Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1220: Một phần ba gánh nặng

Từ thế cục hiện giờ có thể thấy, Tô Hiểu cảm giác tranh cướp quyền lợi chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, lão quốc vương sẽ không để tranh cướp quyền lợi tiếp tục kéo dài thêm, hiện giờ không cho phép kéo dài thêm.

Nếu như dựa theo tình huống vốn có, muốn giúp một tên vương tử hay công chúa thượng vị trong thời gian ngắn là không thể.

Trước mắt đại vương tử, tam vương tử có lợi nhất trong cạnh tranh vì vương quốc mà lui ra, còn lại tổng cộng 29 người cạnh tranh.

Trong 29 người cạnh tranh này, thất vương tử, nhị công chúa, lục công chúa có tỷ lệ thắng lợi cao nhất, 26 người còn lại không phải té đi, chính là có dã tâm nhưng không có năng lực.

Thất vương tử không có quân quyền, tài lực cũng bình thường, nhưng hắn ta có thể triệu tập lượng lớn Thánh Chiến Sĩ, cũng chính là ôm chiến lực cao cấp số lượng khổng lồ.

Loại người này, nếu như hắn ta muốn mà nói, hắn ta càng có khả năng kế thừa vương vị hơn đại vương tử, nhưng mà con hàng này quá hệ Phật, cũng có chút lười.

Tô Hiểu nghiêm trọng hoài nghi, chính là con hàng này có đồng ý trở thành tân vương này hay không, chuyện này cũng là nguyên nhân hắn không trực tiếp lựa chọn thất vương tử.

Nếu như thất vương tử tràn ngập dã tâm, vậy thì Tô Hiểu có bảy phần mười nắm chắc khiến đối phương thành tân vương. Còn vương tử hay công chúa khác, đồng ý từ bỏ thì có đường sống, không muốn từ bỏ thì chơi chết.

Cho dù Tô Hiểu là Thiết Chi Thủ, không tiện chống đỡ ai, nhưng thế cuộc trước mắt đã khác.

Kế hoạch ám sát của Tử Linh Tộc + mầm họa tài chính của vương quốc, khiến vương quốc Saint Sodin hiện giờ rất cần một tân vương, mà không phải tiến hành tranh cướp quyền lợi thời gian dài.

Lão quốc vương chắc chắn biết rõ điểm ấy, nhưng lão ta không thể trực tiếp lập tân vương, như vậy sẽ dẫn tới hệ thống quyền lợi càng không ổn định.

Nếu Tô Hiểu không đoán sai, lão quốc vương sẽ không mặc kệ tình huống như vậy, lão ta nhất định sẽ có đối sách.

Khoái đao trảm loạn ma, từ trong dòng dõi tìm kiếm ra tân vương, mới là thủ đoạn tốt nhất giải quyết nguy hiểm trước mắt.

Khi Tô Hiểu suy tư kế tiếp nên làm gì, một cấm vệ quân đi vào trong phòng nghị sự, hắn ta đi tới bên cạnh Tô Hiểu, nhỏ giọng nói gì đó với Tô Hiểu.

Lúc mới đầu Tô Hiểu hơi kinh ngạc, trái lại gật đầu.

“Lão sư tử này, ác hơn ta nghĩ nhiều.”

Tô Hiểu lẩm bẩm một tiếng, trên mặt là tươi cười, so với bản thân hắn, lão quốc vương càng muốn phải nhanh chóng kết thúc tranh cướp quyền lợi, bây giờ đối địch với kẻ địch mạnh, nếu như tiếp tục tranh cướp quyền lợi, vậy thì có chút não tàn.

Ánh mắt Tô Hiểu nhìn về phía lục công chúa, nhị công chúa ở bên cạnh nhắm mắt lại, mở miệng nói: “Bây giờ ta rút lui, cũng không tính là muộn đúng không.”

“Tạm thời ngươi đừng từ bỏ.”

Tô Hiểu mở miệng, vừa nãy lão quốc vương bảo hắn đi làm một chuyện, do đó tăng nhanh tốc độ tuyển ra tân vương.

Lão quốc vương và nhiều quan lại không mù, vương tử, công chúa nào có tư cách kế thừa vương vị đã là chuyện rõ rành rành.

Cái gọi là tranh cướp quyền lợi, không phải là để tất cả vương tử hay công chúa tìm vận may, ai số may thì có thể kế thừa tân vương. Trái ngược lại, chỉ có chiếm được đa số quan chức tán thành, người kia mới có thể kế thừa vương vị, tranh cướp quyền lợi không phải tìm vận may, mà so đấu năng lực.

Năng lực của đại vương tử, tam vương tử, thất vương tử, nhị công chúa đều rõ ràng, bọn họ đều thỏa mãn yêu cầu kế thừa vương vị ở một số phương diện, còn đội thứ hai không phải người thừa kế vương tộc. Lowen Xavi mới phản nước, con mẹ nó ai dám để những người này đảm nhiệm tân vương? Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu thật sự do người của Tử Linh Tộc đảm nhiệm tân vương, vậy vương quốc Saint Sodin cách diệt vong không xa.

Tài chính trong vương quốc đã loạn xạ, còn ẩn giấu bom hẹn giờ, Tử Linh Tộc ở ngoài Thành Chi Tường đang rục rịch, trong tình huống hiện giờ, đã không phải 29 chọn 1 mà 4 chọn 1.

Tô Hiểu nhấc chân đi tới trước người lục công chúa, chó điên lục công chúa nheo mắt lại.

“Thiết Chi Thủ, ngươi đây là muốn giết ta sao?”

Lục công chúa không ngu, trái ngược lại, nàng thấy rõ tình thế trước mắt.

“Ngươi có một cơ hội từ bỏ.”

Tô Hiểu lấy trang sức kim sư ra, lúc trước lão quốc vương không thu hồi thứ này, bởi vì chuyện Tô Hiểu cần làm sau đó rất cần thứ này.

Lục công chúa liếc mắt nhìn trang sức kim sư, khóe miệng nhếch lên.

“Ta, không, chọn.”

Lục công chúa trừng Tô Hiểu, mở miệng từng chữ, trong mắt ngoại trừ sát ý thì không còn gì khác. Thực ra người tinh tường đều nhìn ra được, tinh thần của lục công chúa này không bình thường, nếu như ở trong Luân Hồi Nhạc Viên, có lẽ nàng có thể trở thành người ngoan cường.

Rắc!

Chỉ trong nháy mắt tay của Tô Hiểu bóp cổ lục công chúa, tất bóp gãy cổ nàng.

Cơ thể lục công chúa mềm nhũn dựa vào ghế ngồi, trong phòng nghị sự còn lại bốn người đồng tử co rút nhanh.

“Thiết Chi Thủ, ngươi điên rồi sao?”

Giọng nói của tam vương tử trầm thấp, cho dù lục công chúa chó điên cỡ nào, nàng đều là vương tộc.

“Đây là ý của phụ vương.”

Đại vương tử tỉnh táo hơn nhiều.

“Phụ vương…”

Tam vương tử nghĩ tới tình hình hiện giờ không lên tiếng nữa, dựa theo tình hình trước mắt không thể tiếp tục đấu nữa.

Tô Hiểu xoay người đi ra ngoài phòng nghị sự, còn có công chúa và vương tử khác đợi hắn xử lý.

Khi đi tới phòng nghị sự, Tô Hiểu dừng bước.

“Chúc mừng bốn người các ngươi thành công thăng chức.”

Tô Hiểu đẩy cửa phòng đi ra khỏi phòng nghị sự.

“Hả?”

Khóe miệng nhị công chúa co giật, tuy trong lòng nàng biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không nghĩ tới lão quốc vương lại thật sự làm như vậy.

Bây giờ tất cả vương tử, công chúa đều đến vương đô, bọn họ không ở trong vương cung, mà ở khắp vương đô.

Lão quốc vương bảo Tô Hiểu làm rất đơn giản, ngoại trừ đại vương tử, tam vương tử, thất vương tử, nhị công chúa ra, vương tử hay công chúa khác đều biểu hiện chẳng ra sao trong tranh cướp quyền lợi lần này. Hay là nói, ngoại trừ bốn người này ra, những người khác đều té đi, hay là đi làm một ít mờ ám, thậm chí hẹn hò.

Đối với một vị vương tử và công chúa hẹn hò, lão quốc vương thực sự tức giận không nhẹ, lão ta thậm chí muốn bảo Tô Hiểu trực tiếp loại bỏ hai người này, để tránh tin đồn xấu truyền ra.

Nhưng tên công chúa cuồng em trai kia hơi dũng mãnh, nàng là Thánh Chiến Sĩ thực lực không kém, bởi vậy lão quốc vương chỉ có thể lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt đề phòng làm lớn chuyện.



Trước cửa một tòa nhà ba tầng xa hoa, Tô Hiểu tiến lên gõ cửa phòng, khoảng 2 phút sau, một người phụ nữ khoác chăn lông mở cửa. Người phụ nữ này ngoại trừ khoác chăn lông ra, nửa người trên hoàn toàn trống rỗng, chỗ bụng có cơ bụng lộ rõ.

“Thiết Chi Thủ?”

Người phụ nữ đánh giá Tô Hiểu từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi nghi ngờ một chút.

“Từ bỏ tranh cướp quyền lợi lần này.”

Tô Hiểu đi thẳng vào vấn đề, có rất nhiều vương tử hay công chúa đợi hắn “thăm hỏi”.

“Ý của phụ vương sao?”

Nữ hán tử này rất dũng mãnh, nhưng nàng là công chúa.

“Ngươi có thể hiểu là như vậy.”

Nữ hán tử công chúa bĩu môi: “Ta có ích lợi gì?”

Từ phương diện võ lực mà nói, nàng không e ngại Thiết Chi Thủ, ít nhất nàng cho là như vậy.

“Chuyện giữa ngươi và em trai, từ đây sẽ không có người truy cứu.”

Tô Hiểu tung mồi nhử không nhỏ, nghe thấy thế nữ hán tử công chúa vươn tay nắm bả vai Tô Hiểu: “Thật sao?”

Chăn lông trượt xuống một chút, cảnh “xuân” hiện ra, động tác này của nữ hán tử suýt nữa khiến Tô Hiểu Bạt Đao Trảm đầu nàng.

“Ý trên mặt chữ.”

“Được, ta đồng ý.”

Nữ hán tử công chúa rất có thành ý, lộ ra bộ ngực.

Mọi chuyện thuận lợi hơn tưởng tượng, Tô Hiểu xoay người rời đi, nữ hán tử công chúa kéo chăn, nàng nhìn bóng dáng Tô Hiểu.

Một lát sau, công chúa đột nhiên kêu to: “Tình thế đã ác liệt như vậy sao, chuyển lời cho phụ vương giúp ta, nếu cần ta ra chiến trường, ta sẽ không từ chối.”

Tô Hiểu dừng bước, nữ hán tử nâng cao cằm với Tô Hiểu. Không giống với đám vương tử, công chúa trong kịch cung dấu, bọn họ đều biết rõ một điểm, chính là so với quyền lợi, vương quốc kéo dài càng quan trọng. Nếu không có vương quốc, bọn họ đều bị Tử Linh Tộc truy sát đến chân trời góc biển.

Tô Hiểu bắt đầu “phỏng vấn” những vương tử hay công chúa tham gia tranh cướp quyền lợi lần này, phần lớn thái độ nhất trí kỳ lạ, chính là bọn họ có thể từ bỏ, nhưng không thể cướp đoạt lãnh thổ bọn họ cai trị.

Những lãnh thổ này là “giải an ủi” từ bỏ tranh cướp quyền lợi, lão quốc vương sớm đồng ý chuyện này. Còn lãnh địa của tân vương, hiện giờ đã không cân nhắc được nhiều như vậy, làm thế nào vượt qua tai nạn trước mắt mới là then chốt.

Khoảng 2 tiếng, Tô Hiểu “phỏng vấn” 26 vương tử hay là công chúa, trong đó có 2 người dã tâm tăng mạnh, hiện giờ đã có người xử lý hậu sự của bọn họ.

Tô Hiểu rời khỏi nhà công chúa cuối cùng, trên mặt hắn là tươi cười. Dựa theo tình hình trước mắt, hắn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chính trước. Tuy thời gian ở lại sẽ giảm mức độ lớn, nhưng nhiệm vụ ở thế giới nguyên sinh có nhiều, điều này khiến thời gian Tô Hiểu dừng lại kéo dài mức độ lớn.

Hoàn thành nhiệm vụ chính mà nói, gánh nặng trên vai Tô Hiểu sẽ giảm bớt một phần ba, sau đó ở trong vương đô làm việc không có ràng buộc, cho dù trực tiếp trở mặt với vương tộc cũng không sao, kết quả tệ nhất là giết ra ngoài.

Một tên Thiết Chi Thủ không có ràng buộc, cho dù là lão quốc vương cũng phải kiêng kỵ ba phần. Néu lão quốc vương biết được thân phận thật sự của Tô Hiểu, không biết vẻ mặt lão ta sẽ kinh ngạc cỡ nào, hay là nói kinh sợ ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận