Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1050: Người bất ngờ

Mục tiêu của Tô Hiểu lần này là cứu viện Deidara, hơn nữa kẻ thù của hắn từ đầu tới cuối đều là Nham Nhẫn, không liên quan tới bình dân.

Tô Hiểu nhấc chân đi vào trong nhà đá, gian nhà đá này là lối vào duy nhất tới ngục giam dưới lòng đất.

Cấu tạo trong nhà đá rất đơn giản, chếch bên trong có một pho tượng đá. Dựa theo tình báo Bạch Zetsu cung cấp, lối vào ngục giam dưới lòng đất ở ngay phía trước tượng đá, cần khởi động một cơ quan nào đó mới có thể mở lối vào.

Đương nhiên Tô Hiểu sẽ không đi tìm cái gọi là cơ quan, Trảm Long Thiểm trong tay hắn chém về phía trước, ánh đao bay ra. Bụi đất và đá vụn tung tóe, trên mặt đất bị chém ra bốn vết trảm rất sâu.

Tô Hiểu giơ chân lên, một cước giẫm mạnh lên đất.

Rầm rầm!

Cả tòa nhà đá chấn động, phiến đá trên đất xuất hiện vết nứt như mạng nhện, một hố to đen xì sụp xuống.

Tiếng bước chân truyền từ phía sau Tô Hiểu tới, Tô Hiểu không quay đầu lại, trực tiếp đi xuống hố to.

Trong hố có một thang đá đi chếch về lòng đất, trên thang đá phủ kín đá vụn và bụi bặm.

Tô Hiểu theo thang đá đi tới ngục giam lòng đất, một lát sau, Bố Bố chạy vào trong nhà đá, tiếng bước chân vừa rồi là do nó phát ra.

Bố Bố quan sát tình hình bên trong nhà đá trước, nhìn thấy tượng đá cao hơn một người xong, đôi mắt nó sáng lên, chạy nhanh tới bên tượng đá.

Bố Bố ngồi xổm bên cạnh tượng đá không nhúc nhích, mở thần kỹ “ngươi không nhìn thấy ta” do nó tự mình lĩnh ngộ ra, thành công hòa vào hoàn cảnh, ngụy trang thành một toa điêu khắc, không có cảm giác không hợp.

Bố Bố đang giúp Tô Hiểu trấn giữ lối ra, nếu như tình huống không đúng, nó lập tức thông báo cho Tô Hiểu ở lòng đất.

Tiếng la giết và tiếng nổ mạnh truyền trong làng Thụ Nham ra, động tĩnh lớn nhất là A Mỗ. Lúc này A Mỗ cầm hai tên trung nhẫn trong tay, đang xung phong vào trong một đám Ninja. Đủ loại nhẫn thuật thỉnh thoảng trúng mục tiêu A Mỗ, còn các loại nhẫn cụ như Shuriken hay Kunai, A Mỗ không thèm nhìn.

Đường nối đi tới ngục giam trong lòng đất, tay Tô Hiểu cầm một gậy huỳnh quang quân dụng, thỉnh thoảng quăng về trước một cái.

Thâm nhập vào lòng đất khoảng 10 mét, phía trước xuất hiện một tấm cửa sắt, một con nhện nhỏ màu trắng bò từ ống tay áo Tô Hiểu ra, từ vách tường bò lên trên cửa sắt.

Tô Hiểu đứng tại chỗ, trước người hình thành một mặt khiên năng lượng cường độ 50 điểm, loại địa hình nửa khép kín này, nổ tung rất dễ lan tới gần hắn.

Bùm!

Trên cửa sắt bị nổ ra một cái động, xung quanh cái động này phủ kín dây sắt uốn lượn. Tô Hiểu tiến lên trước, quan sát tình hình ở ngục giam trong lòng đất.

Ngục giam trong lòng đất hoàn toàn đen xì, Tô Hiểu quăng một cái gậy huỳnh quang quân dụng vào bên trong.

Vèo…

Một bóng đen bay tới trước mặt Tô Hiểu, Tô Hiểu nghiêng đầu, bóng đen bay lướt qua gò má hắn, là Kunai.

Tô Hiểu đá mạnh vào cửa sắt, keng một tiếng, cửa sắt bay vào trong ngục giam dưới lòng đất.

Ánh lửa đột nhiên xuất hiện, trong ngục giam dưới lòng đất bị ánh lửa chiếu rọi hơi mờ nhạt, Tô Hiểu ở lối vào thấy rõ tình hình trong ngục giam.

Ngục giam dưới lòng đất không rộng, khoảng chừng hai trăm mét vuông, một bên là bốn gian nhà tù, ba vị trí đầu gian phòng không có ai. Bởi vì góc độ, Tô Hiểu không thấy rõ tình hình bên trong ngục giam, chỉ có thể thấy ánh lửa chiếu ra bóng người, phạm nhân ở trong phòng giam hẳn là bị trói hai tay treo lên.

Trước bốn gian nhà tù là một vùng đất trống, trên vách tường đất trống treo đủ loại dụng cụ tra tấn, trên dụng cụ tra tấn còn có vết máu màu đen đã khô.

“Đợi ngươi đã lâu.”

Một bóng người đứng ở chỗ bóng tối, nghe thấy giọng nói này, Tô Hiểu sửng sốt.

“Không hổ là cáo già.”

Tô Hiểu bỏ gậy huỳnh quang trong tay xuống, cử động cổ. Hắn vốn cho rằng trấn giữ trong ngục là Kitsuchi, tình báo Bạch Zetsu cung cấp là như vậy.

Trên thực tế, Kitsuchi căn bản không còn ở trong làng Thụ Nham, lão ta đang trấn thủ ở làng đá, mà người dưới ngục giam này… Là Tsuchikage đệ tam – Ryotenbin no Onoki!

Không cần nghĩ cũng biết, Bạch Zetsu bị Onoki tính kế, so chiêu với loại cáo già này chính là như vậy. Không cẩn thận sẽ rơi vào trong cái tròng của đối phương, huống chi IQ của Bạch Zetsu cũng không ra sao.

Bây giờ nghĩ lại, những bình dân và Ninja lúc trước tỉnh táo, cũng vì Onoki đang tọa trấn ở làng Thụ Nham. Tsuchikage của bọn họ ở đây, điều này khiến sức lực của bọn họ đầy đủ.

Lúc trước Obito nhận ra được không đúng, khi đó hắn ta ở chỗ cao, vừa vặn nhìn thấy bình dân lùi lại theo thứ tự tới bên giếng, Tô Hiểu không thấy cảnh này.

“Deidara, có người đến làm bạn với ngươi rồi.”

Onoki chậm rãi trôi nổi mà lên, tuy lão ta chỉ cao 1m3, nhưng khí thế của lão ta tuyệt đối không kém gì Raikage A cao 2 mét.

“Hả?”

Trong phòng giam truyền tới giọng nói nghi ngờ, là Deidara ở trong phòng giam.

Lúc này Deidara đang đẩy “đôi mắt gấu trúc”, mắt đầy tơ máu, hai tay bị treo lên, cả người hỗn loạn, dường như không nghe hiểu lời Onoki nói.

Deidara bị dằn vặt mất đi năng lực suy nghĩ sao? Không phải, trong mấy ngày này, Onoki căn bản không phái người dằn vặt hắn ta, một ngày ba bữa đều đúng giờ, thức ăn đều rất ngon.

Onoki đang che chở Deidara sao? Đương nhiên không phải, cho dù lão ta có quan hệ gì với Deidara, lão ta thân là Tsuchikage, đương nhiên không thể che chở Deidara thành viên của Akatsuki.

Sở dĩ Deidara sẽ như vậy, là vì từ lúc hắn ta bị bắt đến bây giờ, hắn ta chưa ngủ cho dù là 15 phút.

Trước khi đám Tô Hiểu tấn công làng Thụ Nham, có ba tên Ninja trông coi Deidara mọi thời tiết, nhiệm vụ của bọn họ không phải tra hỏi Deidara, mà là không cho Deidara ngủ.

Chỉ cần Deidara muốn ngủ, cho dù là to mồm hay là dùng kim đâm, chỉ cần khiến Deidara duy trì tỉnh táo là được.

Mới đầu Deidara khinh thường chuyện này, nhưng mấy ngày sau, Deidara mộng bức. Hắn ta căn bản không ngờ tới, không thể ngủ đau đớn như vậy.

Đến mấy ngày sau, Deidara mệt đến mức có người tát hắn ta, hắn ta cũng có thể ngủ được. Tsuchikage lập tức hạ lệnh chuẩn bị nước đá, một khi Deidara muốn ngủ, lập tức giội nước đá lên cơ thể hắn ta.

Chuyện này dằn vặt hắn ta không nhẹ, hắn ta tình nguyện để Nham Nhẫn dùng hình tra hỏi hắn ta, cũng không muốn chịu loại đau khổ này. Bởi vì hắn ta cảm nhận được, thời gian dài không thể ngủ, đầu óc hắn ta càng ngày càng trì độn. Có lúc trong lúc hoảng hốt, hắn ta sẽ nghe thấy có người nói chuyện với hắn ta, có mấy lần hắn ta suýt mở miệng, bởi vì hắn ta ngộ nhận những người đó là Tô Hiểu hoặc đám Obito.

Lúc đó Deidara biết rõ, hắn ta kiên trì không được lâu. Khi đại não vô cùng trì độn, còn trong tình huống hoảng hốt, rất có khả năng hắn ta sẽ nói ra gì đó.

Tô Hiểu tạm không để ý tới Deidara, nếu như Kitsuchi canh giữ ở ngục giam dưới đất, hắn có 60% nắm chắc cứu được Deidara ra. Còn Onoki tự mình trông coi, kết quả thì chưa chắc, lực phá hoại của Trần Thuẫn thực sự quá mạnh, cho dù là khiên phản kích cũng không chịu nổi.

Không thể nghi ngờ, Onoki là Ninja loại nhẫn thuật, bởi vì tuổi tác lớn, cộng thêm bị thương ở eo, có lẽ thể thuật của lão ta còn không bằng một tên trung nhẫn.

Đương nhiên chuyện này không có nghĩa tốc độ của Onoki chậm, lão già này biết bay.

Diện tích của ngục giam dưới đất không rộng, ngoại trừ nhà tù ra, chỉ có hơn 100 mét vuông, loại địa hình này có ưu thế đối với Tô Hiểu.

Loại ưu thế này khiến Tô Hiểu rất nghi ngờ, cáo già như Onoki, không có khả năng không biết địa hình này bất lợi với bản thân, còn ở đây đợi Tô Hiểu? Tuyệt đối không thể.

Chỉ suy nghĩ một lát, Tô Hiểu giẫm chân lên đất lao về phía Onoki.
Bạn cần đăng nhập để bình luận