Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 33: Xem ở ngươi mặt mũi thượng, bỏ qua bọn họ lần này

**Chương 33: Xem ở mặt mũi ngươi, bỏ qua cho bọn họ lần này**
Trên thế giới không có hữu nghị hoặc minh hữu vô duyên vô cớ, ít nhất là trong mắt Tô Hiểu. Mối quan hệ minh hữu giữa người diệt pháp và ác ma tộc được truyền lại, hắn thấy không đáng tin cậy. Coi như thật sự trở thành minh hữu, hắn vẫn muốn tự mình kết giao và phán đoán. Là địch hay bạn, không phải do những người diệt pháp đời trước quyết định.
Hiệu suất của Ác Ma Tộc hoàn toàn không phải loại tổ chức sát thủ Hắc Uyên như Asaka có thể so sánh được. Asaka gửi một khẩu súng bắn tỉa, mấy ngày rồi đến cái bóng cũng không thấy, mà "quà tặng" Ác Ma Tộc gửi tới lại đến nơi chỉ sau năm giờ ngắn ngủi.
"Cộc, cộc, cộc..."
Trên nóc phòng truyền đến tiếng gõ cửa. Tô Hiểu mở cửa sắt ra thì thấy một bà lão khoác áo bào xám, lưng gù nghiêm trọng đang đứng ở ngoài cửa. Trong tròng mắt bà lão dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Đương ~"
Âm thanh trầm thấp như tiếng chuông bò, bà lão ác ma đứng ngoài cửa chính là người thu vé trên chuyến tàu ác ma!
Lưng bà lão ác ma gù rất nghiêm trọng, Tô Hiểu nhìn không rõ mặt mũi, nhưng không thể nghi ngờ, đây là một sự tồn tại rất khủng bố.
Chỉ thấy bà lão ác ma lấy ra từ trong ngực một chiếc bình đen nhánh. Vật này dài cỡ ly nước, trên bề mặt leo đầy đường vân màu đỏ sẫm như nham thạch.
Bà lão ác ma đưa bình đen cho Tô Hiểu. Tô Hiểu do dự một chút, rồi nhận lấy. Điều không ngờ đã xảy ra, bà lão ác ma lại ngẩng đầu.
"Rắc, rắc..."
Vài tiếng giòn vang, Tô Hiểu nhìn thấy mặt của bà lão ác ma. Không có gì đặc thù, chỉ là hơi khủng bố.
Bà lão ác ma liếc nhìn Tô Hiểu, dường như đã nhớ kỹ tướng mạo hắn, quay người định rời đi.
"Chờ một chút."
Tô Hiểu mở miệng, bà lão ác ma dừng bước, nghiêng người nhìn Tô Hiểu.
Tô Hiểu quay người vào phòng, lát sau, hắn trở lại cửa, ném cho bà lão ác ma một mẩu vỏ cây hắc phong thụ. Ác Ma Tộc hiển nhiên rất có thành ý, không chỉ cố gắng lấy linh hồn trái cây, còn đưa quà đền bù, hắn đương nhiên phải có qua có lại.
Vỏ cây hắc phong thụ có trân quý không? Trong mắt Tô Hiểu thì không quá trân quý. Hắc phong thụ trong quá trình trưởng thành thường xuyên tróc vỏ, thứ thực sự trân quý chỉ có thân cây thôi.
Bà lão ác ma nhận lấy vỏ cây hắc phong thụ. Nàng do dự một chút, một tay giữ cằm, há miệng rộng đến cỡ chậu rửa mặt.
"Phù ~"
Bà lão ác ma nôn khan một tiếng, phun ra hai thân ảnh. Nàng mở miệng với Tô Hiểu: "Bọn họ... Có khí tức... Đồng nguyên với ngươi... Xem ở mặt mũi ngươi... Bỏ qua cho bọn họ... Lần này."
Bà lão ác ma quay người, không gian vặn vẹo, nàng biến mất tại chỗ. Đến tận bây giờ, Tô Hiểu vẫn không rõ tên của nàng.
"Hô, hô, hô... Thế mà gặp phải quái vật kia! Số 1045, ngươi bị ngốc à? Nó muốn đi qua thì cứ để nó đi, đó là Ác Ma Tộc đấy..."
Một giọng nói giận dữ truyền đến từ dưới chân Tô Hiểu. Hắn cúi đầu nhìn, thì ra là một con cóc đội vương miện, to cỡ ếch trâu.
"Chào ngươi, Liệp Sát Giả."
Con cóc mở miệng rất quen thuộc. Nhưng Tô Hiểu chưa từng thấy nó. Hắn cho bà lão ác ma vỏ cây hắc phong thụ, chỉ là muốn để Ác Ma Tộc nợ mình một ân tình, mà nợ ân tình là khó trả nhất. Điểm này Ác Ma Tộc hiểu, cho nên họ mới đưa quà tới. Sao Tô Hiểu có thể không cho bọn họ món đồ không thể từ chối? Như vậy thì món ân tình hiện tại sẽ càng lớn hơn.
"Khụ, khụ, khụ..."
Tiếng ho khan khô khốc truyền đến. Nghe giọng nói này, Tô Hiểu nhớ ra, chính là chủ nhân giọng nói đã đưa Lilith trong trạng thái hôn mê tới trước đó.
Tô Hiểu bước nhanh tới, giật xuống chiếc mũ trùm màu xanh đậm trên đầu đối phương, mái tóc vàng óng mềm mại tung bay, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện.
"Artoria Pendragon?"
Tô Hiểu nhìn cô gái tóc vàng đang ngồi dưới đất ho khan liên tục, đối phương lại là Saber ngốc mao vương của thế giới Chén Thánh. Lần trước hắn tiến vào thế giới Chén Thánh, chính là thay thế vị trí của đối phương. Tô Hiểu trước đó còn kỳ quái vì sao ngốc mao vương không xuất hiện. Theo tình hình trước mắt thì ngốc mao vương có khả năng đã vượt qua chiều không gian, trở thành một sự tồn tại duy nhất, cho nên nàng mới không xuất hiện ở thế giới Chén Thánh.
Ngốc mao vương ngừng ho khan, nàng nhìn Tô Hiểu.
"Ngươi, tên ác đồ này."
Ngốc mao vương rất suy yếu, nhưng lại tỏ ra bất khuất. Có nhiều thứ không dễ thay đổi như vậy, ví dụ như tinh thần bất khuất của nàng. Có lẽ đây cũng là lý do Luân Hồi Lạc Viên chọn nàng trở thành người tài quyết.
"..."
Tô Hiểu rõ ràng ngẩn người, ngược lại nở nụ cười. Hắn túm lấy cằm trắng nõn của ngốc mao vương.
"Ngươi là... Theo tiến độ thế giới của ta đi ra ngoài?"
Ánh mắt Tô Hiểu sáng rực nhìn ngốc mao vương. Trong khoảnh khắc này, ngốc mao vương nhớ lại tình cảnh trong gara ngầm thành phố Fuyuki. Tô Hiểu hiện tại hung bạo gấp mấy chục lần, không, là mấy trăm lần so với lúc trước.
"Liệp Sát Giả, lần này đa tạ ngươi, bất quá, đừng có chơi c·hết tiểu khả ái này. Nàng hiện tại là tài quyết giả, chơi c·hết nàng thì bị trừng phạt không nhẹ đâu."
Con cóc mở miệng. Chẳng biết vì sao, ngữ khí khi nó nói chuyện như ngang hàng với Tô Hiểu, nhưng lại cao hơn ngốc mao vương một bậc.
Trên thực tế đúng là như vậy. Bản lĩnh hiện tại của ngốc mao vương đều do con cóc này tìm người dạy dỗ. Ngốc mao vương tuy không có thái độ tốt với con cóc, nhưng nàng hiểu rõ, đây chính là sư phụ đúng nghĩa của nàng. Nếu không có đối phương, nàng đã sớm trở thành một cỗ t·hi t·hể trong Hắc Uyên rồi. Ân cứu mạng mấy chục lần, rất khó báo đáp.
"Đây là số 1045."
Con cóc ngẩng đầu, một người mặc toàn thân hắc giáp gật đầu với Tô Hiểu.
"Không sai, chính là cái tên thiểu năng này trêu chọc quái vật kia. Lần này đa tạ ngươi, nếu không còn phải trông cậy vào việc Lạc Viên khẩn c·ấp c·ứu viện. Bị quái vật kia nuốt vào cũng không phải chuyện đùa. Nói đi nói lại, ngươi có quan hệ như thế nào với quái vật kia?"
Con cóc hiển nhiên có chút quen thuộc, hoặc có thể nói là rất quen thuộc Tô Hiểu.
"Quan hệ hợp tác."
Con cóc kinh ngạc nhìn Tô Hiểu, ngay cả số 1045 vốn cao lãnh cũng có chút mộng. Ngốc mao vương thì cúi đầu, chờ đợi thể lực khôi phục.
"Artoria Pendragon, vừa nãy ngươi gọi ta là ác đồ phải không? Được cái tên ác đồ như ta cứu, thân là phe t·hiện l·ương, ngươi có phải nên biểu thị gì không?"
Nhị c·ẩ·u t·ử Bố Bố ủng hộ Tô Hiểu, còn xoa xoa hai bàn tay với ngốc mao vương, ý là đưa tiền đây, vừa mới cứu ngươi một mạng đó.
"Ta..."
Ngốc mao vương nhất thời không phản bác được. Sự thật đích thực là như Tô Hiểu nói. Còn con cóc thì cười, vô lương vô cùng.
"Arthur vương trong truyền thuyết nước Anh, ân cứu mạng hẳn là sẽ không dễ dàng quên đi như vậy chứ."
"Đa tạ, nhưng mà... Ta không có tài vật gì để báo đáp cho ngươi."
Ngốc mao vương khẽ nói.
"Ha ha ha, lấy t·h·ân báo đáp là được rồi, quả nhiên là tiểu khả ái."
Tiếng cười vô lương của con cóc kia truyền đến. Nó vẫy tay với Tô Hiểu.
"Lần này đa tạ, sau này có cơ hội t·r·ả lại ngươi ân tình này, ta đi trước đây." Con cóc quay người hướng phía ngoài Cao Điểm Thục Tội Giả đi đến: "Còn không đi? Thế nào, ngươi thật sự chuẩn bị lấy t·h·ân báo đáp à? Ta không ngại chờ một lát đâu."
"..."
Ngốc mao vương im lặng đứng dậy, đội mũ trùm lên rồi hướng về phía xa bước đi.
Nhìn hai người một cóc rời đi, Tô Hiểu xoay xoay chiếc bình đen trong tay, con ngươi nheo lại.
"Gan cũng đủ lớn, đồ của Ác Ma Tộc cũng dám cướp. Tiểu khả ái Hắc Uyên? Cóc, số 1045, đây là tổ hợp gì vậy..."
Con cóc, ngốc mao vương, số 1045 bị bà lão ác ma nuốt mất là trùng hợp? Không phải. Nếu Tô Hiểu đoán không sai, là số 1045 cảm giác được khí tức của chiếc bình đen này nên mới chặn đường. Không ngờ kẻ địch lại mạnh đến mức bọn họ không thể chống lại.
Theo cảm giác của Tô Hiểu, đồ vật chứa trong bình đen có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại đối với người tên là số 1045 kia. Bất quá đối phương cũng nể mặt, trước đó số 1045 còn không thèm nhìn chiếc bình đen một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận