Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 702: Nhìn Thấu

Đối mặt với Matou Kariya khí thế hùng hổ xông tới, Diarmuid lập tức bày ra tư thế chiến đấu, tuy vết thương ở ngực đau nhức khó nhịn, nhưng dù sao hắn ta cũng là chiến sĩ thân kinh bách chiến.

Toàn thân Matou Kariya bốc lên khói đen, khí thế rất kinh người, bước tiến hỗn loạn vọt tới trước mặt Diarmuid, sau đó đánh về phía mặt Diarmuid một quyền.

Diarmuid nghiêng đầu tránh thoát quyền này, trong mắt tràn ngập không dám tin, bởi vì tên cuồng chiến sĩ này quá yếu.

Ung dung né tránh một quyền của Matou Kariya, Diarmuid dùng bước tiến linh động vòng sang bên người Matou Kariya, hắn ta cắm một thanh đoản thương màu vàng lên đất, hai tay nắm thanh trường thương màu đỏ.

Hai cái thương của Diarmuid có tác dụng khác nhau, đoản thương màu vàng là “Gae Buidhe”, phía trên phụ vào năng lực “Vết thương không thể khép lại”, nói cách khác, vết thương do bị trường thương này tạo ra không thể khép lại.

Còn thanh trường thương màu đỏ Diarmuid nắm hiện giờ, tên là “Crimson Rose of Exorcism”, có thể vô hiệu hóa ma lực phòng ngự, nếu đối chiến với Anh Linh, mỗi lần đâm trúng đều có thể không quan tâm tới phòng ngự, tương đương với thương tổn chân thực.

Trong tình huống đối thủ là Anh Linh, Diarmuid lựa chọn dùng Dearg phá vỡ, sau đó tìm cơ hội dùng Buidhe đả thương địch thủ.

Matou Kariya không quan tâm tới Dearg, Buidhe, ý nghĩ duy nhất của hắn ta hiện giờ là giết chết kẻ địch trước mặt.

“Gào!”

Matou Kariya hét lên điên cuồng, khói đen bên ngoài người hầu như hóa thành thực chất.

Diarmuid nhìn Matou Kariya chăm chú, thanh trường thương màu đỏ chuyển động trong tay hắn ta, mũi thương múa ra vài đạo thương hoa.

- Chuyện gì thế này...

Lông mày Diarmuid nheo lại, “khí thể” của tên cuồng chiến sĩ này đủ mạnh, nhưng thực lực thì không dám khen tặng, càng khiến hắn ta kinh ngạc chính là, so với tên “Anh Linh” này, ngự chủ phe địch mạnh tới mức khiến hắn ta sợ hãi.

Lúc trước sau khi Diarmuid xông vào nhà dân, còn chưa thấy rõ kẻ địch ở đâu, một thanh trường đao chiếm cứ đầy tầm mắt hắn ta, nếu không phải phản ứng đủ nhanh, hắn ta đã chết trong nhà dân kia.

Tuy đang đối đầu với Matou Kariya, nhưng ánh mắt Diarmuid vô tình nhìn về phía tòa nhà dân, bên trong nhà dân đen kịt, cái động to mà hắn ta xô ra, giống như quái vật há to miệng.

Matou Kariya không quan tâm Diarmuid nhìn đi đâu, bởi vì Tokiomi nhất định phải chết, hắn ta rít gào xông lên trước. Lần này không dùng nắm đấm, mà dùng hai tay nắm lấy Diarmuid.

Nhìn thấy Matou Kariya gần như chịu chết xông tới trước, Diarmuid lùi về sau hai bước theo bản năng, hắn ta hoài nghi trong chuyện này có trò lừa.

Nhưng sau khi Matou Kariya xông tới trước vài bước, Diarmuid xác nhận được chuyện nào đó, tên Anh Linh này ngoại trừ “khí thể” kinh người, thực tế không tạo ra uy hiếp gì với hắn ta.

Phát hiện điểm ấy, một tay của Diarmuid nắm trường thương, nhảy tới một bước, một thương đâm về phía Matou Kariya.

Mũi thương đâm thủng không khí, phát ra tiếng nghẹn ngào, giống như con rắn hổ mang đang cắn mồi.

Nếu là người bình thường nhất định sẽ né tránh hoặc lùi về sau theo bản năng, nhưng Matou Kariya là ai cơ chứ, hắn ta là “cuồng chiến sĩ”, nếu lùi về sau, mặt mũi của “cuồng chiến sĩ” còn sao?

Cho nên Matou Kariya dứt khoát đón lấy trường thương màu đỏ kia.

Rầm!

Sóng khí khuếch tán ra, trường thương màu đỏ đâm trúng ngực Matou Kariya, đâm ra một cái lỗ to bằng miệng chén.

Máu tươi phun từ vết thương trên người Diarmuid ra, thương này của hắn ta không giống đâm trúng cơ thể người, giống như đâm vào khối gỗ rắn chắc.

Vèo...

Tiếng xé gió lạnh lẽo truyền từ sau lưng Diarmuid tới, một người đàn ông cầm trường đao trong tay chẳng biết xuất hiện ở phía sau hắn ta từ lúc nào.

Đồng tử của Diarmuid co rút nhanh, cúi đầu theo bản năng.

Coong!

Trường đao chém qua đỉnh đầu hắn ta, đao này muốn chém đầu hắn ta.

“Gào!”

Matou Kariya tay không nắm lấy thanh trường thương đâm vào ngực hắn ta, thấy cảnh này, trên mặt Tô Hiểu xuất hiện nụ cười, hắn không ngờ tên này có thể giúp hắn chiến đấu.

Nhưng một khắc sau, nụ cười trên mặt Tô Hiểu biến mất, bởi vì Matou Kariya dùng lực mạnh vung thanh trường thương kia, cứ như vậy, Diarmuid mượn nguồn sức mạnh này kéo dài khoảng cách với Tô Hiểu, quả nhiên, Matou Kariya là “đồng đội heo”.

Ở giữa không trung, Diarmuid giơ tay trái lên, dùng bàn tay nắm lấy chuôi trường thương.

Vù...

Trường thương chấn động mãnh liệt khiến Matou Kariya buông tay, Diarmuid bị quật bay ra ngoài, hai chân hắn ta chạm đất, cúi người trượt một khoảng mới đứng vững cơ thể.

Nhìn Diarmuid cách mười mấy mét, mắt Matou Kariya càng đỏ hơn, trong ngực là phẫn nộ khó có thể phát tiết.

Ngay lúc Matou Kariya muốn xông lên lần nữa, Tô Hiểu đạp chân xuống đất, xông tới phía sau Matou Kariya.

Tô Hiểu đứng sau lưng Matou Kariya, nâng chân đá chéo.

Rầm.

Matou Kairya bị đá bay ra ngoài, điều này khiến Diarmuid và người quan sát chiến đấu hơi mơ hồ, mọi người cùng xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ, hình như tên ngự chủ này đang ghét bỏ Anh Linh của mình vướng chân vướng tay.

Matou Kariya bị đá bay ra xa mười mấy mét, sau khi đứng dậy, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tô Hiểu.

Năng lượng Thanh Cương Ảnh bao bọc Trảm Long Thiểm, sau khi thấy năng lượng Thanh Cương Ảnh, Matou Kariya hơi e ngại, không dám xông lên trước nữa.

Liếc nhìn Matou Kariya, Tô Hiểu không tiếp tục để ý đối phương, Matou Kariya dùng để hấp dẫn tầm mắt kẻ địch, nếu cùng chiến đấu mà nói hoàn toàn là chuyện không thể.

Tên này không phân địch ta, còn không hiểu chiến thuật, đối với Matou Kariya mà nói, chiến đấu là xông lên trước, nắm đấm không được thì tay không nắm lấy, không nắm được thì cắn.

Dù sao Matou Kariya là dựa vào mấy loại tế bào mới có năng lực hiện tại, không thể ôm ấp kỳ vọng quá cao với hắn ta.

Đuổi “cuồng chiến sĩ” vướng chân vướng tay đi, Tô Hiểu nhìn về phía Diarmuid.

Bị Tô Hiểu nhìn chằm chằm, Diarmuid cảnh giác hơn.

- Đá bay Servant của mình, tự mình ra sân chiến đấu, đây là Master gì thế?

Diarmuid thở phào một hơi, vết thương ở ngực chậm rãi khép lại, đây là năng lực phối hợp giữa Anh Linh và ngự chủ, ngự chủ có thể dùng ma thuật chữa trị giúp Anh Linh từ xa, xét thấy Anh Linh bản thể là năng lượng, cho nên loại hiệu quả chữa trị này tăng mức độ lớn.

Thế nhưng, mấy phút trước ngự chủ của Diarmuid thử giúp hắn ta chữa trị, nhưng bây giờ mới có hiệu lực, điều này khiến trong lòng Diarmuid sinh ra cảm giác không hiểu.

Diarmuid nhìn về phía Trảm Long Thiểm được năng lượng Thanh Cương Ảnh bao bọc.

- Đây là... Điện sao? Điện có thể ngăn cản ma lực phát huy hiệu quả, còn có thể phệ diệt những thứ khác, loại năng lực này...

Nghĩ tới đây, trong đầu Diarmuid lóe sáng, hắn ta không khỏi nhìn về phía Matou Kariya ở phía xa.

Đây là một tên Anh Linh toàn thân đen xì, không có lý trí, mà tên Anh Linh này không có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ có thể đấu đá lung tung, cho dù lúc triệu hoán đi kèm trạng thái cuồng hóa, nhưng điều này cũng không thông được.

Trái lại ngự chủ phe địch tinh thông đao thuật, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, lúc chiến đấu nắm chặt thời cơ, hơn nữa các hạng mục năng lực, nhìn kiểu gì cũng không phải ma thuật sư có thể đạt được.

- Hóa ra là như vậy, đúng là... Anh Linh điên cuồng!

Trong mắt Diarmuid hiện lên phẫn nộ, hắn ta đã biết tổ hợp kỳ lạ trước mặt là thế nào.

- Lại khiến Master của mình biến thành bộ dạng này, ngươi không xứng được gọi là Anh Linh, ít nhất Diarmuid ta không thừa nhận ngươi là Anh Linh.

Crimson Rose of Exorcism vũ động trong tay Diarmuid, cuối cùng trường thương này chỉ về phía Tô Hiểu.

- ...

Tô Hiểu không lên tiếng, hắn sớm nghĩ tới sẽ bị người ta nhìn thấu, hắn bố trí chỉ để mê hoặc kẻ địch một lần, rất rõ ràng, chiến lược hắn ngụy trang thành ngự chủ có hiệu lực, lúc trước Diarmuid hầu như không hề phòng bị xông tới trước mặt hắn.

Tô Hiểu giẫm một chân xuống đất, rầm một tiếng, đá vụn tung tóe, hắn xông thẳng về phía Diarmuid.

Tuy tốc độ của Tô Hiểu rất nhanh, nhưng thuộc tính nhanh nhẹn của Diarmuid cũng là A+.
Bạn cần đăng nhập để bình luận