Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1231: Thánh điện Mejia

Trong tiếng kim loại ma sát tối nghĩa, Goss lại biến mất trong tầm mắt của Tô Hiểu. Về phần tại sao nói lại, bởi vì một phút trước, Goss lấy phương thức rơi tự do biến mất trong tầm mắt của Tô Hiểu.

Lúc này trên người Tô Hiểu treo một chuỗi, Elisa Herbert được A Mỗ nắm trong tay thành vật trang sức hàng thật giá thật, đoàn người không nhanh không chậm rơi xuống.

Khoảng mấy chục giây sau.

Rầm!

Một tiếng vang thật lớn truyền từ phía dưới tới, hẳn là Goss đã tới dưới đáy.

Rất nhanh đám Tô Hiểu đến dưới đáy giếng kim loại thẳng tắp, Goss cũng không ngã bị thương, khi sắp rơi xuống đất hắn ta học theo phương pháp lúc trước của Tô Hiểu, rút thanh kiếm kỵ sĩ bên hông đâm vào vách kim loại, an toàn rơi xuống đất.

Đến dưới đáy giếng thẳng xong, Tô Hiểu vẫn ngắm nhìn xung quanh. Dưới đáy giếng thẳng có một cánh cửa kim loại, trên cửa kim loại này điêu khắc đồ án không rõ, trên cửa kim loại không có rỉ sét, vị trí trung tâm có một lỗ tròn.

Tô Hiểu mượn ánh sáng của gậy huỳnh quang quân dụng kiểm tra tình hình trong lỗ tròn, lỗ tròn sâu khoảng 50 cm, bên trong có một cái cột kim loại, đây là cơ quan mở cửa kim loại.

Tô Hiểu rút Trảm Long Thiểm bên hông ra, một đao đâm lên cửa kim loại.

Keng.

Đốm lửa tung tóe, cửa kim loại bị đâm ra hố lõm rất nông, thứ này rất kiên cố. Nói một cách chính xác, là có năng lượng nào đó đang bảo vệ cửa kim loại này.

Không phải là Tô Hiểu không có cách nào phá cửa kim loại này, dùng lực mạnh phá mà nói, hắn cần ít nhất mấy tiếng, thậm chí là lâu hơn.

Do dự một lát, Tô Hiểu vươn tay trái có bao cổ tay kim loại thăm dò vào trong lỗ tròn ở cửa kim loại. Đồng thời hắn chống đỡ Trảm Long Thiểm trên cánh tay trái mình, chỉ cần tình huống hơi bất thường mà nói, hắn sẽ chặt đứt cánh tay trái của mình. Về phần tại sao không để Goss thăm dò, nguyên nhân là Tô Hiểu không tin tưởng đối phương.

Tay Tô Hiểu nắm lấy gậy sắt trong lỗ tròn, một dòng năng lượng bao bọc trên tay Tô Hiểu.

Rầm!

Năng lượng không biết trong lỗ tròn tuôn ra, đẩy mạnh cánh tay trái của Tô Hiểu ra khỏi lỗ tròn.

Tô Hiểu cử động cánh tay trái hơi tê dại, hắn biết cánh cửa này hẳn là cơ quan cần huyết mạch của vương tộc mở, bởi vậy ánh mắt hắn nhìn về phía Elisa Herbert.

Elisa Herbert lưu ý tới ánh mắt của Tô Hiểu, nàng liếc mắt nhìn Tô Hiểu trước, lại liếc nhìn lỗ tròn kim loại kia. Do dự mấy lần, nàng nhanh chóng lắc đầu, đầu nhỏ đều lắc như trống lắc.

“Mở nó ra.”

“Ta không làm.”

“Ngươi không có quyền từ chối.”

“Ta không mở.”

Mấy giây sau, Tô Hiểu cầm Trảm Long Thiểm trong tay chắn trước người Goss, A Mỗ dẫn theo Elisa Herbert đi về phía cửa kim loại.

“Công chúa điện hạ!”

Goss gào thét, sắc mặt liên tục thay đổi. Tuy hắn ta muốn ngăn cản A Mỗ nhưng không thể làm được gì, thực lực của hắn ta không bằng Tô Hiểu, hơn nữa hắn ta cũng không dám cãi lệnh vương tộc.

Tô Hiểu nhìn Elisa Herbert “ra sức giãy giụa”, hắn cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, có khả năng phía sau còn nhiều cơ quan cần công chúa ngốc bạch ngọt này mở ra.

Tô Hiểu ra hiệu cho A Mỗ thả Elisa Herbert, cũng bảo A Mỗ và Bố Bố ngăn cản tầm mắt của Goss. Hắn đi tới trước người Elisa Herbert, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Elisa Herbert, ánh mắt Elisa Herbert bắt đầu né tránh.

Tô Hiểu nắm lấy cằm trắng nõn của Elisa Herbert, da thịt của Elisa Herbert rất non mềm, Tô Hiểu mở miệng nói: “Nhìn thẳng mắt ta.”

“Tia… Tia sáng quá tối, không nhìn thấy.”

Không thể không nói, Elisa Herbert không chỉ rất cùi bắp, nàng còn rất lì.

“Hiện giờ bọn ta cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Đối với đại sư biết tâm lý tra hỏi như Tô Hiểu mà nói, đương nhiên là hắn có biện pháp khiến Elisa Herbert nói gì nghe nấy.

“Thật… Thật sao?”

Gò má Elisa Herbert ửng đỏ, rất hồi hộp. Nàng chưa từng trải nghiệm cảm giác được người ta cần, mà “chạm da thịt” với đàn ông khiến nàng không quen lắm.

“Đương nhiên.”

Tô Hiểu chuẩn bị một loạt lời giải thích, nhưng mà công chúa ngốc này quá dễ lừa, lời giải thích của hắn vốn không cần dùng.

Hiện giờ Tô Hiểu trải nghiệm được cảm giác lão quốc vương từng có. Đám công chúa và vương tử phần lớn đều là nhân trung long phượng, cho dù không có tài năng đặc biệt, cũng biết cách quản lý lãnh địa. Đột nhiên xuất hiện người cùi bắp như Elisa Herbert, thực sự khiến người ta không quen, giống như một con Husky xen lẫn trong bầy cảnh khuyển.

Lão quốc vương biết được tình hình lãnh địa chỗ Elisa Herbert quản lý xong, phản ứng đầu tiên của lão quốc vương chính là: “Con hàng này là con của ta sao? Sao con gái ta có thể rác rưởi như thế? Chẳng lẽ là vương hậu ngoại tình? Hay là trong lúc vương hậu mang thai đầu đập vào đâu đó?”

“Chuyện đó… Chúng ta tới nơi này là vì lý do gì.”

Elisa Herbert luôn ở trạng thái mơ hồ, hiện giờ nàng chỉ biết mình đang ở trong lòng đất.

“Chúng ta tới đây… Ồ…”

Tô Hiểu không thể nói hắn là vì tìm kiếm Diệt Chi Thạch được, tuy đây thực sự là mục đích của hắn, nhưng nghe không tính quang minh, vĩ đại, chính nghĩa.

“Phụ vương của ngươi đã chết.”

Tô Hiểu vừa dứt lời, Elisa Herbert và Goss dại ra.

“Trước khi lão ta chết ủy thác ta một việc, chính là tìm thứ gì đó dưới vương tọa. Chuyện này có liên quan trọng đại, tình huống cặn kẽ ta không tiện nói rõ. Nhưng ngươi chỉ cần biết một chuyện, chính là phụ vương ngươi rất tin tưởng ngươi, cho nên lão ta chỉ tên bảo ta dẫn ngươi tiến vào dưới vương tọa.”

Trước khi lão quốc vương chết thực sự ủy thác Tô Hiểu làm một chuyện, còn chỉ tên để Elisa Herbert tiến vào dưới vương tọa. Còn tin tưởng của lão quốc vương, vẫn nên tha cho công chúa ngốc bạch ngọt này đi, lão quốc vương chỉ lợi dụng rác rưởi mà thôi.

“Thật… Sao?”

Elisa Herbert đã tin, nhưng mà Goss ở bên cạnh không tin, hắn ta rất muốn nổi giận gầm lên một tiếng, công chúa điện hạ đừng tin lời nói dối của “ma quỷ” này.

“Nếu là như vậy… Vậy thì không còn cách nào nữa.”

Elisa Herbert nắm chặt tay, ý thức trách nhiệm hiện lên trong lòng. Nhìn thấy cảnh này trên mặt Goss lộ vẻ tuyệt vọng, miệng hắn ta mấp máy. Nếu như hắn ta không phải kỵ sĩ thủ hộ của Elisa Herbert, hiện giờ hắn ta đã nổi giận gầm lên một tiếng: “Con mẹ nó ngươi là tên ngốc sao, sao có thể tin lời người ta dễ dàng như vậy?”

Trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười nghiêng đầu nhìn về phía Goss, Bố Bố và A Mỗ cũng nhìn về phía Goss. Biểu cảm của một người một chó một trâu dần trở nên lạnh lẽo, ý rất rõ ràng: “Dám phí lời sẽ làm thịt ngươi”.

Mấy giây sau, một người một chó một trâu quay đầu nhìn về phía Elisa Herbert, biểu cảm rất ôn hòa, ánh mắt Bố Bố rõ ràng là… Cổ vũ?

“Ta có thể làm được.”

Elisa Herbert hít sâu mấy lần, tay nhỏ của nàng run rẩy thăm dò lỗ trong trong cửa kim loại, nắm chặt cột sắt bên trong.

Năng lượng trong lỗ tròn phun trào ra, trên tay Elisa Herbert truyền tới cảm giác đâm nhói.

Rắc, rắc…

Cơ quan sau cửa kim loại bắt đầu vận hành, Elisa Herbert nhanh chóng rút tay về.

Rầm rầm rầm, cửa kim loại nâng lên, một hành lang tối tăm xuất hiện ở phía trước.

“Làm không tệ.”

Tô Hiểu vỗ bả vai của Elisa Herbert, vẻ mặt Elisa Herbert như đưa đám. Tuy trong lòng nàng khuấy động ý thức trách nhiệm, nhưng khi mở cơ quan này hơi đau, không khéo chính là công chúa ngốc bạch ngọt này rất sợ đau.

Tô Hiểu cầm gậy huỳnh quang quân dụng trong tay thả vào trong hành lang tối đen, hắc ám bị đuổi tản đi một ít, hành lang này là do đá màu đỏ sậm xây nên. Đi thẳng về phía trước, tuy sâu trong lòng đất nhưng khí oxy ở nơi này không mỏng manh.

Coong, coong, coong…

Tiếng đánh mơ hồ truyền từ phía trước tới, tiếng đánh rất xa.

Tô Hiểu đi vào trong hành lang trước, hắn mới tiến vào hành lang, nhắc nhở của Luân Hồi Nhạc Viên xuất hiện.

[Nhắc nhở: Liệp Sát Giả đã tiến vào khu vực bí mật, thánh điện Mejia/lăng mộ của người bất tử.]

[Thánh điện Mejia là khu vực có mức độ nguy hiểm cao, khen thưởng như rương báu, Thế Giới Chi Nguyên tăng lên 20%.]

[Bởi vì thánh điện Mejia là khu vực bí mật, muốn tiến vào thánh điện Mejia (khu ngoài), mỗi tiếng Liệp Sát Giả tiêu hao 600 điểm Nhạc Viên Tệ. Nếu Nhạc Viên Tệ không đủ, Liệp Sát Giả sẽ bị cưỡng ép truyền tống đến lối vào thánh điện Mejia.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận