Luân Hồi Nhạc Viên

Chương 1057: Đều cút ra ngoài

“Lý do…”

Tô Hiểu tràn ngập hứng thú nhìn Sắc Vi, người phụ nữ này khó đối phó hơn tưởng tượng.

Bùm!

Một tiếng nổ mạnh truyền ra, Obito, Sasuke vội vàng lùi về sau, Kisame thì một tay nắm chuôi đao Samehada, tay Deidara giơ lên, một đầu lưỡi đỏ tươi từ lòng bàn tay hắn ta duỗi ra.

Lúc này Tô Hiểu đã biến mất khỏi chỗ ngồi, trên bàn đá phủ kín vết nứt như mạng nhện. Hắn nửa ngồi nửa quỳ trên bàn đá, cầm Trảm Long Thiểm trong tay, lưỡi đao Trảm Long Thiểm chống lên cổ trắng nõn của Sắc Vi.

Sắc Vi đã đứng dậy, nàng hơi ngửa đầu, trên cổ có cảm giác đau nhói, khiến đôi mắt đen như ngọc thạch của nàng tỏa ra ánh sáng.

Lúc này tay Sắc Vi nắm một thanh chiến liêm chuôi ngắn, phần chuôi cái liềm này khảm năm viên bảo thạch, lưỡi dao lấp lóe hàn quang. Mà lưỡi dao sắc bén kia, cũng chống đỡ trước yết hầu Tô Hiểu.

“Kisame, đây là sức chiến đấu không mạnh mà ngươi nói sao?”

Tô Hiểu bình tĩnh nhìn Sắc Vi, vừa nãy đối phương bùng nổ ra tốc độ, quyết không dưới mình. Cho dù là kinh nghiệm chiến đấu, tốc độ phản ứng, cùng với ứng biến khi gặp nguy hiểm, đều không thể xoi mói.

“Cuối cùng, mỗi người đều có bí mật của mình.”

Kisame cười giễu cợt, xoay người đi ra ngoài căn cứ. Cùng lúc đó Sắc Vi nhận được một nhắc nhở, độ thiện cảm của nàng và Kisame mất sạch.

“Tới tìm ta sao?”

Tô Hiểu và Sắc Vi cách nhau chưa đến 50 cm, ánh mắt hắn đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.

“Đoán đúng, chính là tới tìm ngươi.”

Thực ra trong lòng Sắc Vi đã thầm mắng một tiếng, lúc trước khi nàng phát hiện Tô Hiểu có địa vị rất cao trong Akatsuki, đã chuẩn bị tạm thời rút lui. Nhưng mà ai ngờ tới, Kisame lại bắt đầu ôn chuyện với nàng, nghĩ tới tính cách của Kisame, Sắc Vi rất mộng bức.

Ban ngày ôn chuyện, buổi tối lại có phân thân của Bạch Zetsu đi dạo trong căn cứ, nàng muốn rời khỏi trụ sở dưới mặt đất căn bản không thể, trừ phi trở mặt. Nàng không sợ Kisame, nhưng nàng không rõ đám Tô Hiểu có chạy về trong thời gian ngắn hay không. Hơn nữa vì một suy đoán lập tức không nể mặt, rõ ràng không đáng, huống hồ nàng còn sát chiêu.

Phát hiện loại tình cảnh bất lợi, Sắc Vi không than phiền, nàng vui vẻ tiếp nhận kết quả này, đây là nàng phải trả giá. Nàng không am hiểu bố cục, nhưng nàng lại dùng phương thức này tiếp cận kẻ địch.

“Stan bảo ngươi đến sao?”

Tô Hiểu từ tốc độ Sắc Vi mới ra tay có thể nhìn ra, thực lực của Sắc Vi rất mạnh, thậm chí không kém hắn. Kẻ địch thực lực như vậy, rất có khả năng là bên Stan phái người tới.

“Stan? Ồ, là tên kia à, đương nhiên không phải, sao tên kia có thời gian tìm ngươi trả thù, hắn mới bị đội nón xanh không lâu, đang nổi nóng.”

Sắc Vi cười cợt, mặt của nàng dán sát lại gần Tô Hiểu, lưỡi đao vẽ ra vết máu trên cổ trắng nõn của nàng.

Tay Sắc Vi chậm rãi giơ lên, nắm lấy vạt áo trước ngực Tô Hiểu. Hầu như là mặt dán mặt với Tô Hiểu, Tô Hiểu ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.

“Còn nhớ không, một nhóm mạo hiểm do toàn nữ tạo thành, chính là nhóm bị ngươi chém tận giết tuyệt.”

Hơi thở của Sắc Vi bắt đầu gấp gáp, miệng đầy răng trắng nhỏ chỉnh tề nghiến vang ken két.

“Nhóm mạo hiểm…”

Tô Hiểu lập tức như nhớ tới gì đó.

“Bọn họ đã chết hết mới đúng, xem ra còn thừa một người.”

Tô Hiểu đã biết mục đích của Sắc Vi, rất đơn giản, chính là báo thù. Nhưng mà trong lòng Tô Hiểu hơi nghi ngờ, lúc trước hắn đã nhổ cỏ tận gốc mới đúng.

“Không, bọn họ chết hết, Hắc Bạch, nữ vương, Diệp Tử, Lãnh Nguyệt, Đường Quả, Tiểu Hắc, Huyết Mân Côi, đều chết dưới đao của ngươi. Còn vì sao ngươi giết bọn họ, chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta còn sống.”

Nghe lời Sắc Vi nói, Tô Hiểu càng nghi ngờ. Nếu đám người kia chết hết, con hàng này là ai? Lúc trước nhóm mạo hiểm Bỉ Ngạn Hoa có một người là cá ướp muối sao? Không có khả năng lắm, là người làm trái quy tắc ẩn giấu bên trong Bỉ Ngạn Hoa sao? Càng không thể, chỉ cần người làm trái quy tắc tới gần Tô Hiểu, chức năng liệp sát tự động mở ra, huống chi người làm trái quy tắc đã chết.

Tô Hiểu hoàn toàn không nghĩ ra, con hàng này chui đâu ra.

“Rất kỳ lạ đúng không, ta xuất hiện từ đâu ra? Ngươi thực sự giết sạch bọn họ, điểm này ta điều tra rất lâu, đáng tiếc ta không có bộ óc như Tiểu Hắc, nếu không nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Chẳng trách khi nàng còn sống thường nói ta ngu, bởi vì chuyện này ta đánh nàng rất nhiều lần, đánh tới mức khóc.”

Khi Sắc Vi nói chuyện, nước mắt từ mắt trái chảy ra, nhưng mà mắt phải của nàng từ đầu tới cuối luôn duy trì thị lực rõ ràng.

“Các ngươi, trong vòng 1 phút đều đi ra ngoài.”

Sắc Vi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua đám Obito, Sasuke.

Obito hơi kinh ngạc, đã lâu rồi không ai dám nói chuyện với hắn ta như vậy.

Tích, tích, tích…

Âm thanh điện tử từ người Sắc Vi truyền ra, trên dây chuyền bảo thạch nàng đeo, viên bảo thạch đang lấp lóe hào quang màu đỏ, dao động khủng bố khuếch tán ra.

“Vật phóng xạ tổng hợp tính KMTA, nếu như nó được kích hoạt, trong vòng nửa km xung quanh sẽ không có sinh vật còn sống.”

Sắc Vi không phải anh hùng can đảm, nàng dám thâm nhập căn cứ Akatsuki, đương nhiên có chỗ dựa dẫm.

Obito không chút do dự sử dụng Nhẫn Thuật Không Gian, một lát sau, hắn biến mất tại chỗ, Sasuke khập khiễng đi ra ngoài căn cứ.

“Byakuya, xem ra tình hình có chút không ổn.”

Deidara không di chuyển, Tô Hiểu đã cứu hắn ta một mạng, hắn ta không thể đi ra ngoài như vậy.

“Deidara, đây là ân oán cá nhân của ta.”

Tô Hiểu mở miệng, Sắc Vi không phải đang phô trương thanh thế, nếu thứ trên cổ nàng nổ tung, uy lực sẽ rất khủng bố.

“Xì, đừng chết, ừm.”

Deidara xoay người đi ra ngoài căn cứ, rất nhanh, bên trong trụ sở dưới đất chỉ còn lại Tô Hiểu, Sắc Vi, Bố Bố, A Mỗ.

Sau khi đám Obito rời đi, dây chuyền trên cổ Sắc Vi không nhấp nháy nữa.

“Nhạc Viên đúng là kỳ diệu, ta vốn nên là… Em gái mềm yếu? Hiện giờ có thể mạnh đến mức độ thế này.”

Khi Sắc Vi nói chuyện, Bố Bố đã cố gắng tới gần sau lưng nàng.

“Lão đại ngốc nghếch xe trượt tuyết, từ bỏ đi, tất cả sinh vật tiến vào Huyết Chi Võng, ta đều có thể dễ dàng cảm nhận được.”

Bước chân của Bố Bố dừng lại, lần đầu tiên có người cảm nhận được tung tích của nó. Bố Bố đánh giá xung quanh, xung quanh thực sự xuất hiện lưới tơ máu gần như không thể thấy rõ, những lưới tơ máu này ảnh hưởng tới nó hòa vào hoàn cảnh.

“Đánh một trận, bị ngươi nhổ cỏ tận gốc hoặc ta giết ngươi, đây là chấp niệm của ta.”

Sắc Vi chậm rãi lùi về sau, hiện giờ vũ khí của hai bên đều để trên cổ đối phương, rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương. Sắc Vi quyết định dùng phương thức của bản thân nàng giải quyết vấn đề, phương thức đơn giản thô bạo, người nào mạnh hơn người đó mới có tư cách sống tiếp, mà không phải bắt chước đám đội hữu qua đời của nàng. Tuy làm như vậy khoái cảm báo thù càng mạnh hơn, nhưng có thể làm gì, Tô Hiểu không phải dễ trêu.

Khoảng cách giữa hai bên chậm rãi được kéo giãn, nhưng đúng lúc này, trường đao trong tay Tô Hiểu chém xuống, chiến liêm chuôi ngắn trong tay Sắc Vi cũng chém xuống.

Xì xì.

Máu tươi tung tóe, trên bả vai Tô Hiểu xuất hiện vết thương không sâu, trên cổ Sắc Vi xuất hiện vết trảm. Rõ ràng vết thương càng sâu hơn, Trảm Long Thiểm dài hơn chiến liêm chuôi ngắn, đây là ưu thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận