Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 175: Nhất Định Phải 70

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn truyền tới, Tô Hiểu ngủ không sâu đột nhiên ngồi dậy.

Nhanh chóng đứng dậy đi tới trước cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối, trong tường có mấy đống lửa trại, tiếng nổ lúc trước là The Military Police Brigade đang gia cố tảng đá to trước cửa động.

Tô Hiểu thở phào nhẹ nhõm ngồi trên giường, bắt đầu kiểm tra vết thương trên người.

Vị trí bị thương nặng hơn của hắn là bụng và ngực, hai nơi này bị đạn bắn trúng và kiếm xuyên qua, may mà thể lực của hắn là 12 điểm, nếu không với vết thương như vậy sẽ khiến hắn tiến vào trạng thái gần chết.

Lúc này hai vết thương đó đã không đáng ngại, bên trong vết thương có thể thấy cơ thịt mới sinh ra, [Ống chích chiến địa hình C] đúng là vật phẩm khôi phục cấp bậc màu lục, lúc này chưa được năm tiếng đã khôi phục vết thương của hắn phần lớn rồi.

Ngay cả phần thịt bị chém trên vai cũng sinh ra một tầng thịt mới, không tới hai ngày sẽ khỏi hẳn.

Tô Hiểu tìm đèn dầu đốt trong ngôi nhà tối tăm, thế giới trong tường không có điện.

Sau khi đốt đèn dầu thì mùi lạ tràn khắp căn phòng, ngọn lửa đong đưa trong lồng pha lê, dầu thắp đã không còn nhiều.

Trong gian phòng được chiếu mờ ảo, đồ đạc thô ráp làm bằng gỗ, trên tường có thể thấy hòn đá lộ ra, mặt đất dưới chân thực ra là bùn đất, mặt đất rất ẩm ướt, cuộc sống trong tường rất gian khổ.

Tô Hiểu ngồi khoanh chân trên giường, lấy các loại vật phẩm như kim chỉ, dao phẫu thuật, băng vải, cồn y tế ở trong không gian dự trữ ra.

Dùng cồn y tế tiêu độc dao phẫu thuật, kim trước.

Tô Hiểu dùng ngón tay ấn lên trên bụng, rất nhanh liền cảm nhận được dị vật ở bên trong, đó là viên đạn bắn vào người hắn lúc trước.

Bởi vì vết thương đã khôi phục, nhưng viên đạn vẫn ở bên trong người.

Tô Hiểu hít sâu một hơi, bị thương trong lúc chiến đấu và hiện giờ lấy đạn là hai khái niệm, bị thương trong lúc chiến đấu là không có chuẩn bị, cùng lắm là đau xót chịu đựng được.

Giống như hai người đánh nhau, lúc đánh nhau sẽ không cảm thấy quá đau, nhưng lúc xử lý vết thương sẽ gào khóc thảm thiết.

Lúc con người chiến đấu sẽ phân bố Adenalin, Adenalin có thể khiến người ta phấn khởi, tạm thời làm chậm lại cảm giác đau đớn.

Dùng dao phẫu thuật cắt ra một vết thương, dùng kẹp tìm kiếm bên trong vết thương.

Trước mắt Tô Hiểu biến thành màu đen, con mẹ nó cảm giác này đúng là quá sảng khoái.

Cạch.

Một viên đạn màu da cam nhiễm máu tươi rơi lên trên bàn gỗ, còn sáu viên đạn trong cơ thể hắn nữa.

Tuy lưu lại mấy viên đạn trong người làm kỷ niệm nghe rất uy phong, nhưng đó là hành động rất ngu ngốc, sau khi viên đạn được bắp thịt bao bọc, sẽ khiến bắp thịt càng dễ bị đứt, chiến đấu là một phần cuộc hàng ngày của Tô Hiểu, cho nên phải nhanh lấy viên đạn ra.

Nửa tiếng sau, mặt Tô Hiểu đầy mồ hôi lạnh tựa vào đầu giường, viên đạn đã được lấy ra hết, sau khi khâu vết thương xong đã được băng bó, hầu như nửa thân trên của hắn quấn đầy băng vải.

- Lần sau phải làm thịt những tên cầm súng.

Bình phục hô hấp một lát, Tô Hiểu mở danh sách nhiệm vụ thông qua lạc ấn, lúc trước Luân Hồi Nhạc Viên từng nhắc nhở đã tuyên bố nhiệm vụ “tư cách trở về”, hắn vẫn không có thời gian kiểm tra.

[Nhiệm vụ chính: Thế Giới Chi Nguyên.]

Cấp độ khó: Lv. 5.

Giới thiệu tóm tắt nhiệm vụ: Nhận 15% Thế Giới Chi Nguyên trở lên.

Thông tin nhiệm vụ: Có thể dùng tất cả thủ đoạn để nhận được Thế Giới Chi Nguyên.

Kỳ hạn nhiệm vụ: 16 ngày.

Quest thưởng: Tư cách trở về.

Trừng phạt nhiệm vụ: Cưỡng chế xử quyết.



Nhiệm vụ trở về ở thế giới người khổng lồ xuất hiện rất sớm, sớm hơn ở thế giới Ghoul nhiều.

Tô Hiểu có cảm giác mơ hồ, “nhiệm vụ công phòng” lúc trước là Luân Hồi Nhạc Viên để bọn họ thích ứng với loại nhiệm vụ này, lúc tiến hành “nhiệm vụ công phòng Luân Hồi Nhạc Viên có xu thế ép đám Khế Ước Giả hợp tác.

Không hoàn thành “nhiệm vụ công phòng” cũng không thể nhận được Thế Giới Chi Nguyên.

Đây là lần đầu tiên Tô Hiểu trải qua nhiệm vụ cỡ lớn này, hơn một trăm Khế Ước Giả, khen thưởng còn rất phong phú.



Thế giới ngoài tường, trong một vùng đất hoang vu.

Thành viên của Bỉ Ngạn Hoa tụ tập lại, bầu không khí sung sướng không thấy đâu, trên mặt mỗi người đều là đau khổ.

Bên cạnh bọn họ có một chiếc lều vải, thỉnh thoảng có người ra vào lều vải này, trên tay Khế Ước Giả ra vào đều đeo găng tay y tế, trên găng tay đầy máu tươi.

- Đường Quả, đội trưởng thế nào rồi?

Trong mắt người phụ nữ phúc hắc tràn đầy mệt mỏi, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác thất bại, thiếu chút nữa nhóm năm mươi người bọn họ đã bị diệt sạch, đây là chuyện khó mà tưởng tượng nổi cỡ nào.

- Vết thương của đội trưởng ổn định rồi, tuy thiếu chút nữa chết chắc, chỉ có một vết thương trí mạng, vết thương của Mân Côi tỷ mới phiền phức.

Người phụ nữ phúc hắc đứng dậy bước nhanh vào trong lều vải, mới tiến vào trong lều vải nàng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Sắc mặt Lãnh Nguyệt trắng bệch nằm trên thảm lông, nhìn như là ngủ say, thực tế đã rơi vào hôn mê sâu.

- Morphine, lại tiêm Morphine cho ta.

Một giọng nói khàn khàn truyền tới, là Huyết Mân Côi, thấy dáng vẻ hiện giờ của Huyết Mân Côi, người phụ nữ phúc hắc cảm thấy yết hầu phát khô, bàng quang co rút nhanh.

Một tay Huyết Mân Côi đặt lên trên yết hầu, vết thương ở chỗ yết hầu đã khôi phục được một chút, nhưng vẫn chậm rãi mất máu.

Bởi vì một tay bị chém đứt, cằm bị chém xuống một mảng, cho nên Huyết Mân Côi bị quấn thành bánh chưng.

Chỉ một đao mà vết thương thảm như vậy, người phụ nữ phúc hắc thầm cầu nguyện trong lòng đừng gặp lại quái vật kia.

- Dược vật khôi phục đâu, trước khi chúng ta tiến vào thế giới diễn sinh có mua 2 vạn Nhạc Viên Tệ vật phẩm khôi phục mà.

Câu hỏi của người phụ nữ phúc hắc khiến Phong ở bên cạnh hơi cúi đầu, bởi vì Phong là tay bắn tỉa nên không bị thương.

Ôm súng trong ngực, Phong thở dài.

- Dược vật đều cho đội trưởng dùng, mới miễn cưỡng giữ được một mạng của đội trưởng, thậm chí năng lượng trong cơ thể đội trưởng còn bài xích dược vật bên ngoài.

- Cái gì, vậy Mân Côi tỷ…

- Đây là ý của Mân Côi tỷ, bọn ta muốn cho tỷ ấy dùng, tỷ ấy đều từ chối…

Phong liếc nhìn Huyết Mân Côi, trong mắt tràn đầy kính nể.

- Mân Côi tỷ, giá trị pháp lực của ta khôi phục rồi, bây giờ ta sẽ khôi phục vết thương giúp tỷ.

Đường Quả rưng rưng nói.

- Khôi phục… Giúp… Đội trưởng… Trước, ta… Tạm thời… Không chết được.

Tuy Huyết Mân Côi đau tới mức sắp mất đi ý thức, nhưng ý niệm vẫn kiên định như cũ.

- Không sao, vết thương của đội trưởng đã ổn định rồi.

Khi nói chuyện trong tay Đường Quả hiện lên hào quang màu xanh biếc, hào quang màu xanh biếc này tràn ngập sức sống.

Đôi mắt Đường Quả cũng biến thành màu xanh biếc, đây là năng lực khôi phục mạnh nhất của nàng.

Vết thương của Huyết Mân Côi đang chậm rãi khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chiếc cằm trắng nõn mọc ra lần nữa, nhưng tay cụt không thể tái sinh.

- Phù, còn tưởng rằng mất một cái thận chứ.

Lời nói của Huyết Mân Côi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Quả nhăn lại, lẽ nào không phải vết thương ở yết hầu càng gấp hơn sao?

- Vết thương của đội trưởng thế nào?

- Vết thương trên cơ thể đã khôi phục, nhưng vẫn đang bất tỉnh.

- Vậy sao?

Huyết Mân Côi giơ tay chạm vào gương mặt tái nhợt của Lãnh Nguyệt, thở dài một hơi.

- Sớm muộn gì ta cũng phải giết tên khốn đó, chắc chắn!

Phong lạnh lùng nói.

- Vậy sao, độ khó rất cao.

Huyết Mân Côi rất bình tĩnh, chuyện này khiến Đường Quả và người phụ nữ phúc hắc cảm thấy hơi bất ngờ.

- Mân Côi tỷ, tỷ không hận người đàn ông dùng đao kia sao?

Đường Quả sợ hãi hỏi một câu.

- Đương nhiên là hận! Hắn ta giết nhiều tỷ muội trong nhóm như vậy, nhưng hắn ta chỉ là kẻ địch mà thôi, mọi người không nhớ Khế Ước Giả thất bại sẽ có kết cục gì à?

Những lời Huyết Mân Côi nói khiến sắc mặt Đường Quả tái nhợt, sau khi Khế Ước Giả bại trận sẽ chịu nhục nhã rồi mới bị giết chết, đặc biệt là nhóm có sắc đẹp như Bỉ Ngạn Hoa.

- Dưới cái nhìn của ta tên kia chỉ là kẻ địch, kẻ thù đơn thuần, tuy thực lực hắn ta khủng bố, ta rất hận hắn ta, nhưng so với Khế Ước Giả nam khác, ta càng muốn chiến đấu với kẻ địch như vậy, hắn ta chỉ giết chúng ta, mà không làm nhục chúng ta.

- Còn nữa, tên kia tên là Byakuya.

Cho dù Huyết Mân Côi là phụ nữ, nhưng nàng là một chiến sĩ, chiến sĩ bất khuất, chết trận thì được, nhưng tuyệt đối không chịu bị làm nhục.

- Chỉ mong sao đừng gặp phải người đàn ông dùng đao kia, ánh mắt hắn ta nhìn ta, khiến ta nghĩ tới trước khi tiến vào Luân Hồi Nhạc Viên, một lần đi dã ngoại gặp phải sư tử đực.

Nếu trong lòng Đường Quả có danh sách người nàng sợ, chắc chắn Tô Hiểu sẽ đứng đầu, phía dưới là người đàn ông dùng súng lục.

Tuy Bỉ Ngạn Hoa tránh được một kiếp, nhưng bọn họ vẫn đang ở trong thế giới người khổng lồ, vẫn có khả năng gặp phải Tô Hiểu.

Nếu như gặp lại, Bỉ Ngạn Hoa có thể bị diệt, xây dựng đội nhóm cần thời gian rất lâu, diệt đội nhóm chỉ trong chớp mắt.



Bên trong nhà dân, Tô Hiểu đang cầm rương báu màu lam trong tay, chắc chắn mở rương báu này ra có thể nhận được một thứ màu lam.

Tô Hiểu hít sâu một hơi, hắn rất chờ mong với rương báu này, giá trị trang bị màu lam rất cao, cho đến bây giờ hắn mới chỉ có một trang bị màu lam, đó chính là Trảm Long Thiểm.

Tuy có thể mở ra trang bị màu lam, nhưng cho điểm cao thấp không biết trước được, từ 31 tới 70 điểm, nếu mở ra 31 điểm thì đúng là tù trưởng, nếu mở ra 70 điểm thì phát đạt rồi.

- Nhất định phải 70, không, 60 cũng được, thực sự không được thì 50.

Rương báu chậm rãi mở ra, một vệt lam quang hiện lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận