Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1022: Hộ vệ bất ngờ

Bên trong tầng sáu của tháp cao.

“Mọi chuyện cơ bản quyết định như vậy, so với Danzo, ta càng tin tưởng Tsuchikage.”

Vẻ mặt Gaara bình tĩnh, không che giấu không chút tin tưởng đối với Danzo.

“Cũng giống vậy.”

Terumi Mei cũng mở miệng, danh tiếng của Danzo thực sự không tốt.

“Chuyện này…”

Tsuchikage Ryotenbin no Onoki có chút do dự, tứ đại nhẫn thôn bọn họ đã hình thành liên minh, bao gồm Danzo bên trong. Nhưng vị trí thống lĩnh liên minh này, lão ta không muốn đảm nhiệm.

“Ta cũng ủng hộ Tsuchikage đảm nhiệm vị trí này.”

Danzo đột nhiên mở miệng, những người khác đều sửng sốt, trong lòng không khỏi nghĩ tên này có âm mưu gì.

“Được rồi.”

Tsuchikage thở dài, liếc nhìn Deidara. Dựa theo tình thế trước mắt, đảm nhiệm thủ lĩnh của liên minh bốn nhẫn thôn tuyệt đối không phải chuyện tốt, nhưng không còn lựa chọn khác. Nếu Raikage chưa chết, Raikage thích hợp nhất.

“Chuyện trong lúc diễn ra đại hội Ngũ Ảnh, chúng ta phải nhanh chóng báo cáo với các vị đại danh, chuyện sau đó đợi liên minh nhẫn thôn tạo thành lại nói. Hơn nữa bên làng mây cũng cần giao tiếp, bọn họ phải nhanh chóng đề cử ra một Kage.”

Đây xem như là mệnh lệnh đầu tiên Tsuchikage truyền đạt, mệnh lệnh này không sinh ra bất cứ giai đoạn kế tiếp gì.

Đại hội Ngũ Ảnh tới đây là tan cuộc, bốn tên Kage dẫn theo hộ vệ của từng người nhanh chóng rời khỏi tháp cao, tốc độ cực nhanh.

Terumi Mei đi trên mặt tuyết, xem ra có chút lo lắng, làng sương mù còn chưa yên ổn, bây giờ Nhẫn Giới lại xảy ra việc này.

Phía sau Terumi Mei có hai người, một là thiếu niên, một người khác là người đàn ông đeo mặt nạ.

“Thế nào, quyết định lúc trước không khiến ngươi hối hận đúng không?”

Terumi Mei nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ phía sau.

“Hừm, là ta quá mức ngu ngốc Mizukage đệ tứ, dứt bỏ quan niệm cá nhân, ngươi đảm nhiệm vị trí Mizukage xong, làng xác thực yên ổn. Tuy còn chưa đạt tới giàu có, nhưng ít nhất sẽ không có người chịu đói.”

Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ trầm thấp.

“Người kia nhất định sẽ đến, lúc trước ngươi lợi dụng hắn, với tính tình của hắn, sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

Cho dù người đàn ông đeo mặt nạ là hộ vệ của Terumi Mei, nhưng thái độ của hắn ta đối với Terumi Mei không tính thân thiết.

“Không phải có ngươi đấy sao?”

Khóe miệng Terumi Mei nhếch lên, cười có chút quyến rũ. Người đàn ông đeo mặt nạ không lên tiếng, thiếu niên bên cạnh thì gò má đỏ lên, hắn ta tên là Chojuro, Ninja duy nhất còn khỏe mạnh trong bảy người nhẫn đao, người sử dụng song đao “Hiramekarei”.

Ngay khi đám Terumi Mei bay nhanh trên mặt tuyết, một Độ Nha ở trên không lặng yên không tiếng động bay qua.

Rất nhanh, đám Terumi Mei tiến vào một cánh rừng, cây cối trong rừng không tính là dày đặc, trên mỗi tán cây treo tuyết trắng mênh mông.

“Mizukage đại nhân.”

Người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên mở miệng.

“Đã biết.”

Terumi Mei ra hiệu cho người đàn ông đeo mặt nạ đừng nói tiếp.

Két, két, két…

Độ Nha ở giữa bầu trời đáp xuống, đâu lên cái cây phía trước đám Terumi Mei.

“Đã đến!”

Người đàn ông đeo mặt nạ lập tức chắn trước người Terumi Mei, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Đùng đùng đùng…

Mặt đất bắt đầu chấn động, rắc một tiếng, cây cối phía xa bị đụng gãy.

Bùm!

Vụn gỗ tung tóe, tuyết đọng bay ngang, ngưu đầu nhân cao gần ba mét, đầu có hai cái sừng, cơ bắp toàn thân nhô lên lao về phía đám Terumi Mei, là A Mỗ, A Mỗ thế không thể đỡ.

A Mỗ trừng đôi mắt đỏ lòm, giống như được tiêm thuốc kích thích, trong lỗ mũi phun ra hai dòng khí trắng.

“Chojuro!”

Người đàn ông đeo mặt nạ hét to một tiếng.

“Vâng… Vâng!”

Dường như thiếu niên Chojuro có chút căng thẳng, đây là thiếu niên không đủ lòng tự tin, hai tay hắn ta nắm chuôi đao nhẫn đao “Hiramekarei”.

“Hiramekarei, giải phóng!”

Cho dù “Hiramekarei” trong tay Chojuro là hai đao, nhưng hai thanh đao này chạm nhau. Sau khi băng vải ở mặt ngoài mở ra, nhẫn đao Hiramekarei đã không tính là đao, mà thành chiến chuy hình dạng kỳ lạ.

Chojuro nắm hai chuôi đao “Hiramekarei”, lao về phía A Mỗ trước mặt.

A Mỗ đang xung phong không ngừng tiến tới, nó cúi đầu, cặp sừng nhắm ngay Chojuro.

Hai bên nhanh chóng tới gần, chỉ thấy Chojuro thả người nhảy lên, chùy “Hiramekarei” trong tay đánh về phía A Mỗ.

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn vang vọng rừng rậm, tảng lớn tuyết đọng trên cây cối bị đánh rơi xuống.

A Mỗ va chạm với Chojuro, tảng lớn tuyết đọng như làn sóng từ bốn phương tám hướng tuôn tới, hình thành một mảng tuyết sương. Terumi Mei và người đàn ông đeo mặt nạ ở gần đó đều vươn tay che trước mặt, nhìn chằm chằm tình hình trong sương tuyết.

Phù…

Một bóng người bay từ trong sương tuyết ra, là A Mỗ, nó thi đấu về sức mạnh bại bởi Chojuro.

A Mỗ lăn mấy vòng trên đất, lắc cái đầu choáng váng đứng dậy, thực sự có thể nói là da dày thịt béo.

Trong sương tuyết, Chojuro cầm “Hiramekarei” trong tay đứng tại chỗ, hai chân cắm sâu vào trong tuyết đọng. Tuy hắn ta đẩy lùi được A Mỗ, nhưng hai cánh tay cầm đao của hắn ta run lên.

“Dung Độn, Dung Quái chi thuật.”

Hai tay Terumi Mei kết thành hình tam giác, đầu thoáng ngửa ra sau, trái lại trong miệng phun ra dung nham.

Mảng lớn dung nham đỏ rực dâng tới chỗ A Mỗ.

“Gào!!”

A Mỗ nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt, vùi đầu tiếp tục lao về trước, dung nham dâng lên, chỉ trong nháy mắt dung nham bao bọc nó bên trong. A Mỗ là hệ “băng”, đối với công kích hệ “lửa” không tính quá e ngại, cho nên nó dám mạnh mẽ chống đỡ dung nham.

Xì xì xì…

Dung nham thiêu đốt da thịt của A Mỗ, nhưng A Mỗ trợn to đôi mắt trâu, đẩy dung nham tiếp tục lao về trước, mùi khét dày đặc khuếch tán ra.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử của Terumi Mei miệng đã phun ra nham tương co rút dữ dội. Nàng đang thi thuật, căn bản không thể cử động.

Ngay khi mọi người đều cho rằng A Mỗ sẽ lao về phía Terumi Mei, hoặc bị dung nham đốt cháy thành tro, A Mỗ lại dùng tay bị đốt cháy ra xương cốt nâng đống dung nham, dốc toàn lực ném về phía Chojuro.

Dung nham còn chưa trúng mục tiêu, Terumi Mei đột nhiên gián đoạn nhẫn thuật, dốc toàn lực nhào sang một bên.

Vèo…

Tiếng xé gió chói tai truyền tới.

Pằng một tiếng, một viên đạn đi vào trong tuyết đọng, trong ba mét xung quanh tuyết đọng nổ tung.

Vèo…

Lại là một viên đạn, viên đạn này khóa chặt Terumi Mei đang nhào lên, mục tiêu nhắm thẳng đầu.

“Dung Độn…”

Terumi Mei ở giữa không trung vừa định sử dụng nhẫn thuật phòng ngự, chẳng biết người đàn ông đeo mặt nạ chắn trước người từ lúc nào.

Cách một tiếng, chất lỏng tung tóe, viên đạn trúng mục tiêu người đàn ông đeo mặt nạ.

Loại chất lỏng này không phải máu, mà là nước, bao hàm nước Chakra, lực cản phóng đại gấp mấy trăm lần.

Viên đạn ma sát với nước Chakra, tốc độ rõ ràng chậm lại, Terumi Mei nhân cơ hội nghiêng đầu, né tránh viên đạn này.

Nửa người trên của người đàn ông đeo mặt nạ bị bắn nát, trên tuyết đọng xung quanh phun trào vệt nước, chậm rãi tới gần người đàn ông đeo mặt nạ. Rất nhanh, người đàn ông đeo mặt nạ khôi phục dáng vẻ ban đầu.

“Cá Thờn Bơn!”

Tiếng kêu to truyền đến, là Chojuro, hắn ta đang chiến đấu với A Mỗ. Lúc này trên cánh tay và trên mặt Chojuro có khói đen bốc lên, rõ ràng là bị dung nham đốt cháy.

Chủy nhẫn đao trong tay Chojuro đập về phía A Mỗ, nếu là những người khác, nhất định sẽ tránh né, nhưng A Mỗ lại dang hai tay, trực tiếp ôm chùy nhẫn đao.

Bùm!

Tuyết trắng tuôn từ chỗ mắt cá chân A Mỗ ra, A Mỗ ôm chùy nhẫn đao lùi về sau một khoảng, thành công ngăn cản đòn nghiêm trọng của Chojuro. A Mỗ gò má bị dung nham đốt cháy nghiêm trọng lộ ra nụ cười, phối với xương mặt và hàm răng lộ ra của nó, cùng với đôi mắt đỏ như máu, khiến nó trông dữ tợn khủng bố.

Khóe mắt Chojuro giật giật, lập tức nghĩ con này tuyệt đối không phải thông linh thú. Nếu là thông linh thú, chịu thương thế mức độ này đã sớm thông linh giới, có ít thông linh thú tử trung với Ninja.

Chojuro liếc mắt nhìn Mizukage Terumi Mei, trong lòng hắn ta ngầm quyết định, quyết không thể để thứ khủng bố này tới gần Mizukage. Bởi vậy hắn ta quyết định thật nhanh, chùy nhẫn đao trong tay đánh về phía A Mỗ phía xa.

A Mỗ không phản kháng, hai chân nó cày trên mặt tuyết, để mặc Chojuro đẩy nó ra xa. Đây là chỉ lệnh Tô Hiểu truyền đạt cho nó, ngăn cản Chojuro.

Rất nhanh, Chojuro đẩy A Mỗ ra xa, ở trên mặt tuyết lưu lại hai vết kéo dài và dấu chân hỗn độn.

Viên đạn không đánh úp về phía Terumi Mei, hơi thở của Terumi Mei có chút gấp gáp. Đây không phải thể lực của nàng không chống đỡ nổi, mà là đả kích của kẻ địch quá mãnh liệt và đột ngột.

Vèo…

Một bóng người cầm trường đao trong tay ngang qua trong rừng rậm, rất nhanh, bóng người tới gần Terumi Mei, cách xa chừng mười mấy mét.

Terumi Mei còn chưa mở miệng, người đàn ông đeo mặt nạ đã tiến lên, cũng cởi mặt nạ ám bộ của làng sương mù trên mặt.

“Đã lâu không gặp, Byakuya.”

Khi người đàn ông đeo mặt nạ mở miệng thì nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng cá mập sắc nhọn.

Nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông đeo mặt nạ, Tô Hiểu sửng sốt, trái lại nghĩ tới gì đó.

“Không ngờ tới, ngươi lại trung thành với Terumi Mei, là vì nàng từng tha cho ngươi một mạng sao?”

Tô Hiểu nhận ra người đàn ông đeo mặt nạ là ai, hai người miễn cưỡng xem như người quen.

“Chỉ có thể nói thế sự vô thường, hiện giờ không phải lúc ôn chuyện, muốn giết Terumi Mei, phải qua cửa ải của ta trước tiên, nàng là Mizukage không tệ.”

Người đàn ông đeo mặt nạ bỏ mặt nạ trong tay xuống, gió lạnh thổi qua, mái tóc ngắn màu trắng của hắn ta tung bay theo gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận