Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 419: Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ

Pằng pằng pằng, bánh xích xe tăng nghiền ép phiến đá trên đường, phiến đá vỡ vụn.

Mấy chục chiếc xe tăng tiến vào thị trấn Kano, thị trấn nhỏ lập tức náo loạn lên.

Kiến trúc bên trong trấn nhỏ dày đặc, xe tăng chỉ có thể qua lại tuyến đường chính, chuyện này tạo thành trở ngại rất lớn đối với việc tìm kiếm tàn đảng của Central City.

Tô Hiểu ngồi trên một chiếc xe tăng, hắn đang chỉ huy chiếc xe tăng này, tuy hắn không biết cách chỉ huy một chiếc xe tăng tác chiến, nhưng hắn có thể cảm nhận được vị trí của địch.

Tô Hiểu chỉ huy xe tăng dài, xa trưởng lại chỉ huy binh sĩ trong xe tăng, vậy thì không thành vấn đề gì rồi.

- Căn phòng hướng năm giờ, có khoảng 20 người.

Nghe được lệnh Tô Hiểu, xa trưởng lập tức ra lệnh cho pháo thủ nhắm chuẩn.

- Đổi đạn lửa.

Xe tăng không chỉ bắn ra các loại mảnh đạn và đạn phá giáp, cũng có thể bắn đạn lửa, bom khói…

Một viên đạn lửa được lắp vào, tiếng vang phát ra.

Đạn lửa bắn vỡ cửa sổ thủy tinh phòng đó, bùm một tiếng nổ tung bên trong.

Không phải ánh lửa ngút trời như trong tưởng tượng, đầu tiên là trong phòng xuất hiện khói trắng, bên trong khói trắng mơ hồ có hào quang màu vỏ quýt.

Mấy giây sau.

“A! !”

Mấy tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền tới, mấy tên quân trung ương trên người bốc lên khói trắng lao từ trong phòng ra, trên người có lửa không rõ.

Những tên quân trung ương này chạy rất chậm, bước tiến như zombie không ngừng đong đưa.

Theo lý thuyết đạn lửa hẳn là ánh lửa ngút trời mới đúng, nhưng hiện giờ ngoại trừ khói trắng và đốm lửa yếu ớt ra, trên người những quân trung ương kia cũng chỉ có lửa không rõ.

Loại đạn lửa này gọi là “Bạch lân đạn”, là lợi dụng tính chất photpho trắng tự cháy trong không khí.

Loại đạn lửa này được sử dụng nhiều trong chiến tranh thế giới thứ hai, sau đó không được sử dụng, vì nó sẽ tạo thành tâm lý và sinh lý to lớn trên thương tổn cho binh sĩ nước giao chiến, mức độ nguy hiểm như đạn dum - dum.

(1): Dum - dum là tên nhà máy sản xuất vũ khí của Anh ở Ấn Độ lần đầu tiên sản xuất ra loại đạn này, đầu đạn này sau khi đi vào cơ thể mới phát nổ, làm bị thương nặng. Công ước quốc tế cấm sử dụng.

Chịu “bạch lân đạn” oanh tạc quân trung ương vẫn đang kêu rên, quân phương bắc không nổ súng.

Một tân binh mới của quân phương bắc mới giơ súng lên, lập tức bị một lão binh đè lại.

- Để bọn họ bị thiêu chết là được.

- Nhưng mà…

Trong mắt tân binh xuất hiện đấu tranh.

- Một tiếng trước anh trai ta bị những tên rác rưởi quân trung ương nổ chết, không có gì nhưng mà.

Lão binh cười mỉa một tiếng, tiếp tục thưởng thức những quân trung ương kêu rên.

Chiến tranh là nguyên nhân sản sinh cừu hận, bất luận hai nước giao chiến cũng vậy, chiến trong nước cũng thế.

Đội xe tăng tiếp tục tiến lên, Tô Hiểu cảm nhận kẻ địch ở xung quanh.

Keng!

Một viên đạn bắn lên trên cửa máy hình tròn bên cạnh hắn, bắn lên tảng lớn đốm lửa.

Tô Hiểu lạnh cả tim, hắn không cảm nhận được phát súng này, sau khi viên đạn bắn xuống hắn mới cảm nhận được, có tay bắn tỉa!

Nghiêng đầu nhìn cái hố trên cửa khoang, dựa vào vị trí cái hố này hắn đoán được vị trí của tay bắn tỉa.

- Xem ra có những người khác đến tham gia trò vui rồi.

Tô Hiểu nhìn về phía tháp đồng hồ sau trấn nhỏ, một nòng súng đen nhánh đang vươn ra.

Nếu nhìn kỹ, đó không phải nòng súng, mà là ống giảm thanh.

Có Khế Ước Giả, không thể nghi ngờ, bắn phát súng này nhất định là Khế Ước Giả, xạ thủ mạnh ở thế giới Fullmetal chỉ có mấy người, mấy người kia khó mà che đậy được năng lực cảm nhận của Tô Hiểu.

- Hướng bảy giờ, tháp đồng hồ.

Tuy xa trưởng không thấy kẻ địch ở đâu, nhưng nghe thấy mệnh lệnh liền nhắm ngay về phía đó.

- Tất cả xe tăng tập hỏa về phía tháp đồng hồ hướng bảy giờ.

Tô Hiểu kêu to một tiếng, hắn là người khởi xướng liên minh, đương nhiên có quyền chỉ huy xe tăng trong chiến tranh.

Mười mấy chiếc xe tăng ở xung quanh thay đổi nòng pháo, tiếng pháo nổ không ngừng vang lên, chưa tới mười mấy giây tháp đồng hồ bị san thành bình địa.

Bên cạnh tháp đồng hồ, một nữ Khế Ước Giả nghiến chặt răng, đang chạy nhanh ra khỏi trấn nhỏ.

- Đây là Khế Ước Giả từ đâu tới thế, sao lại mang theo đội xe tăng tới, đúng là dối trá.

Nữ Khế Ước Giả tết mái tóc dài thành bím tóc, lúc chạy bím tóc màu vàng lắc lư trái phải.

Nàng tên là Mira, ở thế giới hiện thực là một tay bắn tỉa, sau khi đến Luân Hồi Nhạc Viên như cá gặp nước, rình giết không biết bao nhiêu Khế Ước Giả.

Lúc này Mira đang ôm súng ngắm chạy trốn, đối mặt với đội xe tăng mênh mông cuồn cuộn, nàng chỉ có thể chạy trốn.

Tô Hiểu nhìn thấy Mira chạy trốn, hắn không đuổi theo đối phương, khoảng cách quá xa, đó là lãng phí thời gian, hơn nữa vừa rồi tay súng kia không phải rình giết hắn, mà rình giết Olivier, nhưng Olivier quá nhạy cảm, tránh thoát phát súng này.

Hai tiếng sau.

Chiến đấu trong trấn nhỏ chậm rãi tiến vào kết thúc, tàn binh của quân trung ương bị thanh lý sạch.

Quân phương bắc tiếp nhận trấn nhỏ này, mục tiêu đầu tiên là trạm xe lửa.

Đi trong trấn nhỏ, thỉnh thoảng Tô Hiểu thấy bình dân đi ngang qua, vẻ mặt những bình dân này hoảng sợ, rất sợ hãi quân phương bắc.

Mục tiêu đầu tiên của quân phương bắc là khống chế trạm xe lửa, một đám quân phương bắc mới tiến vào trạm xe lửa, tiếng súng gấp gáp truyền tới.

Tiếng súng biến mất vào năm phút sau, hơn mười quân phương bắc kéo mấy bộ thi thể đi ra, lưu lại tảng lớn vết máu trên đường.

Thi thể tất cả quân trung ương được tập trung ở quảng trường trong trấn nhỏ, rót xăng châm lửa, khói đen bay lên cuồn cuộn.

Phải lập tức xử lý những thi thể này xong, chiến tranh và ôn dịch như bóng với hình, chuyện đó là vì thi thể không được xử lý đúng lúc.

Sau khi khống chế trạm xe lửa không lâu, tiếng còi vang lên, quân trung ương chưa kịp nổ hủy xe lửa, đây cũng là đường sống duy nhất của bọn họ.

Tướng lĩnh quân trung ương không ngờ bọn họ bị đánh bại nhanh như vậy, từ đống quân lương có thể nhìn ra, quân trung ương đang chuẩn bị đánh lâu dài với quân phương bắc.

Đánh lâu dài là ý nghĩ rất kỳ lạ, thời gian chiến tranh đều không vượt quá một ngày.

Từng chiếc xe lửa được lái ra, đây là bộ đội tiền trạm, do Olivier phụ trách thống lĩnh.

Tạm thời Tô Hiểu không muốn vội vàng rời khỏi trấn nhỏ, hắn muốn đi cuối.

Ghế xe lửa được tháo ra toàn bộ, để gia tăng số lượng vận tải binh sĩ, từng chiếc xe lửa được lái đi, may mà số lượng xe lửa đầy đủ, bằng không không thể vận chuyển được nhiều xe tăng như vậy.

Cho dù như thế, vận tải cũng không phải lần một lần hai là hoàn thành, phải vận tải tổng cộng năm lần.

Olivier mở đường trước, dọc đường đi phải đánh xuyên qua từng trạm xe lửa, mãi đến khi về trung ương.

Tô Hiểu trấn thủ trong trấn nhỏ, giữ liên lạc với Olivier.

Hai ngày sau, Olivier đánh hạ sáu nhà ga, không chỉ số lượng xe lửa tăng lên, binh sĩ dưới trướng nàng cũng tăng nhanh.

Tướng lĩnh Amestris không hoàn toàn là vô dụng, một số tướng lĩnh đã sớm bất mãn với hành động ở Central City, sau khi thấy Olivier tiến quân với quy mô lớn, những tướng lĩnh này cũng muốn chia một chén canh.

Số lượng đồng minh bắt đầu tăng lên, từ tam hỏa thành 16 hỏa, quân đội cũng từ 8 vạn lên tới hơn 40 vạn.

Tình hình như vậy là chuyện Tô Hiểu không ngờ tới, lúc trước hắn còn cho rằng phải giết chết quân trung ương, bây giờ nhìn hoàn toàn không phải chuyện như vậy.

Hắn hợp tác với đám Mustang, giống như thả một cây đuốc trên thảo nguyên khô héo, hiện giờ càng cháy càng lớn.

Ngày thứ ba khi khai chiến, Tô Hiểu mang 4000 binh lính ngồi xe lửa tới Central City, đây là đội đóng quân cuối cùng trong trấn nhỏ, hiện giờ nhân số liên quân quá nhiều, vốn không cần phải đóng quân ở nơi này.

Số lượng xe lửa càng ngày càng nhiều, binh sĩ tham chiến cũng càng ngày càng nhiều.

Ngày thứ ba khai chiến, số lượng quân đội đã đạt tới hơn 60 vạn, tướng quân các nơi đã nhìn ra Central City sắp xong đời rồi, lúc này nên đứng thành hàng.

Nhưng trong 60 vạn binh sĩ ở đây, chủ lực chân chính chỉ có mấy vạn, đó chính là thuộc hạ của Mustang và Olivier.

Những tướng lĩnh khác chỉ bày tỏ thái độ mà thôi, nếu như xảy ra khổ chiến, chỉ trong phút chốc 60 vạn quân đội sẽ hóa chim muông bay tán loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận