giác ngộ của nhân vật phản diện, chưa bao giờ nói một câu phí lời, làm chính là làm, không cần biện giải hoặc che giấu với ai, hắn càng không cần những người khác hiểu.

Rầm.

Một bóng người ngã xuống đất, sau khi lăn vài vòng thì tới dưới chân Tô Hiểu, là Đường Quả.

Đường Quả vì nhất thời thất thần, bị Bố Bố cắn trúng yết hầu.

- Cái tên… Ác đồ này.

Đường Quả mất đi tiếng động.

Trên sườn núi cách đó không xa, một bóng người tốn công sức đứng dậy, nàng đeo kính gọng đen.

Là nữ nhân phúc hắc, thực ra nữ nhân phúc hắc luôn ở ngay đó không xa, nàng không dám thâm nhập vào trung tâm quá.

Nghe thấy tiếng chiến đấu ở gần đó, nữ nhân phúc hắc lặng lẽ tới gần nơi này, bởi vì nàng nghe thấy tiếng la quen thuộc.

Tô Hiểu chiến đấu với Huyết Mân Côi nữ nhân phúc hắc đều thấy toàn bộ quá trình, cho dù là lúc Tô Hiểu giết đám Lãnh Nguyệt, nàng cũng không xuất hiện, nàng muốn giải thoát cho đồng bạn trước, vì cách chết kế tiếp quá khó coi.

- Byakuya.

Nữ nhân phúc hắc đứng trên sườn núi kêu to, còn vẫy tay với Tô Hiểu.

Tô Hiểu nghiêng đầu nhìn, hắn lập tức cảm nhận được đối phương là người hắn muốn tìm.

Sau khi thấy rõ mặt mũi đối phương, Tô Hiểu nhớ tới, đối phương cũng là thành viên của Bỉ Ngạn Hoa.

Người một nhà quan trọng nhất là chết cạnh nhau, hiện giờ vừa vặn đến đông đủ.

- Byakuya, cùng xuống Hoàng Tuyền đi, ngươi mạnh như vậy chết ở đây, nhất định sẽ rất không cam tâm.

Nữ nhân phúc hắc đang cười, trong tay nàng là một bình thủy tinh, vật thể trong đó đã sớm được đổ ra.

Rầm, rầm…

Tiếng nổ vang rền truyền từ xung quanh tới, Tô Hiểu vẫn luôn ngắm nhìn xung quanh, sơn cốc này bị vây quanh rồi.

- Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, ngươi không trốn được đâu.

Nữ nhân phúc hắc dùng cánh tay còn sót lại lấy son môi và cái gương nhỏ ra, bắt đầu tô son cho mình.

IQ 156 của nữ nhân phúc hắc không phải là trang trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận