Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 479: Chặn Cầu

Trong hang núi, Tô Hiểu cầm mấy viên Nguyên Sinh Chi Chủng trong tay, có tổng cộng bốn viên.

- Dùng thứ này thế nào? Đừng nói là cho ta ăn nhé.

Tô Hiểu đã đạt thành nhận thức chung với Dương Chi Nữ, hắn và lão Baltic + hai tên Khế Ước Giả thâm nhập vùng rừng rậm màu đen.

Nếu như điều kiện cho phép, đương nhiên là Dương Chi Nữ cũng thâm nhập rừng rậm màu đen, nhưng nàng không thể rời khỏi khu vực đất đỏ, cơ thể hiện giờ chỉ duy trì được mấy tiếng là tan vỡ.

- Đương nhiên không phải ăn, đưa đây.

Dương Chi Nữ vươn tay, ra hiệu cho Tô Hiểu giao Nguyên Sinh Chi Chủng cho nàng.

Ném bốn viên Nguyên Sinh Chi Chủng, sau khi Dương Chi Nữ đón lấy Nguyên Sinh Chi Chủng, lại lấy mấy viên ra.

Nguyên Sinh Chi Chủng chậm rãi thay đổi trong tay Dương Chi Nữ, từ màu đen biến thành màu đỏ nhạt, mặt ngoài sinh ra mầm xanh biếc.

- Sau khi tiến vào rừng rậm màu đen, nhất định phải mang theo Nguyên Sinh Chi Chủng bên người, cứ cách hai tiếng lại bóp một viên, mỗi viên Nguyên Sinh Chi Chủng có thể bảo vệ ngươi gần hai tiếng, trước khi dùng hết mười viên Nguyên Sinh Chi Chủng nhất định phải rời đi, bằng không nơi đó sẽ là nơi chôn xương ngươi.

Dương Chi Nữ giao mười viên Nguyên Sinh Chi Chủng cho Tô Hiểu.

- Chỉ có mười viên à?

- Ngươi cho rằng cải tạo Nguyên Sinh Chi Chủng rất đơn giản sao?

Tô Hiểu lắc đầu.

- Hai mươi viên.

- Không thể.

Tô Hiểu không đáp, chỉ nhìn Dương Chi Nữ.

- Nhiều nhất là mười hai viên.

- Mười tám viên.

Trải qua một phen đàm luận trả giá, Tô Hiểu được mười lăm viên Nguyên Sinh Chi Chủng.

- Không còn nhiều thời gian, ngươi chuẩn bị khi nào xuất phát?

- Bây giờ.

Tô Hiểu đứng dậy, nhìn về phía lão Baltic, lão Baltic nhìn về phía Dương Chi Nữ.

- Thần Dương Chi Nữ, Nguyên Sinh Chi Chủng của ta…

Dương Chi Nữ nhìn chằm chằm lão Baltic:

- Người hầu của ta, sử dụng cẩn thận.

- Tuân mệnh.

Lão Baltic biểu hiện nghe lời tới cực điểm, thấy cảnh này, Tô Hiểu hơi nhếch miệng cười, có lẽ lão này sẽ bùng nổ ra “tia sáng” khác biệt, ít nhất hắn chưa từng coi thường lão Baltic.

- Hai người khác đâu?

- Bọn họ đã tới gần vùng rừng rậm màu đen, ta sẽ thông báo cho bọn họ đợi ngươi.

Tô Hiểu và lão Baltic cùng đi ra khỏi sơn động, đi ra ngoài sơn động, Tô Hiểu nhìn về phía lão Baltic.

- Sao nghe lời như vậy?

- Mệnh lệnh của nữ thần không thể vi phạm.

Thái độ của lão Baltic thành kính, giống như trở thành một tên tế tự rất nghe lời.

- Kỹ thuật diễn vụng về, nếu như ta là ngươi, cho dù đào hạt giống trong cơ thể ra cũng không khúm núm với thực vật kia.

Tô Hiểu không tin lão Baltic sẽ trở thành con chó của Dương Chi Nữ.

- Dù sao cũng là thần Dương Chi Nữ, lời nữ thần nói sao có thể cãi lời, nhưng giết thần là lựa chọn không tệ, hiện giờ còn quá sớm, phải vượt qua hàn tai hẵng nói.

Rời khỏi sơn động, tính cách chân chính của lão Baltic để lộ ra, biết được nhẫn nhịn, xu lợi tránh hại, nham hiểm giả dối, thủ đoạn tàn nhẫn, đây chính là lão Baltic.

- Đi thôi, chúng ta cần mang theo nhiều đồ ăn, nước ngọt.

Lão Baltic gật đầu, sau khi nói câu “ta đi chuẩn bị”, thì bước nhanh về phía bộ lạc.

Nửa tiếng sau, lão Baltic cõng lượng lớn thịt và nước ngọt tới tìm Tô Hiểu, hai người ra khỏi bộ lạc.

Lúc trước Tô Hiểu muốn rời khỏi khu vực đất đỏ, tới khu vực bình thường, nhưng ai có thể ngờ tới thế sự vô thường, hiện giờ hắn phải tới vùng rừng rậm màu đen càng nguy hiểm hơn.

Tồn vong của đảo Thôn Phệ không liên quan tới hắn, Tô Hiểu cũng không quan tâm tới hàn tai gì đó, nếu Dương Chi Nữ nói không điêu, hắn chỉ cần chịu một ngày “hàn tai” mà thôi, khả năng tồn tại rất cao.

Hắn thâm nhập vùng rừng rậm màu đen là vì trở nên mạnh mẽ và hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, nhiệm vụ ẩn giấu rất hiếm có, nếu hoàn thành hết giai đoạn, nhất định là sẽ có thu hoạch nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Không ai quy định thí luyện cầu sinh phải trốn đi, có cơ hội trở nên mạnh mẽ thì phải nắm lấy.

Tô Hiểu cười Bố Bố, Bố Bố chạy hơi chậm, nguyên nhân là ăn hơi nhiều.

Bố Bố đây là sợ bị đói, sau khi có đủ đồ ăn nó ăn thả ga, nhưng sau khi tiến lên mấy tiếng ở khu vực đất đỏ, bụng Bố Bố bắt đầu sôi ùng ục.

Có la bàn chỉ rõ phương hướng, muốn tìm cầu đá rời khỏi khu vực đất đỏ không khó.

Sau khi đi mấy tiếng, sắc trời dần tối, Tô Hiểu tìm một cái cây không có rắn nghỉ ngơi, buổi tối ở khu vực đất đỏ rất náo nhiệt, đủ loại dã thú gào rú không ngừng.

Nằm trên thân cây cách mặt đất mười mấy mét, Tô Hiểu nhắm mắt nghỉ ngơi, Bố Bố thì để bụng nằm nhoài lên thân cây, bốn cái chân buông xuống.

Sáng hôm sau.

“Gào…”

Một tiếng hét thảm đánh thức Tô Hiểu, hắn lập tức tỉnh dậy, tay cầm chuôi đao.

Không có kẻ địch, phát ra tiếng kêu thảm là Bố Bố, đứa thiếu não này ngủ say như chết, sáng sớm ngã từ trên cây xuống, với tư thế ngủ này của Bố Bố, không ngã mới lạ.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản xong, Tô Hiểu tiếp tục tiến lên, sau khi đi bảy tiếng, phía trước xuất hiện vách núi.

- Cầu đá ở gần đây, nhiều nhất là nửa tiếng sẽ chạy tới, sau khi qua cầu đá, tiếp tục tiến lên ba ngày là có thể tiến vào rừng rậm màu đen.

Hôm nay đã là thí luyện cầu sinh ngày thứ năm, nói cách khác Tô Hiểu sẽ tới rừng rậm màu đen ngày thứ tám.

Lão Baltic nói không sai, quả nhiên cầu đá ở gần đây.

Rầm, bùm bùm bùm!

Tiếng nổ vang rền truyền từ trên cầu đá tới, cách rất xa Tô Hiểu có thể thấy mấy người đang chiến đấu trên cầu đá.

Cầu đá dài mấy chục mét, rộng hơn mười mét, tự nhiên sinh thành, không có biện pháp bảo vệ như thanh ray.

Một chiếc xe bọc thép nằm ngang trên cầu đá, mấy Khế Ước Giả đang trốn phía sau xe bọc thép, một mặt khác xe bọc thép bị đạn bắn tóe lửa, tiếng súng vang rền truyền từ cầu đá đối diện tới.

Khu bình thường có người chặn cầu, chặn Khế Ước Giả rời khỏi khu vực đất đỏ.

Có thể nói là chiêu này tàn nhẫn dị thường, tuy khu bình thường cũng nguy hiểm, nhưng đồ ăn, nước ngọt không tính là khan hiếm, có thực lực thì có thể cướp được.

Khu vực đất đỏ thì khác, nơi này có ít đồ ăn, Khế Ước Giả chạy ra khỏi nơi này đều có trạng thái kém, sức chiến đấu giảm xuống rõ.

Lúc này đám lão Hắc trốn sau xe bọc thép là tình huống như vậy, tuy xe bọc thép chống đạn, trong chốc lát sẽ không sao, nhưng chẳng mấy chốc kẻ địch sẽ xông lên.

Trên sườn núi phía xa cầu đá, Tô Hiểu đang quan sát xem ở cầu đá đối diện có bao nhiêu Khế Ước Giả.

Hắn nhìn thấy tám tên Khế Ước Giả, nhân số tổng thể hẳn là không dưới mười người.

Tô Hiểu có chút không nghĩ ra, vì sao những Khế Ước Giả này phải chặn cầu? Ở trong thí luyện sinh tồn xác suất rơi thẻ màu đỏ tươi rất thấp, hơn nữa phần lớn Khế Ước Giả chạy ra khỏi khu vực đất đỏ là vì đồ ăn khan hiếm.

Nhưng Tô Hiểu biết rõ một điểm, muốn tới cầu, phải tiêu diệt đám Khế Ước Giả đối diện kia trước, bằng không trên cầu đá không có vật che chắn chính là bia ngắm, ví dụ như đám lão Hắc.

Tiếng súng vang lên, đám lão Hắc bị bắn không dám ló đầu ra. Nhìn từ phương hướng của Tô Hiểu, có thể nhìn thấy mấy Khế Ước Giả đang xông về phía xe bọc thép.

Một phút sau, đám lão Hắc cận chiến với Khế Ước Giả đối diện.

Đối diện cầu có một tên bắn tỉa, hai tên pháp sư, cộng thêm đã bị ép ra khỏi vật chắn, đám lão Hắc sẽ thất bại không thể nghi ngờ.

Sự thực đúng là như vậy, mấy chục giây sau, đám lão Hắc ngã vào trong vũng máu, tên đại sư rèn đúc thì quỳ trên mặt đất, giống như đang xin đám Khế Ước Giả ở đối diện tha cho.

Không lâu sau, đám Khế Ước Giả ở phía đối diện rối loạn, giống như biết trêu chọc vào người không nên dây vào.

Pằng.

Tiếng súng truyền tới, Thiết đại sư bị nổ đầu, thi thể được ném vào trong vách núi, Khế Ước Giả ở phía đối diện xảy ra tranh chấp, giống như đang trốn tránh trách nhiệm.

Pằng.

Tiếng súng rất nhỏ vang lên, tay bắn tỉa ở chỗ cầu bị bạo đầu, một đám mưa máu nổ tung.

Tô Hiểu thay đổi nòng súng Spider Queen, nhắm nòng súng về phía một tên pháp sư.

Nhất định phải tiêu diệt những Khế Ước Giả này, bằng không Tô Hiểu không qua được cầu đá, mà chiếc xe bọc thép kia là công cụ thay đi bộ không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận